Tiên tử xin tự trọng
Chương 73 : thu hoạch
Thấy khô lâu bị đốt thành tro bụi, hai huynh muội nhìn nhau không nói gì.
Bất kể phần vu pháp còn lại có tồn tại hay Yêu Vương Thừa Hoàng có đúng như lời đồn hay không, họ đều chỉ có thể cố gắng hết sức đi làm, hoàn toàn không nắm chắc.
- Ca ca cũng đừng quá sầu lo, ngươi đã tận lực.
Dạ Linh an ủi.
- Điện hạ biết được, cũng sẽ không trách ca ca đâu.
- Cũng không phải sợ ai trách cứ, ta chỉ lo lắng tình cảnh của Thanh Quân.
Tần Dịch khẽ thở dài.
- Tình huống Nam Ly bây giờ rất nghiêm trọng, ta cũng không dám suy diễn, nếu như ta tay không mà về sẽ có kết cục gì.
Dạ Linh nói.
- Vậy ca ca cùng ta vào Yêu Thành đi.
Lúc nói lời này, trong đôi mắt to của nàng dường như có vẻ vui mừng, Tần Dịch nhìn ra điểm tâm tư nhỏ của nàng, xoa xoa đầu nàng.
- Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi. Yêu Thành không phải vùng đất hiền lành, không thể quá tín nhiệm lời nói của con diều hâu kia, chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Dạ Linh ngạc nhiên.
- Chuẩn bị cái gì?
- Thực lực bản thân là chuẩn bị tốt nhất.
Tần Dịch nói.
- Lần này chúng ta thu hoạch rất lớn, nên tiêu hóa một chút.
Dạ Linh lấy ra bình thuốc.
- Huyết tinh ở đây.
- Ngươi giữ đi. Tinh huyết của Yêu này dùng để giúp ngươi đột phá Ngưng Đan Kỳ, không phải hiện tại.
Tần Dịch quay đầu quan sát nhà đá một chút, trầm ngâm nói.
- Nếu không có gì bất ngờ, nơi đây chắc có chỗ luyện đan. Ngươi trước hết tiêu hóa một chút huyết mạch Giao Long, ta đi luyện một lò Huyết Liên Đan.
Dạ Linh ngẩng đầu nhìn Tần Dịch, ánh mắt có chút phức tạp.
Tinh huyết của Yêu thật ra mới là ý nghĩa chân chính của Luyện Yêu Trận, đó là máu huyết do vô số yêu quái ngưng tụ nhưng chỉ tinh luyện ra một giọt tinh túy như thế, vốn dùng để giúp con Huyết Giao kia từ Hóa Hình đỉnh phong bước vào Ngưng Đan Kỳ. Nếu như cầm thứ này đến Yêu Thành, không biết bao nhiêu yêu quái tha thiết ước mơ, giá trị không cách nào đánh giá.
Mà đối với một vị "Phương sĩ" tinh thông luyện đan, tác dụng đương nhiên không chỉ cho yêu quái đột phá, có thể phát huy công dụng thật sự rất nhiều. Nhưng Tần Dịch ngay cả nhìn cũng không nhìn đã cho nàng dùng.
Trên thực tế cho tới bây giờ, thứ tốt nhất trong chuyến này đều đưa cho nàng. Huyết mạch yêu mãng gột rửa thân thể, giữ lại tinh huyết của Yêu, cho dù Tần Dịch hiện tại muốn luyện Huyết Liên Đan cũng có một phần của nàng. Bản thân Tần Dịch đạt được thật sự quá ít nếu so sánh với nàng.
Mà Tần Dịch lại lộ ra vẻ đương nhiên.
Nàng không có nói thêm gì, cái mũi sụt sịt, thấp giọng nói.
- Vậy ta đi tu luyện đây.
Dạ Linh biết mình liên tiếp đột phá, trụ cột không vững. Hơn nữa, quá trình yêu huyết gột rửa thân thể là bị động, mình còn chưa kịp tiến hành qua tu luyện dẫn đạo, dung luyện huyết mạch. Tần Dịch nói không sai, chuyện quan trọng nhất lúc này đối với nàng chính là tu luyện.
