Tiên tử xin tự trọng
Chương 7 : rời núi
- Ngươi thật sự muốn đi ra ngoài cùng bọn họ?
Một khi quyết định đi ra ngoài, tự nhiên không sĩ diện, có thể thu thập đồ đạc rời đi.
Trong phòng, Tần Dịch đang thu dọn đồ đạc, Lang Nha bổng dựa vào bên tường, Lưu Tô quan sát Tần Dịch đang bận trên bận dưới, hỏi.
Tần Dịch thuận miệng nói.
- Không phải hợp ý ngươi? Không phải ngươi nói thuốc này không đủ, lô kia không được, lừa gạt ta đi ra ngoài sao?
"Ha ha."
Lưu Tô cười lạnh.
- Ta muốn ngươi đi ra ngoài là vì thiên địa và tài nguyên rộng lớn hơn, mà không phải đi chen chân vào tranh đấu, nhất là liên quan đến quốc sư quyền cao chức trọng, chút thủ đoạn của ngươi bây giờ thật sự chết cũng không biết chết như thế nào.
- Cho nên?
Tần Dịch ngừng tay, lạnh lùng nói.
- Đông Hoa Tử lại phái người đến chôn thêm Hóa Yêu Chướng thì sẽ làm thế nào? Có lần thứ nhất thì có lần thứ hai, ngọn nguồn không diệt trừ, yên bình làm sao đến? Trước kia ta muốn tiếp cận quốc sư cũng không có cách, lúc này vừa mượn thế của huynh muội Lý gia, nói không chừng là biện pháp tốt nhất một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Lưu Tô không sao nói.
- Ngươi đã đi, còn quản nơi đây làm gì? Nói thật, không bằng để cho người ta hủy cái thôn này, ngươi từ nay về sau càng không lo lắng.
Tần Dịch híp mắt nhìn Lang Nha bổng, suy nghĩ có nên nhét nó vào trong khe nước thối sau nhà.
Lưu Tô lập tức cảm nhận được hắn không có hảo ý, vội nói.
- Được rồi được rồi, coi như vì báo thù dùm chủ trước của thân thể này, để suy nghĩ thông suốt, phải tiêu diệt kẻ thù, nếu không bảo ngươi tu tiên sẽ có tâm ma.
- Kẻ thù? Ta cảm thấy hắn càng muốn giết ngươi hơn ấy chứ.
Tần Dịch trừng nó.
Lưu Tô gượng cười hai tiếng.
- Hắn khi đó vốn phải chết, cũng không coi là ta giết. Ngược lại ngươi kìa, lại dám phá hỏng chuyện tốt của ta, còn ở đó trừng mắt nhìn ta?
Vậy ngươi còn muốn ăn ta thì sao?
Tần Dịch mặc kệ nó, quay người tiếp tục thu thập.
Có rất nhiều thuốc thượng vàng hạ cám luyện để tăng kinh nghiệm những ngày qua, sau này hơn phân nửa cũng sẽ không luyện tiếp, nhìn như vô dụng nhưng mang đi hết, không chừng có thời điểm sẽ có tác dụng...
Quay đầu mở hốc tối ở đầu giường ra, bên trong có một ít ngân lượng, cùng một quyển bí kíp bìa màu xanh. Bí kíp không có tên, là vật của chủ nhân trước của thân thể này, Tần Dịch gọi nó là "Vô danh bí kíp".
Tần Dịch vốn cảm thấy chủ nhân trước của thân thể này cũng luyện đến mười mấy tuổi lại không ra thành tựu gì, hẳn là bí kíp cấp thấp? Nhưng hắn lại phát hiện chất liệu làm ra quyển sách này rất kỳ lạ, tựa như thủy hỏa bất xâm trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp có ghi, đao cắt không rách. Chất liệu như vậy, chắc sẽ không ghi lại công pháp cấp thấp, có thể như Lưu Tô phán đoán, chủ nhân trước của thân thể này tu luyện không đúng phương pháp, hoặc công pháp này rất khó tu luyện.
Đồ chơi như bí kíp võ học rất có tiền đồ tại thế giới này, nhìn Lý Thanh Lân mà xem, chỉ sợ người Tu Tiên bình thường cũng không nhất định thắng được hắn, huống chi có rất nhiều cơ duyên, có thể sẽ có con đường phát triển khác. Hôm nay, Tần Dịch tạm thời không dám tu tiên cùng Lưu Tô học, tập võ chính là cách tự bảo vệ mình tốt nhất, dù sao cũng mang theo Lang Nha bổng, luyện võ thật có chút cảm giác trâu bò...
Lưu Tô cũng không khinh bỉ khuyên hắn đừng luyện, ngược lại dạy hắn phối trí dược liệu cần cho rèn luyện cơ thể, dạy hắn bổng pháp, có lẽ ý tưởng giống nhau.
Một người một gậy, cùng ở chung một nhà hơn hai tháng, dù có bí mật của riêng mình không thể để cho người ngoài biết. Dù lẫn nhau có giữ lại cùng đề phòng, ở trên đời này, có thể xem bọn hắn như hai người có quan hệ thân mật nhất, mặc dù thân mật này có chút khác loại.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Lúc rời đi, huynh đệ Lý gia dẫn ngựa đi bộ, Tần Dịch không có ngựa, đi ở bên.
- Sau khi ra ngoài, trước tiên sẽ mua một con ngựa cho Tần huynh.
Lý Thanh Lân có chút áy náy.
- Ta đã cân nhắc không chu toàn.
Tần Dịch có chút kỳ quái hỏi.
- Ta thấy các ngươi không phú thì quý, có thể đối nghịch với quốc sư cũng không phải người bình thường. Chỉ có hai huynh đệ ra ngoài, ngay cả hộ vệ cũng không mang, không sợ xảy ra chuyện?
Lý Thanh Lân nở nụ cười.
- Nhà ta có chút bất đồng, từ trước đến nay cổ vũ con cháu rèn luyện, đối mặt sóng gió.
Tần Dịch liếc nhìn Lý Thanh Quân.
- Nếu như lệnh đệ tối qua muốn làm khó dễ ta nhưng lại trúng nhầm cạm bẫy của ta xảy ra chuyện thì sao?
Lý Thanh Quân giận dữ, muốn bác bỏ, lại nhớ tới hôm qua, nếu Tần Dịch thật sự muốn giết người, chỉ sợ mình đã chết rồi. Muốn làm chút chuyện khác, chỉ sợ càng thảm... Vì vậy, lời nói một bụng không nói ra lời, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Lý Thanh Lân nhìn biểu lộ của muội muội hơi có chút ngạc nhiên, vốn còn cho rằng Tần Dịch bị muội muội giáo huấn một trận, xem bộ dạng này, thì ra tối hôm qua muội muội bị thua thiệt? Tần Dịch này nhìn như tu hành mới đến mức độ rèn luyện cơ thể, làm sao làm được?
Có lẽ phương sĩ thật có chút chiêu trò riêng của bản thân.
Ý nghĩ hiện lên trong lòng, Lý Thanh Lân cười nói.
- Cho dù đêm qua Thanh Quân bị Tần huynh hại, vậy cũng chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh. Đương nhiên, tại hạ sẽ giết Tần huynh, báo thù cho muội ấy.
Dừng một chút, lại nói.
- Mặt khác, Thanh Quân là nữ, tới bây giờ tự nhiên không cần lừa gạt Tần huynh... Có lẽ Tần huynh đã sớm nhìn ra.
Lý Thanh Quân hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tần Dịch lắc đầu.
- Nhà của ngươi thật sự... Rất quái.
Trong lúc nói chuyện, có thôn dân nhìn thấy Tần Dịch xuất hành, liền tiến lên chào hỏi.
- Tiểu Tần muốn đi ra ngoài chơi? Lúc nào trở về?
Tần Dịch chỉ chỉ bọc hành lý trên lưng ngựa.
- Muốn đi ra ngoài xông xáo.
Lời này vừa ra, một đám thôn dân đều buông công việc trong tay xuống, xông tới vây quanh.
- Thật sự muốn rời thôn?
- Đáng tiếc, ta còn định gả Tiểu Đào Hoa nhà ta cho ngươi...
- Bên ngoài có gì tốt...
- Rời thôn cũng tốt, rời thôn cũng tốt, ta nợ ngươi bốn văn tiền thuốc, có lẽ sẽ không cần trả lại, nhỉ?
Tần Dịch đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Đều tránh ra, đều tránh ra!
