Tiên tử xin tự trọng
Chương 49 : đông hoa địa cung
Chạy đến Trường Sinh Quan, trông thấy Đăng Tiên Đài đã bị đốt sập, Lý Thanh Lân đang chỉ huy binh sĩ dập lửa, khói đặc sặc sụa khiến cho người ta có chút khó chịu.
Trong làn khói có thể trông thấy bên chân Lý Thanh Lân nằm chín thái giám, tình cảnh khắc nghiệt có chút cảm giác buồn cười, Tần Dịch hỏi.
- Đây là thế nào?
Lý Thanh Lân cười nói.
- Phụ vương đến truyền chỉ, ừm, đương nhiên bọn hắn lạc đường rồi, ý chỉ gì ta cũng không nhận được.
Tần Dịch nhịn không được bật cười. Trả ngọc bội cho hắn.
- Cảm tạ bùa bảo mệnh của Lý huynh, đóa hoa này rất đẹp.
Lý Thanh Lân cầm lấy ngọc bội, không nói gì, lại nói.
- Trong thành ngoài thành, ta đều đã an bài người giới nghiêm, chỉ cần phía dưới không có địa đạo thông ra ngoài thành mấy chục dặm, vậy Đông Hoa Tử sẽ rất khó chạy trốn. Thật sự có địa đạo dài như vậy cũng chỉ có thể nhận, ổn định thời cuộc, hắn cũng không lật được trời.
Mấy chục dặm có lẽ không đến mức, nhiều lắm chỉ là một chỗ nào đó thông ra trong ngoài thành mà thôi. Tần Dịch rất bội phục sự tinh tế của Lý Thanh Lân, có loại đồng đội thần nhân bực này, đối thủ thật sự không biết lật bàn như thế nào.
- Cho nên gọi ta tới đây là vì muốn vào địa cung lục soát?
- Ừm... Vừa rồi ta ý đồ đưa khói vào, lại phát hiện phía dưới có kỳ trận, khói sẽ tự lui. Ý đồ dẫn nước, đào mương cũng không có nhanh như vậy. Chúng ta không có khả năng bảo trì giới nghiêm thời gian dài, nếu không sớm xuống dưới diệt trừ hắn, cứ kéo thêm một ngày, khả năng để hắn chạy trốn sẽ tăng gấp đôi.
Tần Dịch "Ừm" một tiếng, càng có kỳ trận thủ hộ, càng có thể chứng minh phía dưới là địa phương hạch tâm có thể ở rất lâu. Ví dụ như Luyện Yêu Trận, rất có thể toàn bộ ở dưới. Vậy thật sự không biết bao nhiêu cơ quan kỳ thuật, Lý Thanh Lân đương nhiên không dám tùy tiện xuống.
Hắn đi đến cửa vào, gỗ cháy bên cạnh đã bị các binh sĩ chuyển ra ngoài, cơ quan cửa vào cũng bị nổ hủy, lộ ra một thông đạo đen kịt, có thềm đá đi xuống, không biết sâu bao nhiêu.
Lý Thanh Lân ở sau lưng nói.
- Ta tin tưởng Tần huynh không khó phá giải trận thuật phía dưới. Nhưng loại hoàn cảnh này, chỉ cần Đông Hoa Tử biết xử lý, chôn sống toàn bộ người đi xuống cũng không khó. Điểm này chúng ta trước hết phải bàn bạc một chút, không thể lỗ mãng.
Tần Dịch cũng lo lắng điều này, xem nhiều phim cùng tiểu thuyết, phàm là địa cung hơn phân nửa đều có phương thức tự hủy, đã thành lệ, đi vào sẽ rất nguy hiểm.
Hắn giả bộ như đi một vòng quanh quan sát tình huống, trong miệng giống như lầm bầm lầu bầu.
- Có biện pháp không?
Đương nhiên nói cho Lưu Tô nghe, Lưu Tô lên tiếng.
- Bố trí Mậu Thổ đại trận, gia cố toàn bộ khu vực, tự hủy hay sập gì cũng không được.
Còn có đại trận ngưu bức như vậy? Tần Dịch có chút chột dạ, tiếp tục như có điều suy nghĩ lầm bầm lầu bầu.
- Mậu Thổ đại trận... Pháp lực của ta có lẽ không đủ...
- Pháp lực của ngươi không đủ, nhưng có thể dựa vào một ít linh vật hữu dụng để bổ sung.
Lưu Tô nói.
