Tiên tử xin tự trọng

Chương 93 : đám ngốc

Bên ngoài Côn Bằng tử phủ, Yêu Vương trong trận công kích càng thêm gấp gáp, không ngừng thúc giục hạ thần đi chịu chết, mình cũng lấy ra nhiều loại pháp bảo, cường hành công trận. Trong thế cục này, cũng không thể nói Yêu Vương ngu xuẩn trúng kế, bởi vì góc độ của Trình Trình hoàn toàn khác nhau với hai vị Yêu Vương. Ai cũng biết, tử phủ chẳng qua chỉ cung cấp điều kiện giúp ngươi đột phá, nhưng gần vạn năm qua cũng không có ai đi vào, tình huống bên trong đã không rõ ràng, có lẽ tiến vào cũng không đột phá được, có lẽ chết ở bên trong, có lẽ phải rất nhiều rất nhiều năm mới đi ra... Đương nhiên cũng có khả năng đi vào rất nhanh sẽ đột phá. Đây đều là tình huống có khả năng. Trên góc độ của Trình Trình, quyền chủ động đã nơi tay, lợi dụng chuyện này để bố cục, triệt để gạt bỏ hậu họa, đương nhiên có ý nghĩa hơn so với việc mù quáng đi vào tu luyện nhiều. Nhưng trên góc độ của hai vị Yêu Vương khác lại rất sợ nàng vào tử phủ. Nếu nàng chết ở bên trong cũng liền thôi, một khi thật sự có thể đột phá Ngưng Đan, thành tựu Vạn Tượng, đó chính là quét ngang Yêu Thành không đối thủ. Địa mạch Bạch Quốc của nàng bị đoạt không quan trọng, cả nước bị san thành bình địa cũng không quan trọng, rất nhiều năm mới đi ra cũng không quan trọng, chỉ cần xuất quan sẽ là tồn tài vô địch quét ngang mọi trở ngại, bọn hắn chiếm địa mạch giết Bạch Quốc đều không có ý nghĩa, sớm muộn cũng phải chết trong tay nàng! Cho dù đây là một cái bẫy, bọn hắn cũng không thể không vào bẫy, dùng lực lượng lớn nhất để công phá trận pháp, ngăn cản Thừa Hoàng! Tần Dịch đã sắp không chịu nổi. Vô số yêu quái bị Yêu Vương thúc giục mà vào, tre già măng mọc, Yêu Vương thừa dịp loạn phá trận, loại hình thức này khiến cho Tần Dịch hao phí tinh lực gấp đôi. Trận pháp này xác thực vô cùng ngưu bức, xem như thủ hộ toàn bộ phương vị đối với Thủ Hộ Giả ở tâm trận, bất luận tinh thần công kích hay phạm vi tổn thương, hắn đều được phòng hộ rất tốt. Hơn nữa, trận pháp công kích địch nhân cũng không cần hắn thao tác, tự mình gây ra, đến nhiều người hơn nữa cũng là chịu chết. Duy nhất phải chú ý chẳng qua là Yêu Vương, bọn hắn có năng lực phá trận, cần tự mình điều chỉnh. Nhưng quá nhiều địch nhân sẽ ảnh hưởng rất lớn đến độ tập trung tinh thần, quan sát không đủ. Hắn còn chưa bắt đầu tu hành linh hồn, không có khả năng như tiên nhân chân chính nghe thấy vạn chúng cầu nguyện đều có thể chuẩn xác phân tích rõ mỗi một cái. Hắn không cách nào phân rõ tình huống trong tình cảnh hỗn loạn, làm ra thao tác chuẩn xác nhất. Nói trắng ra chính là CPU không đủ... Sắp chết máy. Cũng may, Lưu Tô có thể hoàn mỹ phân tích rõ tình huống, kịp thời chỉ điểm thao tác, nếu không đã sớm không chống nổi. Lúc trước, thật ra cũng do Lưu Tô chỉ điểm, nhưng lúc trước trong lòng mình vẫn có hiểu rõ, chỉ điểm một chút có thể xử lý chuẩn xác. Hôm nay biến thành chính mình hoàn toàn không hiểu, từng thao tác đều trải qua Lưu Tô nói rõ mới động thì khó tránh khỏi chậm nửa nhịp, nhiều lần đều gặp phải hiểm cảnh. Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì trận cũng bị phá, làm sao bây giờ? Lưu Tô đang lợi dụng thời gian rảnh hấp tấp nói. - Ngươi nên lập tức buông tha, dùng trận pháp ngăn cản bọn hắn một lát, để cho Dạ Linh mang theo ngươi đi. Chúng ta đi hoang mạc Thánh Thương, chỗ đó có năng lượng của ta lưu lại, ai tới cũng không sợ. Tần Dịch không nói. Hiện tại đi, không phải uổng công thủ lâu nãy giờ? Hắn một mực đang yên lặng tính toán thời gian Kim Môn đóng lại, với tư cách một Tiên Thiên Võ Giả, khống chế thời gian vẫn rất rõ ràng. Nửa canh giờ cũng chỉ là một tiếng đồng hồ, nếu như không có tính sai, vậy chỉ còn ba phút cuối cùng mà thôi! Nếu như đã đáp ứng thủ trận, bất luận như thế nào cũng nên thủ hết ba phút cuối cùng này? Chỉ cần Kim Môn khép lại, khi đó liền đi thì cúi đầu hay ngẩng đầu đều không thẹn với ai. Làm được hết thảy có thể làm, không nợ ai mảy may! Bất kể Thừa Hoàng có phải Trình Trình hay không, cùng hắn lại có quan hệ gì? Quắc Hiêu nhị vương hiển nhiên cũng biết Kim Môn sắp đóng, càng thêm gấp gáp mà công trận, uy lực của pháp bảo điên cuồng công kích thậm chí ngay cả trận pháp cũng bắt đầu dao động. "PHỐC" một tiếng, Tần Dịch rốt cuộc phun ra một búng máu. Đây là tâm thần hao tổn quá kịch liệt. "Phanh!" Hổ trảo của Quắc Vương nặng nề oanh vào một điểm của đại trận. "Rắc" một tiếng, trận pháp xuất hiện tia trì trệ. Trận sắp bị phá! Hiêu Vương lấy ra một cái chuông, nhẹ nhàng đong đưa. Gợn sóng nhìn không thấy bao phủ về hướng Tần Dịch, trước người Tần Dịch dựng thẳng vòng bảo hộ của trận pháp, ngăn cách gợn sóng. Nhưng vòng bảo hộ trước kia có thể ngăn cản hoàn mỹ, lúc này lại bắt đầu lay động. Không chịu nổi. Vòng bảo hộ rất nhanh bị nghiền nát, Tần Dịch chuyển dời phương vị, nhưng nhìn kỹ lại, thất khiếu hắn cũng bắt đầu chảy máu. Còn hơn mười giây! "Oanh!" Trận thạch nứt vỡ, Quắc Vương thừa dịp Tần Dịch bị Hiêu Vương công kích không thể phân tâm, rốt cuộc phá trận! Còn có 10 giây, trận bị phá! Tần Dịch lại lần nữa phun ra một búng máu, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ. - Dạ Linh tới đây! Dạ Linh thở hồng hộc nhanh chóng bay đến bên người hắn. Trận pháp kịch liệt co rút lại, ngay cả không gian đều bị bóp méo, tất cả uy lực tụ hợp đến một điểm trước người. "Oanh!" Phong hỏa băng lôi đồng thời xuất hiện, trong không gian bóp méo, năng lượng kinh bạo đã đủ san một tòa núi cao thành bình địa bị Côn Bằng tử phủ ngăn lại, ngọn núi bất động, mà trong động đã thành nơi sản sinh ra sự hủy diệt. Yêu Vương tế ra pháp bảo ẩn giấu liều mạng ngăn cản đợt tổn thương đồng quy vu tận này, theo âm thanh "Ầm ầm" truyền đến, Kim Môn kia từ từ khép lại dưới mí mắt của Yêu Vương, cũng không vào được nữa. Hai vị Yêu Vương nổi giận như điên! Trong loạn tượng không gian bóp méo, một con Đằng Xà mang theo Tần Dịch mình đầy thương tích, chui ra từ trong bụi mù. - Còn muốn trốn! Một hổ trảo thò ra từ trong động, trảo hòn đá ngăn trước cửa động thành bột phấn như cắt đậu hũ, một khắc cũng không ngừng mà trảo đến Dạ Linh. Cùng lúc đó, Hiêu Vương hóa thành bản thể, một con chim bốn cánh một mắt đuổi tới. Dạ Linh bỗng nhiên gia tốc, bỏ qua phạm vi công kích của hổ trảo, nhưng quay đầu nhìn lại, Hiêu Vương lại càng đuổi càng gần, Quắc Vương theo sát phía sau. Không có trận pháp, hai cường giả Kết Đan viên mãn không phải thứ mà bọn hắn có thể ngăn cản. Chỉ có thể trông cậy vào thiên phú tốc độ của Dạ Linh gần đây được cường hóa rèn luyện, xem có cơ hội chạy trốn hay không. Thiên phú tốc độ của Dạ Linh thật sự rất cao, nếu như vứt bỏ Tần Dịch, chính mình chạy, có lẽ thật sự chạy trốn được, mang theo Tần Dịch thì hơn phân nửa rất khó. Lưu Tô thở dài, chuyện này... Thủ trận thì không có gì để nói. Nếu như nửa đường bỏ chạy, Tần Dịch ngược lại rất an toàn, Yêu Vương đương nhiên sẽ vào động phủ, sẽ không đuổi theo hắn, dù sao Thừa Hoàng bên trong chết là được. Nhưng chỉ cần Tần Dịch thủ đến một khắc cuối cùng, chính là kết quả này, hai vị Yêu Vương không vào được động, cuồng nộ tìm người trút giận, đương nhiên phải đuổi giết đến cùng. Cho nên muốn sống lâu, thật ra rất dễ dàng, chỉ cần ngươi đừng có ranh giới đạo đức, không quản người vào động có chết hay không, chính mình chạy trước là được. Chính như Dạ Linh lúc này, nếu như vứt bỏ Tần Dịch, nàng cũng có thể chạy. Mọi người thường thường đều chậm rãi vứt bỏ thiện lương của mình, vứt bỏ hứa hẹn của mình, từng bước một mất đi ranh giới đạo đức trong vô số lần đầu rơi máu chảy. Lăn qua hồng trần thì có thể biết, nhưng mỗi người lấy được đáp án chưa chắc giống nhau, vì vậy có đạo bất đồng. Dạ Linh bỗng nhiên nói. - Ca ca, ngươi vứt bỏ Lang Nha bổng, có lẽ có thể bay nhanh hơn một chút. Tần Dịch nói thẳng. - Vứt bỏ ta cũng sẽ không vứt Lang Nha bổng. Lưu Tô: "..." Tần Dịch nhìn xuống truy binh sau lưng. - Nếu như không được, ngươi vứt ta xuống, tự mình chạy đi. Dạ Linh lắc đầu. - Vứt bỏ ta cũng sẽ không vứt ca ca. Lưu Tô có chút muốn cười. Bỏ đi, hai kẻ ngốc... Ngốc một chút cũng không có gì không tốt. Đúng vào lúc này, thiên ngoại xoáy lên cuồng phong, yêu lực khủng bố nhanh chóng tiếp cận. Tất cả mọi người đang đuổi và chạy sửng sốt. Trình Trình như một đạo tàn ảnh nhanh chóng tiếp cận, trong tích tắc mọi người sửng sốt đã ngăn trên đường truy kích của hai vị Yêu Vương. Toàn thân nàng nhuốm máu, lồng ngực hơi có chút phập phồng, nàng trắng trợn tàn sát không tiếc tiêu hao, gấp rút đi đường lại hầu như rút hết pháp lực toàn thân. Tại thời khắc Tần Dịch tùy thời có khả năng bị đuổi kịp, nàng rốt cuộc chạy về. Dạ Linh còn rất buồn bực. - Tại sao sư phụ lại từ bên ngoài trở về? Tần Dịch đờ đẫn quay đầu, nhìn bóng lưng Trình Trình. Hắn giờ khắc này đã hiểu hết mọi chuyện. Thế nhưng... Nàng quay về làm gì? Trình Trình không nói một lời, yên lặng khôi phục pháp lực, nhìn hai địch nhân trước mặt. Thật ra chính nàng cũng không biết quay về làm gì, vội vàng mà quay về như vậy, đối diện là hai Yêu Vương đồng cấp với mình, mình căn bản không chiếm được chỗ tốt, hơn phân nửa sẽ bị đánh trọng thương mà trốn. Cách làm thông minh đương nhiên là lặng lẽ trở về, ra tay đánh lén thừa dịp bọn hắn buông tha nơi đây mà đi tranh đoạt địa mạch Bạch Quốc sau đó xảy ra nội chiến. Đó mới là thế cục hoàn mỹ. Nhưng nàng ngay cả một lượt hô hấp cũng không muốn trì hoãn, bảo khố hai nước đặt ở trước mắt chỉ cần vung tay lên đã có thể cuốn đi đều chẳng muốn, lấy địa mạch lập tức vòng trở về, đều không biết mình đang gấp cái gì. Phảng phất như vội vã tới đây để phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của mình... Không phải nói hắn chết liền chết, không quan trọng hay sao? Mình rốt cuộc là đang làm gì a! ! Thật sự là siêu cấp đại ngốc!