Một lão hán chen vào đám người, tẩu thuốc gõ một cái.
- Đang nói nhảm gì đấy?
Nói xong, mắt lão dò xét huynh muội Lý gia một lượt, mặt mũi tràn đầy vẻ không tín nhiệm.
- Ngươi nghĩ kỹ chưa? Người trong thành xấu xa hung ác, đừng bị bọn hắn bán đi còn giúp bọn hắn kiếm tiền.
Lý Thanh Lân nở nụ cười, không có phản bác. Tần Dịch chỉ có thể nói.
- Từ bá yên tâm, ta có chừng mực.
Lão hán hít mấy hơi thuốc, thở dài một hơi.
- Nghĩ kỹ là được. Ngươi còn trẻ, lại có học vấn, trong nhà... Ân, trong nhà cũng không ai cần chăm sóc, suốt ngày núp ở trong núi tính là gì? Sớm nên ra ngoài xông xáo.
Vì vậy, thôn dân xung quanh bắt đầu thảo luận.
- Đúng vậy, ta cũng đã nói tiểu Tần không nên vùi mình trong khe núi...
- Đi ra ngoài chán thì tùy thời có thể trở về, Tiểu Đào Hoa nhà ta chờ ngươi vài năm...
- Bọn ta ngươi giữ nhà, ai dám chiếm, gõ gãy chân hắn!
Nụ cười của Lý Thanh Lân trở nên có chút ý vị thâm trường. Một đường đi tới chứng kiến hết thảy, hầu như mỗi người đều cố ý kéo mọi chuyện về hướng Tần Dịch, rất rõ ràng cố ý để cho người ngoài phát hiện Tần Dịch bất phàm, từ đó dẫn hắn rời núi.
Nơi này rất thú vị, Tần Dịch cố ý dẫn người ngoài tới tìm tiên, thôn dân cố ý dẫn người ngoài chú ý Tần Dịch, góc độ tư duy không giống nhau, lại đều có tính toán riêng.
Là nhân duyên của Tần Dịch ở trong thôn không tốt để đến mọi người muốn đuổi hắn đi? Lý Thanh Lân cảm thấy không giống, nói không chừng có duyên cớ khác.
Tần Dịch thật ra cũng cảm thấy rất quái lạ, chủ nhân trước của thân thể và mình hiển nhiên không cùng một tác phong, nhưng các thôn dân hình như không nhìn ra có điểm gì kì lạ, có phải quá mức chất phác hay không?
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hướng mọi người chắp tay vái một cái.
- Cảm tạ mọi người chăm sóc nhiều năm, Tiên Tích Thôn chính là nhà của ta, nếu Tần Dịch rảnh rỗi, sẽ trở lại thăm mọi người. Tiểu Đào Hoa lập gia đình, sau này giữ Tiểu Tiểu Đào Hoa lại cho ta...
Quần chúng nổi giận.
- Cút! Có biết xấu hổ hay không?
Trong khi mọi người đang phản ứng mãnh liệt, lại là lão hán họ Từ kia nói.
- Còn trở về làm gì? Lăn lộn tốt thì đừng trở về, lăn lộn không tốt hãy trở về, luôn có một miếng cơm cho ngươi.
Dứt lời xoay người, dắt tới một con ngựa già.
- Con ngựa này cũng không sống được bao lâu nữa, cho ngươi cưỡi đi ra ngoài, hy vọng không nên cưỡi trở về. Cút cút cút!
Không sống được bao lâu cũng là ngựa, xưa nay Từ bá coi nó như bảo bối, hôm nay lại đưa liền đưa.
Tần Dịch hít một hơi thật sâu, không nhiều lời, vái dài đến đất, trở mình lên ngựa.
Lý Thanh Lân ý vị thâm trường liếc nhìn thôn nhỏ, cùng muội muội lên ngựa, ba con ngựa đón ánh mặt trời, chậm rãi ra khỏi thôn.
- Còn không có hỏi Lý huynh, điểm đến của chúng ta là nơi nào?
- Quốc đôcủa Nam Ly, Ly Hỏa Thành.
Một người có duyên tu tiên lại cự tuyệt, một người luôn muốn tìm Tiên, một người không tin có Tiên, kết bạn rời khỏi sơn thôn có khả năng có Tiên trong truyền thuyết, bước vào hồng trần.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương