Tiếng gọi trong mơ

Chương 23 : Chương kết

– A anh Trường đã về. Tiếng reo của thằng Toàn làm bà Hải giật mình buông thau đồ để chạy lên. Bà nhìn thằng con lớn lạ lẫm: – Con về đó hả, Trường? – Má! Trường vứt chiếc túi đựng hành lý xuống bàn rồi nắm đôi tay mẹ. Giọng anh đầy xúc động: – Má có được khỏe không? Bà Hải cũng trong tâm trạng giống như con: – Má vẫn khỏe bình thường chứ có đau yếu gì đâu. Má coi bộ con mới là người cần phải ... Nói tới đây bà bỗng bỏ lửng câu để quan sát đứa con xa mới về: – Sao mặt con lại có vết thẹo này hả Trường? Trường không dám dấu mẹ nên nói thật: – Con bị mấy tên côn đồ đánh. Vừa nghe thấy vậy bà Hải đã xuýt xoa: – Vì cớ gì mà chúng lại đánh con? Con có chọc chúng không? Đang khát nước lại nghe mẹ hỏi dồn, anh đành thở dốc mà đáp: – Con đâu dại gì mà chọc ghẹo chúng. Chẳng qua là vì Thiên Băng mà con bị đòn. Thằng Toàn chợt vỗ tay dù nó không hiểu ất giáp gì: – Phải rồi. Nguyên nhân cững phải do giành gái phải không? Anh em mới gặp lại nhau song Trường không ngăn được đã tặng cho thằng Toàn một cái cốc vô đầu: – Mày chỉ được tài ăn nói tào lao. Thằng Toàn xoa chỗ đau rồi cự nự: – Anh mới là ỷ lớn anh hiếp nhỏ. Em nói đúng chứ có phải sai đâu. – Đúng cái đầu của mày. Tao đâu phải thằng hám gái mà đi giành với giật. Chẳng qua vì việc nghĩa mà mang hại vào thân. Rồi không chờ được uống nước, Trường đem chuyện Thiên Băng về kể hết cho mẹ và em nghe. Tuy nhiên anh đã giấu những điều thầm kín mà chỉ có anh và bà Nhàn biết được. Trường thở dài sau khi kết thúc câu chuyện chẳng vui này: – Thời gian này bác Nhàn đang rất là buồn khổ. Con nghĩ má nên thu xếp công việc lên thăm bác một chút. Bà Hải cũng thừ người lộ nét mặt không vui: – Đúng là con cái không biết thương cha mẹ gì cả! Trường bậm môi: – Con nghĩ Thiên Băng chỉ nông nổi nhất thời thôị .... – Bênh dữ há! Con gái mà như thế thì chỉ có nước đem thả biển cho cá mập nó xơi thôi. - Thằng Toàn chõ miệng lại. – Nói bậy. Trong đời người ai không một lần lầm lỡ chứ. – Nhưng lầm lỡ của người ta là do hoàn cảnh, xô đẩy, còn lầm lỡ của Thiên Băng là do cô ta tự lao vào. Trường khẽ lườm thằng Toàn: – Bữa nay mày cũng biết lý sự rồi đấy, Toàn à. – Trời, em cũng là thanh niên trai tráng rồi chứ bộ. Đám con gái ở xóm mình kêu em bằng “anh” sát rạt hà. Bà Hải đang buồn chuyện gia đình của bà Nhàn nghe thằng con trai nhỏ nói vậy cũng phải phì cười ra mà mắng: – Cái thằng mồm mép vừa vừa thôi kẻo lũ tụi nó nghe được “tẩy chay” cậu à nghe. Thằng Toàn làm động tác le lưỡi: – Thì con nói ở đây là cho má và anh Trường nghe chứ có phải bô bô trước mặt tụi nó đâu. – Thôi, rót nước cho anh mày uống đi kẻo nó đang khát khô cổ đấy! Nghe mẹ nhắc thằng Toàn mới vội chạy xuống nhà sau, song phải một hồi lâu nó mới mang lên một ấm trà nóng rót cho Trường: – Bộ mày tính luộc chết tao sao mà đang khát lại cho xơi nước nóng? Trường hớp một miếng rồi kêu lên bai bải khiến thằng Toàn bị mẹ la: – Cái thằng làm cái gì cũng đoảng. Sao không lấy nước nguội cho anh mày giải cơn khát mà lại cho uống nước nóng? Nó không đánh là còn may. Nhưng thằng Toàn đã vươn vai: – Ảnh không rượt nổi con đâu má lo. Ảnh năm mươi tám ký thì con cũng năm mươi tư ký chứ kém gì. Nghe thấy vậy, Trường bèn quắc mắt nói: – Bộ mày tính chuyện thách tao đấu võ đài đấy hả? Thằng Toàn cười đưa bàn tay lên xoa cằm: – “Em” đâu dám hỗn thế. Dẫu sao em cũng là thằng em út ở trong nhà mà. – Biết vậy thì hãy đem hành lý của thằng anh mày cất vào trong phòng đi mau lên. Bị sai vặt, thằng Toàn giậm chân nói: – Anh hãy mau cưới vợ đi cho chị ấy hầu. Trường vụt ngượng song bà Hải lại vui: – Cái thằng chỉ toan trốn việc. Thằng Toàn quay sang cãi: – Má phải thông cảm cho con với. Dẫu sao thì con cũng đường đường là một đấng nam nhi trượng phu mà. Bà Hải mắng yêu Toàn: – Thôi được tề gia nội trợ để cho má làm hết. Bà già này chỉ mong hai “ông”. đại trượng phu làm nên danh vọng cho nở mặt tổ tông thôi. Tới chừng nào “quan trạng vinh quy” thì mới tính đến chuyện kiếm người hầu. Vẻ mặt thằng Toàn vui như người được trúng thưởng lớn. Nó nháy nhó với anh: – Có cần em báo tin cho nhỏ Dung hay là anh đã về không? Trường phẩy tay: – Không cần. Mày chỉ bày đặt vẽ thêm chuyện. Thằng Toàn nhướng xếch cặp chân mày: – Không dám vẽ chuyện đâu. Chẳng phải lúc trước hai người đã rất khoái nhau đó sao? Trường lừ mắt: – Mày lại bắt đầu chuyện tầm phào. Thằng Toàn gân cổ cãi: – Không hề tầm phào một chút nào. Nói cho anh biết, nhỏ Dung đã qua nhà mình tập sự làm dâu rùi đó. Lần này thì thằng Toàn bị mẹ vỗ tay vào miệng để trừng trị: – Con trai mà sao tài lanh quá cỡ vậy. Chẳng lẽ mà đã sinh lộn thằng này hay sao? Thằng Toàn chỉ thấy thoáng ngượng một chút rồi lại đâu vào đó ngay. Nó phát ngôn liên tục: – Con mà là con gái thì má lại chẳng phải bất hạnh như bác Nhàn sao. Sống sung sướng như cô ả Thiên Băng mà cũng còn sinh tật nữa là ... Mai mốt tới phiên con lên thành phố học, con quyết không dám gần hoặc kết thân với ả nào. Trường lại có dịp mắng: – Mày còn con nít nên không biết nghĩ suy gì hết ráo trọi. Bộ tất cả con gái trên thành phố đều xấu hết cả sao? – Em đâu có nói thế. Em chỉ nói số đông. – Mày suy diễn bậy bạ quá. – Anh bênh cô ả Thiên Băng hà. Trường chỉ ngón tay vào mũi mình: – Tao mà bênh ... – Còn gì nữa. Đã có tình rồi thì làm sao mà bỏ rơi người ta nữa. Nếu thật sự cảm rồi thì thưa thật với má đi. Trường la hoảngL – Có mà ... hắt hơi, chứ cảm cái nỗi gì. – Cùng chung nghĩa. Bởi cảm cúm hay phát ra triệu chứng ấy, anh nhìn nhận rồi phải không? Bị thằng em gài thế bí, Trường đỏ mặt: – Nhìn nhận cái quái gì. – Thì tình cảm của anh và Thiên Băng. – Rỗng tuếch. Tao chỉ coi cô ấy là một đứa em gái như lời hứa với bác Nhàn đấy thôi. Thằng Toàn tròn mắt lên: – Có trời mới tin. Trường nói đùa: – Hãy leo lên mà hỏi ông ta đi. Thằng Toàn rụt cổ lại: – Thôi em sợ té lắm! – Vậy thì mày hãy bỏ bớt những thắc mắc trong lòng đi. Thiên Băng chỉ là hạt bụi hồng vương vào mắt những tên con trai lớ ngớ như hai anh em mình mà thôi. Tới đây thằng Toàn đã hiểu anh nó dù nó chưa thật sự lớn như thân hình của nó. Nó đổi giọng xoa dịu: – Em đùa mà, chứ lớp người như cô ta mà về nhà mình chắc chắn sẽ là nỗi bất hạnh lớn lao rồi. Ta về ta tắm ao ta thôi anh Trường ơi. Rồi nó quay qua mẹ gạ gẫm: – Con bắt con gà làm thịt đãi anh Trường nghe má. Bà Hải không phải đối còn khích lệ: – Ờ, bắt con mái tơ ấy cho nó mập. Thằng Toàn đứng chựng lại: – Má cho con mời mấy đứa bạn con qua chơi nghe? Trường hỏi xen: – Ai vậy nhóc? Thằng Toàn cười bí mật: – Bạn em chứ có phải bạn anh đâu? – Nhưng tao muốn biết thì sao nào? – Vậy thì anh cứ đi mà hỏi má. Trong lúc Trường còn bối rối thì bà Hải cười đôn hậu: – Ối, có xa lạ gì đâu. Toàn mấy đứa trong xóm mình đó mà. Trường nhìn mẹ và em lòng lâng lâng cảm giác vui đoàn tụ trong không khí quê nhà. Thật tình nếu không phải vì tương lai thì anh chẳng hề muốn đi xa, bởi giữa bầu trời rộng bao la cánh chim non chưa đủ sức để rời vòng tay mẹ. Trường ao ước giá lúc này có mặt Đậu Đỏ ở đây nhỉ, anh sẽ không ngần ngại giới thiệu cô ấy là bạn gái của anh. Nhưng chỉ là bạn gái đơn thuần thôi, còn mọi việc sau này phải chờ “quan trạng vinh quy” như mẹ anh đã nói. Hết