- Ngay trong phế tích Đăng Tiên Đài này, ta liếc mắt đã nhìn thấy vô số thứ tốt, rất nhiều thứ thích hợp sử dụng.
Tần Dịch thầm nghĩ đây thật sự là dùng bảo bối Đông Hoa Tử vơ vét giết chết chính hắn, cảm giác này rất thoải mái. Hắn làm ra một bộ linh quang chợt hiện, chạy vội về chỗ phế tích lục đồ vật, một bên hô.
- Ngươi ngươi ngươi, chuyển khúc gỗ kia đi, đúng đúng, chuyển cái đỉnh phía dưới qua... Cái kia, trông thấy viên ngọc trên bức hoành phi kia không, gở viên ngọc kia xuống...
Quân đội nhanh chóng vận chuyển, chỉ chốc lát đã đưa tới đồ vật Tần Dịch cần.
Tần Dịch lấy một thanh kiếm, "Xoẹt" mà rút ra, hàn quang hiện ra.
- Rất có linh khí, đã được tế luyện qua.
Lưu Tô đánh giá.
- Xưng là pháp khí thì không đủ tư cách, dùng linh khí này đi khắc trận văn ngược lại không tệ.
Tần Dịch tuân theo chỉ điểm, bố trí xong các loại đồ vật theo các phương vị, dùng kiếm nhanh chóng khắc hoa văn ở trung tâm. Tất cả binh sĩ chỉ ngơ ngác nhìn hắn giống như khắc loạn, loạn thất bát tao mà vạch ra đường nét không có chút ý nghĩa nào.
- Điện hạ, hắn...
Một vị lão tướng cau mày nói.
- Chẳng lẽ không phải một Đông Hoa Tử giả thần giả quỷ?
Lý Thanh Lân giơ tay ý bảo hắn đừng nói, mỉm cười.
- Thật ra Đông Hoa Tử cũng có chân thuật. Tạ tướng quân, ta và ngươi phản đối cái gì, chẳng lẽ trong lòng không biết?
- Vâng, dù có chân thuật, cũng vô ích cho quốc gia.
Lão tướng thở dài.
- Mạt tướng sợ điện hạ quá thân cận cùng Tần Dịch này, lại đi lên đường xưa.
Lý Thanh Lân khẽ lắc đầu.
- Ta là Lý Thanh Lân.
Lão tướng giật mình, gật gật đầu không nhiều lời.
Nhưng Lý Thanh Lân lúc này lại bỗng nhiên bụm lấy trán, dường như có chút cảm giác choáng váng. Lão tướng vội vàng đỡ lấy.
- Điện hạ?
- Ah, không có việc gì.
Lý Thanh Lân rất nhanh khôi phục như thường, tự mình nội thị một chút cũng không phát hiện vấn đề, liền nói.
- Có lẽ mấy ngày gần đây suy tính quá nhiều.
Lão tướng nói.
- Lần này xong chuyện, điện hạ hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Lại thấy bên kia Tần Dịch nhìn như vẽ loạn hoa văn, bất tri bất giác đã hợp tất cả đồ vật bày theo phương vị thành một thể. Tiếp theo, trung tâm đại đỉnh chợt hiện lên hào quang, quang mang đất bắt đầu lan tràn theo hoa văn trên mặt, dần dần trải khắp toàn cảnh, lưu quang sáng chói.
Mặt đất phảng phất như có tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, rõ ràng có cảm giác càng thêm ngưng thực. Tần Dịch thở dài một hơi, cười nói.
- Đã thành, địa mạch đã được ngưng, đi vào đại khái sẽ không bị chôn sống... Nếu như phía dưới có một ít trận pháp dựa vào địa mạch biến động, nói không chừng sẽ mất đi hiệu lực, vô dụng.
- Tạ ơn Tần huynh.
Lý Thanh Lân chắp tay, tiến lên trước dẫn đội đi thẳng xuống dưới.
Tần Dịch đứng ở cửa thềm đá đang muốn xuống dưới, chợt nhớ tới cái gì đó, ngửa mặt lên trời hỏi.
- Minh Hà đạo hữu, không đi xuống xem kịch sao?
Không có trả lời. Tần Dịch lắc đầu, hắn biết rõ Minh Hà khẳng định đang nhìn, không để ý đến nàng, mình quay người đi xuống địa quật.
Dưới lòng đất không phải tối đen, mà có Dạ Minh Châu đính trên vách tường, ánh sáng yếu ớt. Đi không bao lâu liền sáng tỏ thông suốt, phía trước xuất hiện một điện rộng lớn, không đợi Tần Dịch thấy rõ trong đại điện có bộ dạng gì, đám người Lý Thanh Lân đã đã dừng bước.
Cho dù Tần Dịch sớm có chuẩn bị, khi nhìn thấy yêu cốt đầy đất cũng khó tránh khỏi khiếp sợ.
Toàn bộ đại điện bày ra trận pháp Bắc Đấu Thất Tinh, trái phải đều có hình mặt quỷ, trong miệng quỷ tản ra khói đỏ quỷ dị. Bên trong làn khói đỏ dày đặc là vô số thi cốt tầng tầng lớp lớp, tuyệt đại bộ phận đều nhìn ra được hình dạng người, lại có chút bất đồng với người, thường thường không phải có đuôi chính thì có cánh, tử trạng khác nhau, nhưng điểm giống nhau đều là cốt tủy rạn nứt, giống như có thứ gì bị từ đó lấy ra, cực kỳ thê thảm.
- Đây là cứng rắn lấy ra yêu đan vừa ngưng tụ từ trong xương tủy, vô cùng tàn nhẫn.
Lưu Tô nói.
- Đây không phải phương pháp tru yêu của chính đạo, là Vu Cổ tà thuật. Gốc rễ của Đông Hoa Tử này không phải Đạo pháp, là Vu thuật, còn là Tà Vu.
Tần Dịch nhắc nhở Lý Thanh Lân.
- Lý huynh, đây là Vu thuật, không phải Đạo pháp.
- Vu thuật?
Lý Thanh Lân bỗng nhiên nói.
- Quả nhiên là nội ứng của Tây Hoang.
Tiếng nói vừa dứt, hắn lại nhíu nhíu mày.
- Mấy ngày gần đây tinh lực không tốt, làn khói đặc này khiến cho ta có chút không khỏe, trước hết rời khỏi điện này.
Tần Dịch lấy ra một lá bùa.
Ngự Phong Phù cấp thấp.
Một cỗ cuồng phong từ hắn làm trung tâm tuôn ra bốn phía, thổi đi toàn bộ khói đặc, không chỉ có thế, còn chặn cho mặt quỷ bốn phía nhả không ra khói.
Đây thật sự là chuyện võ đạo làm thế nào cũng không có khả năng làm được nhẹ nhõm như thế. Lý Thanh Lân nở nụ cười.
- May mà có ngươi, Tần huynh.
Có lẽ là thao tác chặn đầu gió phát động cái gì đó, một trận trời rung đất chuyển truyền đến, cả gian đại điện nhìn như muốn sập. Nhưng mà rung một hồi, cũng chỉ có cát đá khẽ rơi, như thế nào cũng sập không được. Trên mặt đất có hỏa diễm bốc lên, nhưng mà đốt không nổi, chỉ có một ít đốm lửa nhỏ lay động, nhìn qua rất đáng thương.
Chính là đại trận ngưng thực địa mạch bố trí lúc trước nổi lên tác dụng.
Ngay cả lão tướng Tạ Viễn kia cũng nhịn không được hướng Tần Dịch ôm quyền hành lễ.
- Tiên sinh là một ẩn sĩ chân chấn, trước đây mạt tướng có nhiều lời bất kính đối với Tần tiên sinh, tiên sinh chớ trách.
Tần Dịch khoát tay, không có chút tâm tình tự đắc nào, ngược lại cẩn thận lấy ra ra một ít dược hoàn cùng bùa chú phân phát cho mọi người.
- Vu thuật dùng độc nhiều, cũng có loại có thể nhiễu loạn tâm trí, mỗi người một viên Giải Độc Đan, một lá Ngưng Thần Phù dự phòng.
Mấy ngày trước học bổ túc bùa chú, cũng không phải chỉ học loại vô dụng như Lơ Lửng Phù, xác thực chuẩn bị không ít đối với chiến đấu. Biểu hiện này thấy thế nào đều là phụ trợ đỉnh cấp của đội ngũ, nãi nãi người gặp người thích, nhưng trên thực tế, Tần Dịch không có bất kỳ tin tưởng gì đối với thuật Vu Cổ có khả năng tồn tại phía trước.
Bởi vì Lưu Tô nói, nó cũng không hiểu Vu thuật, cái này và sở học của nó hoàn toàn là hai hệ thống.
Nếu bên trong có bố trí Vu pháp nào đó, mọi người không một ai hiểu!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương