Tiên y

Chương 96 : Địa cấp tam phẩm linh dược tài

“Chỉ một chậu hoa mà giá sáu mươi vạn, thật đúng là … như vầy đi, ta đưa mười vạn, ngươi không đủ thì tới tìm ta …” Dương Nghị ngay từ đầu cũng còn chưa kịp phản ứng, đợi khi nói được những lời này mới chợt tỉnh ngộ, khiếp sợ há to miệng, sau khi sửng sốt vài giây rồi kinh hô lên: “Bao … bao nhiêu? Sáu mươi vạn? Chỉ một chậu cúc lớn, không ngờ ông dám định giá sáu mươi vạn? Ta kháo! Ông không phải muốn tiền đến điên rồi chứ? Sao ông không đi cướp? Sáu mươi vạn? Ông thật sự khi dễ ta là tên ngốc sao? Trên thế giới này thế nào có kẻ ngu ngốc đem sáu mươi vạn đến mua chậu hoa cúc lớn này của ông?” Chủ quầy cũng không hề tức giận, chỉ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn, chẳng đáng bíu môi, lạnh lùng nói: “Không hiểu cũng đừng nói vậy, ai nói cho anh đây là cúc lớn? Muốn khoe khoang tôi khuyên anh nên đi địa phương khác mà khoe, đừng ở chỗ này gây trở ngại việc buôn bán của tôi.” “Đây không phải chậu cúc lớn thì là gi?” Dương Nghị giận giữ cười, chỉ vào chậu cúc nói: “Ông thật khi dễ tôi ngu si sao? Đây rõ ràng là moọt chậu cúc lớn, chẳng lẽ ông còn có thể đêm nó nói khoác thành cây rụng tiền?” Chủ quầy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi lười nhiều lờn với anh, muốn mua thì mua, không mua thì đi, đừng ở đây cản trở việc buôn bán của tôi.” Dương Nghị đang định châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng ngay lúc này Trương Nam chợt vỗ vai hắn, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Dương thiếu, chậu hoa này thật có khả năng không phải hoa cúc lớn.” Dương Nghị đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Trương Nam, anh không phải đang giỡn chơi chứ? Tuy rằng kiến thức của tôi ở lĩnh vực thực vật so ra còn kém phó giáo sư như anh, nhưng đối với những thực vật hoa cỏ bình thường này cũng có chút hiểu biết. Chậu hoa này vô luận nhìn thế nào đều là chậu hoa cúc lớn a.” Trương Nam lắc đầu, không vội vã trả lời mà từ trong lòng móc ra một chiếc kính lúp mắc tiền ngồi xổm xuống trước chậu hoa cúc lớn tinh tế kiểm tra. Mười lăm phút sau, hắn lại đứng lên, thu kính lúp lại. Dương Nghị có chút chần chờ hỏi: “Trương Nam, anh … nhìn ra cái gì sao?” Trương Nam gật đầu giới thiệu: “Dương thiếu, đây không phải cúc lớn, tuy rằng thoạt nhìn nó rất giống cúc lớn nhưng trên thực tế tên của nó là Bách Thần hoa. Anh xem những hoa nhỏ nở rộ này có phải rất giống bầu trời đầy sao trong màn đêm? Khác nhau duy nhất giữa cúc lớn và nó là mỗi một đoá hoa đều có dây nhỏ màu đỏ lửa. Đây là một loại dược liệu cực kỳ thưa thớt, ở trong sách cổ có ghi gchép, nó có mùi vị đắng, tính nóng, liên quan tới gan và thận. Có công hiệu lưu thông máu rất mạnh.” “Bách Thần hoa?” Dương Nghị cau mày lặp lại, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe nói qua. Chủ quằy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Nam, sau đó hơi gật đầu nói: “Không ngờ tiểu tử này cũng có mắt nhìn, có thể nhìn ra đây là Bách Thần hoa, mà không phải chậu cúc lớn. Không giống có người hết lần này tới lần khác không biết gì không ngờ còn muốn đi khoe khoang, hừ thật sự là làm trò cười cho người trong nghề.” Trương Văn Trọng ngay lúc này cũng lắc đầu, chỉ là động tác của hắn rất nhẹ, cũng không khiến người khác chú ý. Kỳ thực, không chỉ có Dương Nghị nhìn lầm, mà ngay cả Trương Nam và chủ quầy cũng nhìn lầm. Chậu hoa này cũng không phải chậu cúc lớn, cũng không phải Bách Thần hoa, mà là An Hồn hoa. Loại An Hồn hoa này chính là linh dược địa cấp tam phẩm, so với gốc Phượng Cầu Hoàng còn muốn cao hơn. Mà linh đan được luyện chế từ nó, chủng loại càng nhiều, tác dụng lại càng lớn hơn. Vô luận đối với tu luyện của Trương Văn Trọng hay đối với trị liệu Miệt Phiến Cổ độc của Vưu Thiên Hải mà nói đều rất hữu dụng. Linh dược giống như An Hồn hoa đừng nói là sáu mươi vạn, dù là một trăm sáu mươi vạn, hai trăm sáu mươi vạn thậm chí hơn sáu trăm vạn hắn cũng không chút do dự mua về. Sáu mươi vạn là có thể mua được một loại dược tài địa cấp tam phẩm thật đúng là quá chiếm tiện nghi. Vùng lông mày của Dương Nghị nhướng lên, nhưng hắn rất nhanh liền nghĩ ra, hoa cỏ quỷ thị cấm ồn ào và cãi nhau. Tiếng hét lớn vừa rồi của hắn đã khiến cho nhân viên công tác chú ý. Nếu như hắn còn tái phạm, chỉ sợ sẽ bị trực xuất khỏi đây. Nói vậy mặt mũi thật là mất hết. Suy nghĩ một chút Dương Nghị đành nhịn lại, lạnh lùng nói: “Dù đây là Bách Thần hoa gì đó, cũng không đến giá sáu mươi vạn chứ?” “Dương thiếu, anh sai rồi.” Trương Nam lắc đầu nói: “Một chậu Bách Thần hoa mọc sum xuê như vậy sáu mươi vạn kỳ thật không đắt. Tôn tin dù bán bảy mươi vạn thậm chí tám mươi vạn cũng có người mua.” Dương Nghị tức giận trừng mắt nhìn Trương Nam, nếu như trong hoa cỏ quỷ thị không cấm tranh cãi, đánh nhau chỉ sợ hắn sẽ lập tức xông lên tát cho Trương Nam một bạt tai. Dương Nghị thật sự muốn túm áo Trương Nam, hảo hảo chất vấn một phen, rốt cuộc ngươi theo bên nào? Thế nào lại nói giúp người khác? Ngươi không phải là gian tế do bọn hắn phái đến bên người ta chứ? Nhìn ánh mắt của những người khác nhìn tới, Dương Nghị dù da mặt có dày hơn cũng cảm thấy mất mặt. Sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người định đi. Nhưng không đi được hai bước đã bị Đàm Thanh ngăn cản lại. “Chờ một chút.” Đàm Thanh khoanh tay trước ngực vẻ mặt châm chọc. “Cô muốn gì?” Dương Nghị lớn tiếng nói, không hề lo lắng. Đàm Thanh cười lạnh nói: “Còn muốn chạy sao? Được, nhưng trước tiên trả tiền đi đã.” “Tiền gì?” Dương Nghị không khỏi sửng sốt. “Đừng giả ngu, anh vừa vỗ ngực nói sẽ mua chậu hoa này tặng cho Trương ca. Không lẽ anh muốn quỵt?” Đàm Thanh cười lạnh giơ điện thoại di động của mình lên: “Một màn vừa rồi, tôi đều đã quay lại, nếu anh muốn quỵt, thì tôi cũng không còn gì để nói.” “Cô…” Dương Nghị lúc này hận Đàm Thanh muốn chết, nhưng hắn cũng không cướp điện thoại của Đàm Thanh, nhất là hoa cỏ quỷ thị cấm tranh cãi đánh nhau, hai là hắn biết bản thân mình đánh không lại Đàm Thanh, tuỳ tiện đi giật, chỉ sợ sẽ thành bi kịch. “Cô cái gì mà cô? Trả tiền.” Đàm Thanh đắc ý nói. Nếu như không có Vưu Giai ở đây, Dương Nghị đã sớm phủi tay bỏ đi, loại chuyện trở mặt không nhận thế này trước đây hắn làm không ít, nhưng hiện tại có Vưu Giai ở đây làm hắn rất do dự. Vào lúc này Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Nếu trong túi Dương tiên sinh không có tiền, như vậy cũng không cần Dương tiên sinh đưa ra số tiền này, tôi chỉ muốn Dương tiên sinh ngay trước mặt Vưu tiểu thư phát thệ từ hôm nay trở đi không bao giờ tiếp tục quấy rầy cô ấy nữa.” Đàm Thanh rất phối hợp đưa điên thoại lên uy hiếp: “Đưng nghĩ muốn quỵt, tôi sẽ đem một màn này quay lại.” Sắc mặt Dương Nghị lúc trắng lúc xanh, trong rất thú vị. Cuối cùng Dương Nghị cực kỳ xấu cắn răng nói: “Không phải chỉ là sáu mươi vạn sao? Tôi cho! Coi như thua một ván bài! Anh muốn tôi biến mất trước mặt Vưu Giai sao? Hừ, vĩnh viễn cũng đừng tưởng! Vưu Giai, đã định trước là lão bà của tôi!” Vưu Giai nhất thời nổi giận, quát lớn: “Dương Nghị, anh đang nói bậy bạ cái gì đó? Nếu anh còn dám nói bậy, cẩn thân tôi cáo anh tội xúc phạm!” Dương Nghị cũng không nói nữa, lúc này chỉ ngoắc nhân viên công tác đến, xuất ra thẻ tính dụng của mình đem sáu mươi vạn chuyển khoản cho vị chủ quầy bán An Hồn hoa. Tổ chức hoa cỏ quỷ thị đã sớm lo lắng đến giá tiền mua bán sẽ rất cao mà những người đến mua nếu như mang theo tiền mặt quá nhiều sẽ không tiện, cũng không an toàn, cho nên bọn họ đã liên hệ với ngân hàng địa phương, ở khu hoa cỏ quỷ thị thiết lập một nghiệp vụ chuyển khoản ngay tại chỗ, tiện cho người đến buôn bán hoặc người mua. Đương nhiên, phí thủ tục của mỗi lần cũng cao hơn bên ngoài một chút. Nhìn tài khoản của mình trong nháy mắt biến mất sáu mươi vạn, Dương Nghị cảm thấy như trái tim chảy máu. Hắn âm thầm quyết định sau một thời gian, nhất định phải hướng bên bệnh viện xin mua một nhóm máy móc kiểm nghiệm, về phần giá tiền hắn đã sớm trao đổi với bên bán từ lâu. Bất quá lần này tổn thất sáu mươi vạn, tiền kiếm được trước kia đột nhiên bị thiếu đi, còn phải để cho người đàn bà dâm đãng kia cấp nhiều hơn mới được! Ngay khi Dương Nghị còn đang xót xa cho sáu mươi vạn, Trương Văn Trọng đang đứng một bên đột nhiên mở miệng nói: “Không ngờ Dương tiên sinh thật sự có tiền, dễ dàng bỏ ra sáu mươi vạn. Ai, tôi nhớ kỹ, anh mới công tác không được bao lâu phải không? Thế nào, tièn lương khoa kiểm nghiệm cao đến vậy sao?” Trong lòng Dương Nghị giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, hừ lạnh nói: “Thế nào, anh đang hoài nghi tôi tham ô, hay hoài nghi tôi nhân tiền hối lộ? Hừ, tôi nói cho anh, số tiền này tôi kiếm được từ việc chơi chứng khoán.” “Ồ, phải không?” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Mong là như vậy.” Không biết chuyện gì xảy ra, nhìn dáng cười của Trương Văn Trọng, trong lòng Dương Nghị đột nhiên dâng lên một tia bất an. “Lẽ nào hắn biết điều gì về ta?” Vùng lông mày Dương Nghị nhướng lên, rất nhanh lại tự an ủi mình: “Không, ta làm việc cực kỳ cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không biết được.” “Hừ, hưn nữa ta làm gì phải sợ hắn? Hắn chỉ là một giáo y nho nhỏ, dù có biết được tin tức gì cũng không làm gì được ta.” Tuy rằng lòng nghĩ như vậy nhưng Dương Nghị vừa nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt Trương Văn Trọng liền cảm thấy dựng tóc gáy. Sauk hi nhận lại thẻ tín dụng hắn liền xoay người vội vàng rời đi, không muốn ở lại thêm khắc nào. Nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn của Dương Nghị, Trương Văn Trọng cười nhạt. Tuy rằng con người của ta tương đối thiện lương, thích làm việc thiện nhưng cũng không phải đại biểu con người ta dễ khi dễ. Ngươi muốn xử lý ta sao? Vậy cứ tới đây! Nhìn xem cuối cùng là ngươi xử lý ta hay ta có thể giải quyết Dương gia các ngươi?