Tiên tử xin tự trọng

Chương 52 : Ba người đã từng kết bạn rời núi

Thấy Tần Dịch trầm mặc, Lưu Tô nở nụ cười. - Chuyện lần này xác thực rất thú vị, có lẽ có chỗ có thể tham ngộ đối với cấp độ tu hành của Minh Hà, chính ngươi thân ở trong cục thì càng khó. Không cần quá mức khó xử, nếu hắn nhất định muốn tu luyện, cứ dạy hắn là được, Nam Ly chẳng qua là dịch trạm trong lữ đồ của ngươi, không cần thiết chấp mê ở đây. Tần Dịch thở dài. - Ngươi thật sự không có biện pháp đối với nguyền rủa này sao? - Nếu như thời điểm ta toàn thịnh, có lẽ có biện pháp, hiện tại đừng hy vọng. Lưu Tô nói. - Bất quá tâm các ngươi lúc này đang loạn, đã quên chỗ mấu chốt nhất, ta thấy Minh Hà ngược lại là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Nàng cũng có chút thú vị, ngoài miệng nói ngươi không giống người tu đạo, trên thực tế tâm tư bản thân cũng phức tạp, bắt đầu ý đồ giúp các ngươi rồi. Tần Dịch có chút sững sờ, mới nhớ tới Minh Hà một mực ở trong lòng đất không có đi ra. Hắn giật mình tỉnh ngộ. - Đúng vậy, nơi tu luyện của Đông Hoa Tử, khẳng định có ghi chép Vu pháp! Tần Dịch chạy vội trở về, liếc thấy bên cạnh chỗ Đông Hoa Tử tử vong mở ra một cánh cửa nhỏ. Đi vào vừa nhìn, Minh Hà chắp tay đứng ở bên trong, nhìn mấy tầng giá sách, nhíu mày. Tần Dịch có chút chờ mong hỏi. - Đạo hữu có phát hiện? - Đều là các loại Đạo Kinh cùng ghi chép thuật pháp trận pháp. Minh Hà nói. - Trong đó có rất nhiều hệ thống bất đồng, hỗn hợp luyện có thể luyện chết người đấy... Đông Hoa Tử chẳng qua vơ vét, không biết lý giải tận tường. Tần Dịch mới chẳng muốn quản Đông Hoa Tử có luyện chết hay không. - Nói cách khác, không có Vu thuật? - Có, nhưng khó giải. Minh Hà đưa qua một bản vẽ. - Bần đạo cảm thấy ngươi nên xem, có lẽ có thu hoạch. Tần Dịch tiếp nhận mở ra, là một ít pháp quyết phối hợp với tranh vẽ, ghi lại dường như chính là nguyền rủa này. Giấy cũng không phải loại cổ xưa, tối đa cũng chỉ vài năm, chắc do Đông Hoa Tử sao chép. Nhưng hắn lại biết rõ vì sao Minh Hà cảm thấy hắn nên xem một chút, bởi vì đường nét hoa văn, phong cách đồ hình trong này, kể cả một ít chữ nhỏ bên cạnh đều cho hắn một loại cảm giác quen thuộc. Có điểm giống phong cách của Lưu Tô. Hắn cầm lấy bản vẽ đi ra ngoài cửa một chút, làm bộ mượn ánh sáng nhìn rõ ràng, thật ra ly khai Minh Hà một khoảng cách đợi Lưu Tô lên tiếng. - Đây đúng là phong cách của ta khi đó, theo như hiện tại mà nói, nên coi là Vu thuật thượng cổ, cũng không biết Đông Hoa Tử lấy được từ chỗ nào. Lưu Tô quả nhiên nói. - Bất quá phía trên này chỉ có chú pháp, không có giải pháp, ta cũng không cách nào suy diễn ngược giải pháp. - Tìm người hiểu Vu thuật, có thể phản giải không? - Hơn phân nửa không thể, nhìn chú ngữ đã tìm được giải pháp, có thể đạt tới cấp độ này đều là đại năng, tìm ở đâu? Lưu Tô nói. - Bất quá đây có lẽ chỉ là tàn trang, nhất định có hệ thống trọn vẹn, nếu có thể tìm được toàn diện, phía trên tất có giải pháp. Tần Dịch