Tu luyện mạnh mẽ thêm một phần, tiếng nói trong Yêu Thành càng vang dội thêm một phần.
Thế giới của yêu, không có nhiều đạo đức cùng quy tắc như nhân loại, thế giới của yêu quái thích ứng nhất từ trước đến giờ đều là luật rừng.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Nhà đá rất lớn, có không ít phòng, Dạ Linh tùy tiện chọn một gian đi vào tu luyện, Tần Dịch cũng muốn đi tìm phòng dược liệu hoặc phòng luyện đan, vân vân.
Lúc này, lửa trên mặt đất đã tắt, một vòng màu xanh ngọc trong tro cốt vô cùng dễ làm người khác chú ý. Tần Dịch nhặt lên vừa nhìn, là một chiếc nhẫn.
Hắn có chút ngạc nhiên, lửa của Dạ Linh cũng không phải lửa thường, đốt khô lâu thành tro đều không mất bao nhiêu thời gian, chiếc nhẫn kia lại không hư hao chút nào trong lửa của Dạ Linh, chất liệu rất đặc biệt...
Âm thanh của Lưu Tô truyền đến.
- Giới tử nạp tu di, đây là nhẫn trữ vật.
Con mắt Tần Dịch đột nhiên sáng.
Sớm đã cảm thấy để các loại bình thuốc và bùa chú trên người rất bất tiện, vừa rồi lấy được quả đào để trên người đã khiến cho ngực căng phồng, trong lòng của hắn đã sớm không chỉ nhắc qua nhẫn trữ vật trong thế giới tiên hiệp huyền huyễn lúc trước hay đọc trong truyện một lần...
Không nghĩ tới lại đạt được nó không phí chút công phu, vu sư trên núi hoang chim không ỉa phân này rõ ràng còn có thứ tốt như vậy!
Lưu Tô cảm ứng một hồi, cười nói.
- Chiếc nhẫn này không có cấm chế, không có việc gì. Ngươi dùng phương pháp ý niệm truyền thâu ta dạy, thử lấy tinh thần thăm dò vào trong nhẫn nhìn xem.
Tần Dịch thử đưa ý niệm vào.
Tình huống trong nhẫn rõ ràng rành mạch.
Không gian ước chừng chỉ một mét vuông, không nhiều lắm, bên trong trống rỗng, chỉ có một vật nằm trong góc, vô cùng bắt mắt.
Đó là một khối lệnh bài do xương cốt khắc thành.
Tâm niệm Tần Dịch vừa động, lệnh bài đã đến trong tay, nhìn kỹ, phía trên điêu khắc một con hổ dữ tợn, răng nanh đều lộ ra ngoài.
- Đây là đồ chơi gì?
Lật qua lật lại nhìn không ra lệnh bài này có pháp lực nào tồn tại, không biết dùng làm gì. Bên trong một cái nhẫn trữ vật tùy thân không có cái gì, chỉ có đồ chơi vô dụng như vậy...
- Tùy thân hắn có lẽ là một ít pháp khí vu cổ, thế nhưng đã dùng hết sạch trong chiến đấu lúc trước.
Lưu Tô nói.
- Nói không chừng lệnh bài này là thân phận của hắn...
Tần Dịch ngẩn người, có chút hiểu được.
Đây là một ngọn núi hoang, hướng Tây là hiểm địa được đánh dấu trong bản đồ, không biết tình hình cụ thể. Hướng Đông chính là Yêu thành.
Vu sư này không dám vào Yêu Thành, cũng không có thực lực vào hiểm địa phía Tây. Hắn một mình ở núi hoang, tài nguyên thiếu thốn, kiếm các loại tài liệu bày trận ở nơi nào, sao sao có Nhiếp Hồn Tinh Kim, ai cho nhẫn trữ vật?
Tất nhiên có người sau lưng ủng hộ hắn.
Hoặc chính là người nào đó trong hiểm địa phía Tây để cho hắn đánh trận đầu, vì phá Yêu Thành.
