Tiên tử xin tự trọng
Chương 37 : đã nhập hồng trần
Lúc Tần Dịch đi tới tiểu viện của Dạ Linh, Lý Thanh Quân cũng xách thương đi tới cửa phủ thái tử.
Đang có một đội nhân mã chen chúc ngoài cửa, thống lĩnh đang nói với quản gia.
- Đây là yêu khí, chỉ sợ bất lợi đối với thái tử, để cho chúng ta đi vào trừ họa vì thái tử.
Quản gia có chút do dự, vốn không thể cho người vào, nhưng thứ nhất hắn cũng lo lắng hắc khí bên trong, thứ hai vị thống lĩnh này vốn là thân tín của thái tử, thường xuyên vào phủ đấy, cũng không hề cảnh giác, chẳng qua chỉ nói.
- Thái tử trị gia nghiêm khắc, ngài ấy không ở trong phủ, tiểu nhân không dám tự ý cho người vào, mong Lưu tướng quân rộng lòng tha thứ.
Lưu tướng quân kia nói.
- Chính thái tử phân phó bổn tướng hồi phủ xem tình huống đấy.
Quản gia nhất thời không nghi ngờ gì, gật đầu.
- Vậy phải làm phiền Lưu tướng quân.
Lưu tướng quân vui vẻ, muốn đi vào. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vòng hàn quang, thẳng đến cổ họng, hắn kinh hãi lui lại, định thần mà nhìn, thấy Lý Thanh Quân nghiêm mặt giơ thương đứng trước mặt.
- Công chúa, cái này...
Lý Thanh Quân lạnh lùng nói.
- Ngươi một bên nói sợ bất lợi đối với thái tử, một bên nói do thái tử phân phó ngươi tới, tự mâu thuẫn như thế không cảm thấy buồn cười?
Sắc mặt quản gia thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Lưu tướng quân trở nên cực kỳ cảnh giác, vẫy tay, hai bên có vô số thủ vệ trong phủ ngăn trước cửa.
Trong lòng Lưu tướng quân kia cũng kêu gặp quỷ, vị Chiêu Dương công chúa này xưa nay lỗ mãng, vì sao hôm nay lại tinh tế như thế, sơ hở trong ngôn ngữ mà ngay cả lão quản gia đều không để ý bị nàng bắt lấy? Hắn chỉ có thể cãi chày cãi cối.
- Công chúa đa tâm, thuộc hạ chẳng qua lo lắng trong phủ thái tử xảy ra chuyện, mới có lời ấy. Quả thật thái tử lệnh cho thuộc hạ đến đây...
Thật ra Lý Thanh Quân tinh tế cái cọng lông ấy, nàng vốn đến để bới móc. Tần Dịch bảo nàng nhất định phải ngăn người ngoài, kéo dài tới khi ca ca trở về lại nói tiếp, cái khác không biết làm, còn không biết gây sự sao?
Một tay nàng giơ cao thương chỉ vào hắn, tay kia đưa ra ngoài.
- Lệnh bài.
- Lúc đến vội vàng, thái tử chưa đưa lệnh bài...
Lưu tướng quân nói.
- Bất quá chỉ là việc nhỏ, thái tử cũng sẽ không dùng lệnh bài trong mọi chuyện...
Con mắt Lý Thanh Quân nheo lại, rốt cuộc biết vì sao Tần Dịch muốn nàng ngăn bất kể người ngoài nào.
Người này tuyệt đối có vấn đề. Ngươi là thân tín của ca ca ta, không giả, cá nhân ngươi vào phủ có lẽ không cần lệnh bài, nhưng không có lệnh bài có thể để cho một đội quân chạy vào trong nhà mình? Đó cũng không phải Lý Thanh Lân!
Lưu tướng quân kia còn muốn nói gì đó, Lý Thanh Quân đột nhiên đổi sắc mặt.
- Cút!
Trường thương chấn động, nhuệ khí ngang trời, mấy người đứng trước cửa bị nàng ép lui xuống bậc thềm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lần này phiền toái.
Tại sao chết không chết lại gặp phải vị công chúa này ở đây?
Chẳng lẽ phải cưỡng ép xông vào phủ thái tử?
Nơi này vẫn đang giằng co, cách đó không xa, Tần Dịch đã cùng Minh Hà đứng dưới bóng cây xem một màn này.
- Thân tín của thái tử, thừa dịp thái tử không có ở đây, cưỡng ép xông vào phủ thái tử.
Tần Dịch cười nói.
- Thú vị không?
Minh Hà yên tĩnh mà nhìn, không có đáp lời cũng không có biểu lộ. Bộ dạng kia chính là một bộ "Quan hệ gì với ta có đâu".
Tần Dịch nói.
- Đạo trưởng cho rằng không có quan hệ gì với cô?
Minh Hà quay đầu nhìn hắn một cái.
