Tiên tử xin tự trọng

Chương 44 : Mây động

Lý Thanh Quân cầm ngọc bội, ngây người tại chỗ, trong lòng rất mờ mịt. Tần Dịch bảo nàng ngốc nghếch, thật ra không đúng, trên bản chất, Lý Thanh Quân tuyệt sẽ không đần hơn so với Tần Dịch hắn. Bởi vì với tư cách công chúa duy nhất của Nam Ly, giống như sao vây quanh trăng, bất kể mò mẫm làm chuyện gì, dù sao phụ vương cũng sủng ái, ca ca cũng nhường nhịn, từ nhỏ đều không có tình cảnh gì cần nàng cẩn thận suy nghĩ, lâu dài cũng quen. Vào khoảnh khắc cầm lấy ngọc bội, một cỗ điềm xấu tràn vào trong lòng, Lý Thanh Quân đột nhiên phát hiện, lần này đối mặt cũng không phải vấn đề mình gả cho ai, không phải mình khóc lóc om sòm hồ đồ có thể giải quyết, mà là đại biến chưa từng có của Nam Ly, có thể quyết định sinh tử của Nam Ly. Tối hôm qua ca ca đuổi mình đi bàn bạc bí mật cùng Tần Dịch, nhất định là chuyện khiến cho nàng rất khó tiếp nhận. Chỉ tiếc toàn bộ sự tình, không biết vì sao, ca ca không có nói cho mình, ngay cả Tần Dịch cũng không có, khiến cho hiện tại không biết đầu đuôi, một mảnh mờ mịt, muốn xuất lực cũng không biết nên làm gì. Đúng rồi... Có một người, khẳng định biết rõ! Lý Thanh Quân bỗng nhiên quay người, chạy về hướng tiểu viện của Dạ Linh. Dạ Linh đang nằm sấp ngủ trên mặt đất, trên người bỏ thêm một cái chăn nhỏ. Đan dược ngày hôm qua Tần Dịch cho nàng là trị nội thương của con người, không quá đúng bệnh đối với loại tình huống của nàng, nhưng cũng có chút hiệu quả trị liệu, loại cảm giác thương thế đang khôi phục tẩm bổ khiến cho nàng vô cùng buồn ngủ, cho tới bây giờ đều đã ngủ năm sáu canh giờ, vẫn đang ngủ bất tỉnh nhân sự. "Loảng xoảng" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Dạ Linh chấn kinh mà dậy, Lý Thanh Quân rõ ràng mà trông thấy cánh trên lưng nàng đột nhiên dang ra, vẻ hung lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần như muốn cắn người. Sau một khắc thấy rõ Lý Thanh Quân, cánh kia lập tức sụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên rất xấu hổ. - Công... Công chúa... - Dạ Linh hung quá đấy... Lý Thanh Quân chậm rãi đi vào. - Cái kia ha ha... Có chút cảnh giác mà thôi... Dạ Linh chậm rãi lui về phía sau. - Cánh của ngươi thì ra có thể chuyển động... Ta trước kia còn tưởng là áo choàng. Dạ Linh thối lui đến góc tường, Lý Thanh Quân đứng lại ngay trước mặt nàng vài thước, cũng không quá bức bách, chẳng qua yên tĩnh mà nhìn nàng. Dạ Linh cái đầu rủ xuống, ngập ngừng nói. - Ta là yêu quái, công chúa. - Trách không được, một tiểu hộ vệ như ngươi lại có viện đơn độc, còn được phái bảo vệ Tần Dịch —— mặc dù ngươi cũng không có phát huy qua chức trách bảo vệ. Lý Thanh Quân cũng không kinh ngạc, thấp giọng nói. - Hôm qua trong phủ yêu khí ngút trời, chính do ngươi gây ra, cho nên ca ca cùng Tần Dịch tới chỗ ngươi đàm luận. Như vậy... Ngươi có lẽ rất rõ ràng ca ca cùng Tần Dịch đang làm chuyện gì, đúng không? - Ta thật sự không biết bọn hắn đang làm chuyện gì, ngày hôm qua Tần Dịch không đồng ý đề nghị của điện hạ, điện hạ liền tự mình rời đi... - Đề nghị gì? Dạ Linh ngồi xổm xuống, dùng cánh ôm lấy đầu. - Ta không nghe rõ... Lý Thanh Quân nhìn lông đen của nàng, lại ngẩng đầu nhìn động lớn trên nóc nhà, mép động cháy đen vẫn còn có thể thấy rõ. Nàng xem cực kỳ lâu, chậm rãi nói. - Màu đen, yêu quái. Người giết đại ca của ta, là ngươi. Dạ Linh nhảy dựng lên, chạy trốn hướng về hậu viện. - Không cần chạy. Lý Thanh Quân bình tĩnh nói. - Nếu là ngươi, vậy cũng chính là đao trong tay Nhị ca. Dạ Linh dừng bước. - Trách không được Tần Dịch muốn giấu ta, hắn cũng không muốn để cho ta biết rõ những chuyện này. Lý Thanh Quân cười tự giễu. - Là chính ta không động não, thật ra rất nhiều dấu hiệu, chính ta đều có thể nhìn ra. Dạ Linh cẩn thận nhìn nét mặt của nàng, lại phát hiện nàng thật sự rất bình tĩnh. Lý Thanh Quân mở tay ra, trong lòng bàn tay là ngọc bội của Lý Thanh Lân. Thần sắc của nàng càng thêm phức tạp. Đây là đồ vật bảo vệ tính mạng của Lý Thanh Lân, lại cho mình. Theo phản ứng của thi trùng yêu khi tiếp xúc ngọc bội mà xem, đây là bảo vật chân chính, giá trị liên thành, nói không chừng toàn bộ quốc thổ Nam Ly đều không đổi được. - Ngươi là sơ hở lớn nhất của Nhị ca trong chuyện này, vì sao hắn không giết ngươi? Lý Thanh Quân đột nhiên hỏi. Dạ Linh do dự một chút, lắc đầu. Thật ra lý do lúc trước của Lý Thanh Lân khi bảo vệ nàng là dựa vào nàng tiếp xúc với Minh Hà gì đó, hôm nay nghe có chút giải thích không thông. Giải thích đáng tin cậy nhất, dường như thật sự là Lý Thanh Lân động lòng trắc ẩn, đang bảo vệ nàng, không tiếc vì thế lưu lại sơ hở cực lớn. Lý Thanh Quân nhìn ngọc bội trầm ngâm. - Bất luận tối hôm qua bọn hắn bàn bạc bí mật chuyện gì, nếu như Tần Dịch không đồng ý, vậy ta cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn biết, Nhị ca hiện tại đang làm gì? Dạ Linh chu cái miệng nhỏ. Vốn cảm thấy ta biết nhiều hơn ngươi, không muốn trả lời; nhưng bây giờ phát hiện ta giống như cũng không biết nhiều hơn ngươi, bởi vì vấn đề này ta cũng không biết... Trong lòng Lý Thanh Quân bỗng nhiên khẽ động. - Nguy rồi! Tần Dịch một mình vào cung, hắn gặp nguy hiểm! Nói xong xách thương muốn đi ra, cũng không muốn lại tìm cho ra ngọn nguồn. Một đạo hắc quang hiện lên, Dạ Linh ngăn trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu rốt cuộc trở nên vô cùng nghiêm túc. - Nếu như công chúa lúc này đi ra ngoài, đó mới thật sự gọi là một thân một mình. Tốc độ của Dạ Linh khiến cho Lý Thanh Quân nheo lại con mắt, ngược lại cũng không trách nàng ngăn cản, chỉ nói. - Vậy ngươi đi cùng ta, ngươi không phải hộ vệ của Tần Dịch sao? Dạ Linh nghiêm túc nói. - Ta có thể đi, người không thể đi. Bất kể điện hạ hay Tần Dịch, trong lòng bọn hắn giờ phút này, an nguy của người mới là đệ nhất. Nơi người nên đi là hậu viện của Tần Dịch, cứ đứng ở bên cạnh Mộc Kiếm Trận kia, chỗ nào cũng không nên đi. Ở chỗ đó, ngoại trừ Minh Hà, không còn ai có thể động đến người. Lý Thanh Quân trừng mắt nhìn nàng. - Ta tập võ cả đời, không phải vì thêu hoa giống như tiểu thư khuê các, nũng nịu nhát gan mà đợi người bảo vệ đấy. Dạ Linh mấp máy miệng. - Thật đáng tiếc, trong thế cục này, chút võ học kia của người không khác gì thêu hoa. Nàng ngẩng đầu, xuyên thấu qua động lớn trên nóc nhà nhìn lên trời, chỗ đó có mây trắng ung dung bị gió lớn thổi qua, thay đổi hình dạng. - Công chúa, nếu ta muốn giết người, có lẽ cũng chỉ cần một chiêu. Nàng nhẹ nhàng nói. - Nhưng trong tay Đông Hoa Tử, yêu quái giống như ta, ta cũng không biết có bao nhiêu. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần ... ... Tần Dịch đang chạy loạn trong đám người, một đường gà bay chó chạy, trong thoáng chốc cảm giác mình đang quay phim như Thành Long. Không có biện pháp, mặc dù lúc trước đánh một trận nhìn như rất ngưu bức, thật ra đối phương vẫn có rất nhiều người, thật sự bị bọn hắn đuổi theo khẳng định Game Over. Ngay cả trên đường quay về phủ thái tử cũng có người mai phục, khiến cho đường trở về càng thêm khó khăn. Bố trí trận tập sát này thật rất tỉ mỉ, ngay cả khả năng vạn nhất để hắn chạy thoát cũng đều sắp xếp xong xuôi, phải một lần giải quyết dứt điểm. Nhưng đối phương nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới mình rõ ràng có thể nhận ra một người trong đó, dẫn đến sụp đổ toàn bộ. Lang Nha bổng ầm ầm mà qua, mang theo tiếng hổ gầm, đánh vào một tráng hán trước mặt, cả người đều bị đánh bẹp. Tần Dịch không chút ngừng nghỉ mà lướt qua thi thể của hắn, không trở về phủ thái tử, mà phóng về hướng phủ công chúa. Hắn không biết Lý Thanh Quân không có hồi phủ, tình huống trước mắt hắn là cảm thấy nếu như Lý Thanh Quân ở phủ công chúa, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, hắn phải đi hội hợp. Đông Hoa Tử và Mang Chiến muốn tập sát mình, cái này rất dễ lý giải. Bọn hắn vẫn hy vọng trước khi quốc vương chết, có thể định ra danh phận giữa Lý Thanh Quân và Mang Chiến. Chỉ cần Tần Dịch hắn vừa chết, quốc vương cho dù nổi giận cũng sẽ không còn lựa chọn khác. Nhưng chuyện này còn có một biện pháp, đó chính là "Dược ngã nàng" mà trong lòng mọi người hiểu rõ. Nếu như thật sự bị Mang Chiến chiếm được Lý Thanh Quân trước, vậy chuyện này liền xong. Nam Ly mặc dù là tiểu quốc hoang vu, cũng biết lễ nghi rất nhiều năm, nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lý Thanh Quân khi cùng Tần Dịch yêu đương liền biết rõ, nàng vẫn vô cùng quan tâm đối với sự trong sạch của mình, một khi đến loại tình huống đó, hoặc tự sát hoặc cam chịu số phận không còn lựa chọn thứ ba. Cho nên nếu như có người mai phục Tần Dịch hắn, liệu có người đi phủ công chúa đoạt người hay không? Có lẽ vốn sợ Lý Thanh Quân cương liệt trứ danh, tỷ lệ lớn sẽ tự sát, đây là hạ sách không thể dùng. Nhưng nếu như tập sát Tần Dịch hắn thất bại, sẽ bất đắc dĩ mà dùng loại hạ sách này. Bởi vì quốc vương thật sự không còn sống được mấy ngày, bọn hắn nhất định phải dàn xếp xong chuyện hôn sự trong khoảng thời gian này, kéo không nổi. Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, trong lòng Tần Dịch càng gấp, nhưng linh đài lại càng thêm bình tĩnh. Phía trước một hồi bạo động, lại có một đội nhân mã chặn đường mà đến, có người "Ồ" một tiếng. - Tần Dịch này, vì sao lão tử có chút quen mặt? Kẻ thù giết người còn lại. Tâm Tần Dịch phẳng lặng như mặt nước, "Vèo" một tiếng gia tốc, hướng xông vào hẻm nhỏ bên cạnh.