Hoặc chính là một Yêu Vương nào đó trong Yêu Thành đang âm thầm ủng hộ hắn... Tóm lại, không phải Thừa Hoàng, vu sư này có ác ý đối với Thừa Hoàng, còn muốn châm ngòi mình đi đối phó hắn nữa.
Bất luận là loại nào đều có thể dùng làm lễ gặp mặt cho Yêu Vương Thừa Hoàng.
Tần Dịch đeo nhẫn lên, thu lệnh bài vào.
Được chiếc nhẫn này nhắc nhở, hắn cũng không vội mà đi vào tìm phòng dược liệu liền lục lọi một vòng trong phế tích, nhìn xem còn có cá lọt lưới nào không.
Rất nhanh đã nhìn thấy góc tường có một cái gương, mặt kính đã vỡ tan.
- Thần Thị Chi Kính, đây không phải vu pháp, là vật luyện khí của tu sĩ.
Lưu Tô có chút hào hứng.
- Chỉ cần bố trí trước, có thể nhìn thấy thế thảy tình hình chỗ vị trí mà ngươi đã bố trí, cũng may thứ này chỉ cho các tu sĩ vẫn chưa phóng thần thức ra ngoài được dùng, ở trong động phủ cũng có thể giám thị ngoài động, nó cũng rất phù hợp với ngươi mà. Chút hư hại này còn có thể sửa chữa, giữ lại.
Đây chính là nguyên nhân vì sao vu sư một mình ở đỉnh núi cũng có thể nắm bắt hết thảy mọi chuyện trên núi, còn có thể điều khiển quả đào bay lên đầu Dạ Linh. Tần Dịch cũng cảm thấy rất hữu dụng, cũng thu vào, lại lần nữa tìm một vòng, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều trận thạch bị hư hại, có thể tưởng tượng trình độ kịch liệt của trận chiến lúc trước, thật không biết vị cường giả đánh đến tận cửa này mạnh cỡ nào.
- Cường giả này...
Tần Dịch cầm một khối trận thạch bể thành bảy tám mảnh, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.
- Ngươi cảm thấy liệu có thể là Thừa Hoàng không?
Lưu Tô "Ừm" một tiếng.
- Rất có thể. Vu sư này trắng trợn giết chóc yêu quái dưới mí mắt của nó, còn tràn ngập ác ý muốn luyện nó, đổi thành ta cũng không thể nhẫn.
Tần Dịch do dự một chút, lại nói.
- Bất kể có phải Thừa Hoàng hay không, ngươi cảm thấy... Người này liệu có thể là Trình Trình không?
Nói thật, Tần Dịch hoài nghi việc này đã lâu, thời gian Trình Trình rời từ trên núi xuống có lẽ không sai biệt lắm chính là thời điểm kẻ thù đến cửa quyết chiến cùng vu sư, nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Lưu Tô hiển nhiên cũng đang suy nghĩ chuyện này, liền nói.
- Xác thực rất trùng hợp, nhưng ta không thể xác nhận. Nếu quả thật chính là vị cường giả này đánh lưỡng bại câu thương cùng vu sư, khiến thực lực tạm mất, như vậy Trình Trình tất nhiên mang theo thương thế nghiêm trọng mới đúng. Nhưng nàng không có tổn thương, ngược lại chỉ là mặt đầy vết máu lăn từ trên núi xuống.
Tần Dịch trầm ngâm một lát, lắc đầu, hiển nhiên cũng rất khó hiểu, cái này không phù hợp lẽ thường.
- Được rồi, đợi vào Yêu Thành lại gặp Trình Trình, có lẽ sẽ biết...
Tần Dịch đi một vòng, lại không có phát hiện gì, liền đi vào bên trong, muốn tìm phòng dược liệu.
Tiện tay đẩy ra cửa một gian phòng, nhiệt độ đập vào mặt khiến hắn lui về phía sau một bước. Âm thanh của Lưu Tô vang lên.
- Vu Chúc Tế Hỏa... Tần Dịch, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của ngươi trong chuyến này.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương