Tiên võ đế tôn " chí tôn tiên đế"
Chương 22 : Có Thể Bán Rẻ Một Chút Hay Không 2
Nhưng mà Diệp Thiên hi vọng trong Tử Kim Tiểu Hồ Lô có giấu giếm bí thuật, ý cảnh gì gì đó nhưng tất cả đều không có, chuyện này không khỏi khiến hắn có chút thất vọng.
"Một ngàn ba trăm linh thạch đó!" Cầm Tử Kim Tiểu Hồ Lô, Diệp Thiên tắc lưỡi một tiếng, nhớ tới hơn một ngàn linh thạch đó, không khỏi có chút đau lòng: "Vốn còn định mua mấy bình Linh dịch, kết quả lại lấy toàn bộ gia sản mua ngươi.
"“Ài!”Âm thầm lắc đầu, Diệp Thiên ném tiểu hồ lô vào trong túi trữ vật.
Nhưng hắn không có phát hiện, trong khoảnh khắc khi Tử Kim Tiểu Hồ Lô đó bị nhét vào trong túi trữ vật thì lóe lên một sợi tử quang nhỏ bé không thể nhận ra, chỉ là Diệp Thiên không có phát hiện ra thôi.
Cất Tử Kim Tiểu Hồ Lô, Diệp Thiên móc cái Ngọc Linh Cổ Quyển đó ra cẩn thận nghiên cứu.
Dù sao trước nay hắn chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực luyện đan, Diệp Thiên bỏ ra chín canh giờ đi liên tục lĩnh ngộ, cho đến khi hoàn toàn nhớ kỹ pháp môn luyện chế Ngọc Linh Dịch trong lòng thì hắn mới buông quyển trục cổ xuống.
Quá trình luyện chế Ngọc Linh Dịch cũng không có rườm rà lắm, cần mười mấy loại linh thảo, nhưng hắn cũng mừng là mười mấy loại linh thảo này cũng không khó tìm.
Lúc này, mặt trời đã lặn ở phía tây.
Diệp Thiên nhìn sắc trời một chút, trở mình nhảy lên, vọt ra sau núi Hằng Nhạc Tông.
Phía sau núi Hằng Nhạc Tông mặc dù mật độ linh khí hơi yếu hơn trong Linh Sơn nhưng cũng là một chỗ tốt để thai nghén linh thảo, rất nhiều đệ tử Hằng Nhạc Tông đều sẽ đến đây ngắt lấy linh thảo.
Dựa theo ghi chép trong Ngọc Linh Cổ Quyển, Diệp Thiên đi thẳng qua vùng rừng núi hoa cỏ um tùm, mỗi khi nhìn thấy linh thảo cần thiết thì đều sẽ bỏ vào trong túi, ngắt suốt một canh giờ, linh thảo cần thiết cũng tìm được gần đủ.
"Chỉ kém Tuyết Ngọc Lan Hoa.
" Đếm kỹ lại số linh thảo mà mình hái được, Diệp Thiên phát hiện chỉ còn thiếu một loại là Tuyết Ngọc Lan Hoa.
"Tuyết Ngọc Lan Hoa này không thể so với mấy loại linh thảo khác, không phải là chỗ này sẽ không có chứ!" Nhỏ giọng lầm bầm, Diệp Thiên lại xông vào trong rừng tìm.
Vận khí của hắn cũng không tệ lắm, không lâu sau thì đã tìm được một bụi Tuyết Ngọc Lan Hoa.
Loại linh thảo này có dược tính ôn hòa, linh khí quanh quẩn, toàn thân trắng noãn như tuyết, cầm trên tay còn khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ.
Hái được một bụi Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng Diệp Thiên không có rời khỏi đó.
Lần đầu tiên luyện chế Ngọc Linh Dịch, tỉ lệ thất bại sẽ rất lớn, hắn cần chuẩn bị thêm mấy phần.
Không lâu sau, bụi Tuyết Ngọc Lan Hoa thứ đập vào mắt.
"Vận may không tồi.
" Diệp Thiên cười hắc hắc, chân đạp nham thạch, thả người nhảy lên, đưa tay hái gốc Tuyết Ngọc Lan Hoa đó.
Nhưng hắn vừa mới đưa tay ra thì có một giọng nói không hài hòa vang lên.
"Gốc Tuyết Ngọc Lan Hoa đó là của ta.
"Dứt lời, một bóng người xinh đẹp từ trong bụi hoa đi ra, ánh trăng chiếu lên người nàng càng tô đậm vẻ thánh khiết của nàng, giống như là một đóa hoa sen.
Nhìn kĩ lại mới biết, người này không phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong sao?"Tô sư tỷ, thật là khéo nha!" Thấy người tới là Tô Tâm Nguyệt, Diệp Thiên không mặn không nhạt nói một câu.
"Giao Tuyết Ngọc Lan Hoa ra.
""Bụi này là của ta, sư tỷ muốn thì tự mình đi tìm đi!" Diệp Thiên móc lỗ tai một cái, rất tự giác nhét Tuyết Ngọc Lan Hoa vào trong ngực.
"Cho thể diện mà không cần.
" Lúc này Tô Tâm Nguyệt xuất thủ, bạch quang quấn quanh ngọc thủ, vỗ tới một chưởng.
"Mỗi lần ngươi cướp linh thảo của người khác thì đều trắng trợn như vậy sao?" Diệp Thiên ánh mắt lóe lên, không lùi mà tiến tới, một quyền đánh ra.
Quyền chưởng giao thoa, hai người đều bị đẩy lui.
Tô Tâm Nguyệt quát lạnh một tiếng, lại tiến công, nhón mũi chân lên, thân thể vô cùng nhẹ nhàng, Linh Kiếm trong tay áo bay ra, bị nàng nắm trong tay.
"Thanh Phong Ngâm.
" Tô Tâm Nguyệt lại quát lạnh một tiếng, Linh Kiếm rung động, linh quang quấn quanh, nàng chém ra một kiếm, xé rách không khí, lại có tiếng gió rít, phải nói là vô cùng sắc bén.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Thiên lạnh xuống.
Hắn không ngờ Tô Tâm Nguyệt sẽ vận dụng bí pháp huyền thuật, hơn nữa vừa ra tay đã dùng sát chiêu, hắn chắc chắn nếu mình không xuất thủ phòng ngự thì sẽ bị một kiếm xuyên tim.
Lúc này, hắn rút Thiên Khuyết Kiếm đang vác trên lưng ra.
Bành!Một tiếng vang như tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Thiên Khuyết Kiếm rung động vù vù, Diệp Thiên cũng bị chấn động đến lui lại, càng quan trọng hơn là mặc dù chiêu Thanh Phong Ngâm của Tô Tâm Nguyệt bị ngăn lại nhưng lại có phong nhận bắn ra, cắt đứt áo bào của Diệp Thiên, một đạo trong đó còn cắt ra một vệt máu trên mặt hắn.
"Sát niệm quá nặng, ngươi khó thành chính quả.
" Một chiêu đắc thủ, Tô Tâm Nguyệt lại vung kiếm mà đến, chém ra phong nhận cong như trăng khuyết, xé rách không trung.
"Vì một bụi linh thảo mà hạ sát thủ với đệ tử đồng môn, Tô sư tỷ, là ngươi sát niệm nặng hay là ta sát niệm nặng.
" Diệp Thiên nổi giận thật, hăn cảm nhận được rõ ràng sát cơ trong kiếm của nàng, rõ ràng người hạ sát thủ chính là nàng nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo như mình là chính phái.
Trong điện quang hỏa thạch, Diệp Thiên bước ra một bước, chân khí quán chú vào trong Thiên Khuyết, giơ kiếm bổ ra.
Bành!Lại là một tiếng vang như tiếng kim loại va chạm vào nhau, hai người bị phản chấn kêu rên lui lại.
Diệp Thiên khí thế đại thắng, quyết định cho Tô Tâm Nguyệt một bài học.
Chỉ là hắn vừa mới bước ra một bước thì một luồng chưởng phong mạnh mẽ gào thét mà tới.
"Nhân Nguyên cảnh.
" Ánh mắt Diệp Thiên run lên.
Trong chốc lát, hắn cuống quít huy quyền đón đỡ.
Nhưng mà người trong bóng tối ra tay quá nhanh, mà hắn thì vội vàng đón đỡ cho không thể hoàn toàn hội tụ chân khí, cho nên bị đòn công kích đột nhiên xuất hiện đó đánh cho lui lại mấy bước.
"Quả là to gan, người của Nhân Dương Phong ta cũng dám đánh.
"Giọng nói ung dung như gió vọng tới, có một bóng trắng hiện lên trong rừng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã áp sát tới trước người Diệp Thiên, phất tay bổ xuống một chưởng.
Thấy thế, Diệp Thiên cuống quít giơ Thiên Khuyết lên ngang ngực.
Bành!Người đó đánh một chưởng lên Thiên Khuyết.
Chưởng lực kinh khủng chấn cho Diệp Thiên phải lui lại lần nữa, còn chưa kịp ngừng thân hình thì người trước mặt lại vỗ một chưởng vào ngực hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, với năng lực thực chiến của hắn thì cũng không kịp phản ứng, người ra tay chính là Nhân Nguyên cảnh hàng thật giá thật, thực lực mạnh mẽ, lại thêm hắn đánh lén cho nên nhất thời Diệp Thiên không có sức đánh trả.
Phốc!.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
464 chương
47 chương
107 chương
10 chương
11 chương
31 chương
140 chương