quay đầu lại nói những thứ này nói với Minh Hà, Minh Hà trầm ngâm một lát, thở dài. - Có lẽ ta nên truyền thư về sư môn, nói không chừng có người có thể giải. Nàng có chút do dự mà lấy ra một con hạc giấy, để bản vẽ ở phía trên, giơ tay lên, con hạc giấy lập tức hóa thành ánh áng rồi không thấy. Làm xong những thứ này, nàng mới lắc đầu nói. - Đạo hữu không nên quá chờ mong, nếu như sư môn ta khó giải... Hoặc không muốn giải, vậy chuyện này bần đạo triệt để bất lực rồi. Tần Dịch thi lễ một cái. - Đã vô cùng cảm tạ. Đôi mắt đẹp của Minh Hà nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên có chút vui vẻ. - Để cho ta đứng ngoài quan sát xem kịch chính là ngươi, hôm nay để cho ta nhập kịch bôn tẩu cũng là ngươi, nhưng tại sao nhìn tới nhìn lui ngươi đều lẽ thẳng khí hùng? "Ách..." Tần Dịch nhất thời không biết trả lời thế nào. Cái này có gì kỳ quái, người đều căn cứ khuynh hướng tình cảm của mình hoán đổi tự nhiên giữa các loại tiêu chuẩn, ngươi không có đi diễn đàn hoặc Weibo, nếu không nào có nghi hoặc này? Hồng trần rèn luyện không đủ nha đạo hữu ơi. Minh Hà nói. - Đợi sư môn ta hồi âm cũng cần thời gian, hôm nay đạo hữu có thể cho ta đi tham ngộ kiếm trận của ngươi không? Tần Dịch làm tư thế mời. - Tiên tử muốn ở bao lâu cũng được. Đạo hữu cùng tiên tử hoán đổi tự nhiên mới khiến cho Minh Hà càng tức giận, nàng luôn cảm thấy "Tiên tử"… Cái từ này người khác nói tới là tôn kính, Tần Dịch nói tới thì có chút ý trêu chọc khó nói lên lời. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần ... ... Trở lại phủ thái tử, liếc thấy Dạ Linh ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang, giương mắt trông thấy Minh Hà đi theo sau lưng Tần Dịch, đầu nhanh chóng rủ xuống đầu gối, cánh thuần thục mà lật lên, che đầu cực kỳ chặt chẽ. Trong lòng không ngừng mặc niệm, sát tinh này làm sao tới rồi, Tần Dịch nhanh lừa gạt nàng đi... Chỉ nghe Tần Dịch nói. - Minh Hà mấy ngày gần đây sẽ ở tạm nơi này. "Bịch" một tiếng, Dạ Linh cuộn thành hình cầu lăn xuống bậc thang. Tần Dịch đem xách nàng lên, hỏi. - Thanh Quân đâu? Dạ Linh ôm đầu, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Minh Hà, đáp. - Nàng, nàng ở nội viện, bồi chị dâu của nàng. Lúc trước hai yêu kia tới đây, Thái Tử Phi giống như bị kinh sợ. Tần Dịch gõ gõ đầu, Lý Thanh Quân trước đây còn nói ca ca rất nhiều phi tần. Nhưng ở phủ thái tử đã lâu, hắn ngay cả mặt Thái Tử Phi đều chưa thấy qua, thậm chí không biết Lý Thanh Lân có hài tử hay không, đừng đề cập phi tần khác. Theo lý,thời đại này, Lý Thanh Lân hiện tại phải có hơn hai mươi hài tử mới đúng, nhưng chưa từng nghe nói. Hắn thường ngày thật sự hoàn toàn không có chiếu cố qua gia đình của mình, cũng chưa bao giờ cùng người khác tán gẫu những chuyện "Nhàm chán" này. Tần Dịch cũng không biết đánh giá cái này như thế nào... Theo như biểu hiện này của hắn có lẽ xem như rất bạc tình bạc nghĩa, nhưng nếu như so với thân thích hợp lại gặp mặt, mười câu có tám câu đang thúc hôn hay nói đến tiểu hài tử hiện đại thì hình như vẫn là Lý Thanh Lân làm cho người ta thoải mái hơn một chút? Nói trở lại, nếu có hài tử, vậy chỉ cần Lý Thanh Lân có thể chống thêm vài năm, đợi hài tử trưởng thành, còn có thể kế thừa chí hướng của hắn, quốc gia này vẫn có thể đi vào quỹ đạo hắn muốn. Quay đầu nhìn Dạ Linh vẫn đang trốn sau lưng mình kinh sợ nhìn lén Minh Hà, Tần Dịch dở khóc dở cười mà xách nàng ra. - Minh Hà sau này không đánh ngươi nữa, chớ khẩn trương. - Thật, thật sao? Minh Hà bỗng nhiên mở miệng. - Vậy cũng chưa chắc. Dạ Linh nhảy dựng lên, chạy như một làn khói, tốc độ như điện xẹt. Tần Dịch rất im lặng. - Cô dọa hài tử làm gì? - Thật sự coi nó chỉ là hài tử đáng yêu, vậy ngươi mới là hài tử. Minh Hà thản nhiên nói. - Hơn nữa, cô nương 12 tuổi, ở trong hậu trạch của rất nhiều quan lại quyền quý thì bụng đều đã lớn, còn là hài tử? - Y! Cô... Minh Hà lại không để ý đến hắn, bỏ lại một câu như vậy, trực tiếp tiến vào hậu viện, đi quan sát kiếm trận. Tần Dịch vốn định theo vào, quay đầu lại trông thấy Lý Thanh Quân có chút tiều tụy mà trở về, hắn vội vàng nghênh đón. - Làm sao vậy? - Ca ca... Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Lý Thanh Quân ngẩng đầu nhìn hắn. - Hắn vừa rồi trở về phủ, âm thanh nghe qua giống như già đi mấy chục tuổi, chị dâu vừa hỏi, hắn đã nổi trận lôi đình. Tần Dịch thử thăm dò. - Vừa rồi yêu quái đột kích, hài tử không có chấn kinh? - Không có. Lý Thanh Quân nói. - Nữ oa oa trong tã lót, còn chưa hiểu chuyện. - Nữ... Oa oa? Tần Dịch ngơ ngác. Lý Thanh Quân nói. - Các huynh nhất định có chuyện gì đó, không nên lại giấu ta. Một người là ca ca ta thân nhất, một người là nam nhân ta thích nhất, chuyện gì cũng giấu ta, ta thật sự khiến các huynh không tin được như vậy ư! Nói đến cuối cùng, âm thanh trở nên lớn hơn, rốt cuộc nổi giận. Tần Dịch nhẹ nhàng ôm nàng, thấp giọng trấn an. - Xin lỗi, chuyện lúc trước... Chẳng qua không muốn để cho huynh muội hai người tương kỵ lẫn nhau. - Vậy bây giờ thì sao? Lý Thanh Quân giãy ra, cả giận nói. - Hiện tại lại là chuyện gì? Tần Dịch trầm mặc một lát, thấp giọng nói. - Nếu như, ta nói nếu như, Thanh Lân huynh không làm quốc vương, muội sẽ như thế nào? Trong lòng Lý Thanh Quân nhảy dựng, chăm chú nhìn hai mắt của Tần Dịch. Qua một hồi, nàng mới chậm rãi nói. - Huynh muốn nói, ca ca sẽ chết? Không đợi Tần Dịch trả lời, nàng lại nói tiếp. - Nếu như ca ca chết, ta sẽ làm quốc vương, đợi đến lúc hài tử trưởng thành, lại thoái vị cho nàng. Lưu Tô phát ra một tiếng thở dài. Ba người kết bạn rời khỏi Tiên Tích Thôn... Đã từng cự tiên hôm nay đã tu tiên. Đã từng không tin tiên hôm nay muốn tu tiên. Đã từng muốn tự tại tìm tiên xuất nhập thanh minh, rất có thể từ nay về sau bị giam hãm ở kinh thành. Trong hậu viện, Minh Hà đứng bên kiếm trận, ánh mắt lại xuyên qua hành lang nhìn Tần Dịch cùng Lý Thanh Quân đứng đối lập nhau bên ngoài, có chút xuất thần.