- Nếu như đạo trưởng sau khi vào phủ trừ yêu, đưa thi thể yêu quái kia cho Đông Hoa Tử, chắc hẳn cũng sẽ không có một màn trước mắt.
Minh Hà như có điều suy nghĩ, rất nhanh lĩnh ngộ, vấn đề này rất rõ ràng.
Minh Hà nàng làm việc đương nhiên không cần giải thích với Đông Hoa Tử, Đông Hoa Tử cũng không biết nàng lúc nào phát động Thất Tinh Ngự Trận, nhưng trông thấy yêu khí ngút trời, cố ý phái người đi vào nhặt thi thể của yêu quái.
Một mình Lưu tướng quân đi vào làm việc này là được rồi? Phải mang theo một đội người, đó là bởi vì...
Tần Dịch phảng phất như biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, nói thẳng.
- Sáng sớm hôm nay ta vào cung gặp vua, có người lén lút vào viện của ta, đã chết dưới kiếm gỗ của đạo trưởng, hiện tại thi thể còn chưa chôn. Họ Lưu kia không biết chi tiết, lấy đâu ra lá gan tự mình tiến vào?
Minh Hà nhẹ gật đầu.
- Cho nên việc này bất luận nhân quả đều có liên quan cùng đạo trưởng.
Tần Dịch lại nói.
- Trên thực tế, đạo trưởng tự cho rằng mình chỉ đang trảm yêu trừ ma, không dính đến tranh quyền nhưng cũng đã cung cấp mũi tên trong lúc vô tình tranh đấu quyền lực vì Đông Hoa Tử, đã thành tay sai mà không biết.
Minh Hà bỗng nhiên mở miệng.
- Cho nên ngươi muốn nói, thật ra ta cũng đã là người trong vở kịch?
Tần Dịch nói.
- Đã nhập hồng trần, liền thân ở trong đó, muốn nói chỉ là xem kịch, nói dễ vậy sao?
Minh Hà hỏi lại.
- Cho nên ngươi cũng là tay sai của Lý Thanh Lân?
Tần Dịch suy nghĩ một hồi, lắc đầu.
- Ít nhất ta và muội muội của hắn lưỡng tình tương duyệt, nói là thân bằng của hắn cũng không quá mức, lại nói có rất nhiều chuyện ta cùng hắn có chung mục tiêu. Cô và Đông Hoa Tử có quan hệ gì?
Minh Hà im lặng, một lát sau khẽ thở dài.
- Đúng thế, đã đi vào hồng trần, liền thân ở trong đó. Tự cho là đứng ngoài quan sát lại dính nhân quả, cần tự gánh chịu. Đạo hữu nói đúng.
Đạo hữu... Đây là lần đầu tiên Minh Hà xưng hô Tần Dịch như vậy.
Mỗi người đều có sở cầu. Ý nghĩa hàng đầu của Minh Hà khi rời núi chính là lịch lãm hồng trần, trảm yêu trừ ma chỉ thứ yếu, Tần Dịch mời nàng đi ra xem kịch, chí mấy câu đều chuẩn xác mà cắt vào chỗ hiểm.
Biết ta nói người, vậy tự nhiên chính là đạo hữu.
Trong lòng Lưu Tô cũng âm thầm lấy làm kỳ, bởi vì Minh Hà chạy tới Nam Ly làm gì, nó cũng không có bàn luận rõ ràng cùng Tần Dịch, theo các loại dấu hiệu, nàng hơn phân nửa là hành tẩu thiên hạ vì hàng yêu trừ ma, một phần nhỏ có thể là có quan hệ gì đó với Đông Hoa Tử, nhưng Tần Dịch lại có thể nhận định nàng đến lịch lãm hồng trần.
Nó chợt phát hiện, mặc dù Tần Dịch không tính có mưu mô, tối đa chỉ là tiểu thông minh, nhưng giống như hắn có một loại thiên phú, khứu giác của hắn rất nhạy cảm. Ví dụ như... Lúc trước nhận định nó còn có ý đoạt xá, cảm thấy không đúng bởi vì Lý Thanh Lân lề mề khi đi đường, cái này đều có quan hệ với loại nhạy cảm này.
Đây cũng không phải thứ tu hành có thể đổi lấy.
Không biết Tu Tiên Giới hiện tại có hình thái như thế nào... Nếu như còn khi chính mình năm đó, Tần Dịch có thể lăn lộn rất tốt.
Lưu Tô đang thất thần, Tần Dịch vẫn đang nói với Minh Hà.
- Thật ra vừa rồi, biện luận về người và yêu, cô nói đúng.
Minh Hà có chút kinh ngạc, thái độ Tần Dịch vừa rồi không giống như vậy...
Tần Dịch thở dài.
- Cô nói người tu đạo trảm yêu trừ ma bảo hộ thế gian mới có phồn hoa đời này, ta chỉ ngồi hưởng chỗ tốt lại không tự biết, hình như là như vậy... Tựa như trong thành ngồi hưởng ca múa thái bình, lại chỉ trích biên cương tướng sĩ không nên giết người, có lẽ rất ngu xuẩn... Nhưng đạo hạnh ta không đủ, luôn cảm giác chuyện này cũng không phải giải thích như vậy, lại nói không rõ ràng, tóm lại là chưa thể khám phá hết, ít nhất... Ta tự hỏi không có biện pháp nhìn Dạ Linh chết.
Minh Hà giống như có chút vui vẻ.
- Dạ Linh?
- Ách, cái tên vừa rồi nói bậy đấy, ta cũng biết không thể gạt được đạo hữu, vẫn không làm trò cười rồi.
Tần Dịch thản nhiên nói.
- Nhưng nếu đạo hữu bắt đầu xem kịch, đừng ngại lại xem triệt để một chút?
Minh Hà gật gật đầu, không có đáp lời.
Thái độ thẳng thắn trần thuật nhận sai của Tần Dịch khiến cho nàng có chút thưởng thức, có rất nhiều người duy trì ý kiến của mình cố chấp đến cùng, thản nhiên tự nhận chưa thể khám phá, lại có mấy người?
Vậy cứ xem hết chuyện này lại làm ra quyết định, nàng biết rõ Tần Dịch nói đúng, mình đã trong lúc vô tình đã cung cấp mũi tên vì tranh đấu của người khác, nên không muốn tiếp tục kiên trì, dính vào nhân quả.
Bên kia, Lưu tướng quân rốt cuộc giằng co không nổi nữa.
Dù sao, vào phủ thái tử không phải phụng mệnh, điều này đã bị công chúa phát hiện, vậy lúc này lùi bước cũng vô dụng, sau này chắc chắn chạy không thoát bàn tay của thái tử, còn không bằng hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong!
- Nếu công chúa không tin tưởng thuộc hạ, vì không vi phạm quân lệnh, cũng chỉ có thể đắc tội!
Lưu tướng quân rút trường đao ra khỏi vỏ, dẫn đội công cửa.
Lý Thanh Quân giơ trường thương, đội ngũ song phương rất nhanh va chạm vào nhau.
Tần Dịch vốn còn muốn nói gì đó với Minh Hà, thấy Lý Thanh Quân đang giao thủ với Lưu tướng quân, đâu còn kiềm chế được, xách theo Lang Nha bổng chạy tới, đập tới đầu Lưu tướng quân một gậy.
"Keng" một tiếng, hổ khẩu Lưu tướng quân run lên, hoảng sợ lui về phía sau.
Lý Thanh Quân kinh hỉ.
- Huynh tới rồi? Bên trong không có việc gì?
Tần Dịch mỉm cười.
- Không có việc gì.
Lý Thanh Quân quét một thương đánh bay một binh sĩ, cười nói.
- Vừa vặn ta và huynh kề vai chiến đấu.
Thấy hai người liếc mắt sắc đưa tình khiến bầu không khí căng thẳng khi giao chiến có thêm vài phần chua chua, Minh Hà nơi xa khẽ lắc đầu.
Trách không được nói đã là người trong vở kịch, Tần Dịch hắn thật triệt để đi vào. Cái này đã không phải thân nhập hồng trần, mà dây dưa trong đó, rơi vào mơ mộng. Cái này còn tu đạo gì, cũng không biết sư phụ hắn là ai, nhìn thấy như vậy sẽ không tức chết đó chứ?
Cuối phố có tiếng vó ngựa kinh thiên động địa đang lao đến, Lý Thanh Lân dẫn đội chạy như bay về phủ, một ngựa đi đầu xông thẳng vào trong cuộc chiến. Thần sắc Lưu tướng quân đại biến, muốn lui lại, Lý Thanh Lân lại không cho hắn cơ hội, ngân thương vung lên, huyết quang chợt hiện, Lưu tướng quân bụm lấy yết hầu ngửa mặt lên trời, khí tuyệt.
Loại lão tướng chinh chiến sa trường thúc ngựa xông trận mang đến khí thế hung sát, khôngphải Tần Dịch cùng Lý Thanh Quân có thể so sánh, hắn vừa xuất hiện, binh sĩ vừa rồi còn dám tấn công công chúa đều lộ ra sắc mặt như màu đất, không còn bất kỳ ý chí chiến đấu, toàn bộ ném đao xuống, thúc thủ chịu trói.
Nhanh chóng dẹp yên chiến đấu, Lý Thanh Lân lại không có vẻ tự đắc, thần sắc có chút nghiêm túc nhìn Tần Dịch.
- Tần huynh, tình huống có biến, vào phủ nói chuyện.
Tần Dịch quay đầu nhìn lên, Minh Hà dưới bóng cây trong phủ đã sớm biến mất không thấy.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương