Tiên tử xin tự trọng
Chương 28 : Đình biện
- Bần đạo chính là Đông Hoa Tử.
Đông Hoa Tử cũng không tức giận, thản nhiên nói.
- Đại đạo khôn cùng, mặc dù nghiên cứu đạo pháp trăm năm, nói là sơ học giả cũng không sai. Chỉ không biết tiểu hữu học được mấy năm?
- Thì ra đạo trưởng chính là Quốc sư... Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Tần Dịch quay đầu nhìn hắn, trong miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, trên mặt lại rõ ràng lộ ra ý "Nghe danh không bằng gặp mặt".
Loại vẻ mặt này càng đâm người hơn so với bất kỳ ngôn ngữ nào, Đông Hoa Tử rốt cuộc có chút tức giận.
- Tiểu hữu có gì chỉ giáo?
Tần Dịch mỉm cười nói.
- Xếp tuổi luận thứ tự, vốn là tầm thường. Thế gian ngàn vạn võ giả, một đám niên kỷ lớn lại có mấy người là đối thủ của Thanh Lân vương tử? Có thể thấy được học lâu không có nghĩa biết nhiều. Ta học chính là tri thức đạo lý. Cần gì phải để ý lão sư tuổi lớn hay nhỏ hơn ta?
Lời này khiến cho rất nhiều người đều có chút sững sờ, ngay cả Lưu Tô vốn chuẩn bị tùy thời dạy Tần Dịch luận đạo nghe được câu này cũng sửng sốt, có chút trầm mặc.
- Người thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, nhìn vài cuốn sách liền tự cho là tinh thông, cũng có đấy.
Đông Hoa Tử chậm rãi nói.
- Bổn quốc ở trên, tự nhiên là thượng Ly, thượng Ly hạ Đoái là Khuê, người thiếu niên không hiểu chuyện, lại nói thượng Đoái hạ Ly... Cũng may vương thượng rộng rãi, không cho rằng ngươi ngang ngược, sau này không nên xúc động như thế.
Tần Dịch thầm kêu một kẻ lão luyện quan trường đang chơi văn tự ngục, biện luận đạo pháp ở đâu chứ? Lưu Tô cũng rất im lặng, thật sự không am hiểu loại lời này biện như thế nào nó, ngược lại bản thân Tần Dịch có thể nói vài câu. Hắn ra vẻ ngạc nhiên nói.
- Cưới gả không phải chuyện nam nữ sao? Thì ra tư thế đạo trưởng quen dùng là nữ ở trên nam ở dưới a, như thế thì tại hạ quả thật tuổi trẻ kiến thức nông cạn rồi, đa tạ chỉ giáo...
"PHỐC..."
Lý Thanh Lân cười ra tiếng, thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình liền ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói.
- Tần Dịch, ngươi trẻ tuổi không hiểu, có người ưa thích tư thế tọa liên cũng không kỳ lạ. Đây là nơi quốc yến, đừng nói đến chủ đề giường chiếu song tu của quốc sư người ta.
Còn bảo quốc yến đấy, ngươi cố ý nói ra tư thế tọa liên nữa kìa? Bầu không khí biện luận vốn có chút nghiêm túc trở nên quái dị, rất nhiều người vất vả nhịn cười, nhìn trộm biểu lộ của Đông Hoa Tử.
Đông Hoa Tử cũng không có biểu lộ gì, rất có hàm dưỡng mà thản nhiên nói.
- Hai nước liên minh, làm sao có thể dùng chuyện nam nữ mà luận? Người thiếu niên không hiểu chuyện, cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mời ngồi.
Tần Dịch thầm kêu lợi hại.
Trên thực tế, thứ như quẻ bói, có rất nhiều lập lờ nước đôi, giải như thế nào đều có lý, cái này tạo thành kẽ hở rất lớn cho đám giang hồ lừa đảo. Giống như "Khuê" cùng "Cách" trước mắt, nhất định phải định thành "Khuê" cũng không sao, Lưu Tô có rất nhiều đạo lý dạy Tần Dịch nói " Khuê" thành hung quẻ, đồng dạng Đông Hoa Tử cũng có thể nói "Cách" thành cát quẻ, nhưng nói đến liền sẽ không dứt. Đông Hoa Tử không có lựa chọn biện giải cái này, mà trực tiếp nhấc lên chính trị, lại cậy già lên mặt kết thúc chủ đề, chỉ để cho quốc vương tự mình suy nghĩ.
Cái gọi biện luận, trong đại đa số thời điểm đều không phải phản biện ngược lại đối phương, mà nói cho người đứng xem nghe. Quốc vương càng muốn nghe bên nào? Không cần nói cũng biết.
Tần Dịch đang gấp gáp tìm đối sách, Lý Thanh Quân lại nhịn không nổi, giận dữ nói.
- Nếu ta gả cho dã nhân kia, ngay đêm đó liền chặt đầu chó của hắn, đây chính là hai nước kết minh!
Thần sắc quốc vương trầm xuống.
- Chiêu Dương, nói năng thận trọng.
Lý Thanh Quân vươn cổ, còn muốn nói chuyện, Tần Dịch kéo tay áo của nàng, mỉm cười.
- Thụ giáo, vốn tưởng rằng tu đạo đã tách khỏi trần thế, vũ hóa thành tiên, thì ra cũng nên tâm niệm quốc gia. Đạo trưởng cho tại hạ một bài học, không thẹn với danh hiệu quốc sư.
Thần sắc quốc vương hơi động.
Con mắt Đông Hoa Tử cũng co rụt một chút.
Người nghe hiểu trong lòng cũng thầm khen tiểu tử này lợi hại.
Quốc vương muốn cái gì? Là vũ hóa trường sinh!
Thiếu niên này trực chỉ đồ vật trong lòng quốc vương coi trọng nhất, trong lòng người tu đạo suy nghĩ nên là gì, hai nước liên minh gì đó quan trọng hơn cái này sao? Lại phối hợp với bộ dạng muốn chết muốn sống của Lý Thanh Quân, rõ ràng hai nước liên minh không đáng tin cậy, vậy quốc vương lúc này sẽ cân nhắc giải quẻ của hai người như thế nào cũng thật khó nói.
Đông Hoa Tử chậm rãi đáp lại.
- Đại đạo ba nghìn, không chỉ có một đạo, hồng trần thế tục, nhân gian muôn màu, không chỗ nào không phải đạo. Tiểu hữu bất công rồi."
- Ách... Tại hạ thất lễ, thụ giáo.
Tần Dịch không có lại biện, bởi vì không cần phải biện tiếp. Hắn chắp tay thi lễ một cái, lôi kéo Lý Thanh Quân ngồi xuống.
Đông Hoa Tử cũng rất có khí độ mà đáp lễ, nhằm bày tỏ việc này kết thúc.
Nhưng mặc cho ai cũng biết, sau này thiếu niên sẽ không dễ chịu... Nhìn Tần Dịch, lại thấy hắn khẽ mỉm cười, không thèm để ý chút nào.
Quốc vương âm thầm gật đầu, thiếu niên này thật sự có chút ý xuất trần, không biết con gái tìm thấy từ chỗ nào?
Lý Thanh Quân cũng đã hiểu ra, ý nghĩa mấy câu đấu võ mồm ở đâu. Nàng đặt mông ngồi trên ghế, rất cao hứng mà vỗ vai Tần Dịch, tỏ vẻ tiểu tử ngươi rất có nghề a.
Mọi người nhìn rõ thái độ thân mật trong mắt, tâm tư khác nhau.
Mang Chiến một mực nghẹn không có mở miệng rốt cuộc nói chuyện.
- Bổn vương lần này đến mang theo ý nguyện muốn hòa bình của trên dưới cả nước, muốn hóa trăm năm can qua thành ngọc và tơ lụa. Chúng ta vốn là kẻ thù truyền kiếp, muốn kết làm minh hữu tự nhiên cần một nút quan hệ để bắt đầu, đáng tiếc bổn vương không có tỷ muội, nếu không gả cho Thanh Lân huynh, vẫn có thể xem như một giai thoại.
Trong lời nói ngầm châm biếm Nam Ly không rõ đại cục, cũng mơ hồ có ý uy hiếp.
Lý Thanh Lân cười lạnh.
- Cho dù ngươi có tỷ muội đưa cho ta, ta cũng không cảm thấy cái này có thể sẽ ảnh hưởng cảm nhận của ta đối với Tây Hoang các ngươi. Hai nước kết minh dựa vào phu nữ duy trì, Mang Chiến ngươi khi nào trở nên ngây thơ như thế?
Mang Chiến thở dài.
- Hôm nay nhìn thấy Chiêu Dương công chúa, thật sự như một thương đâm vào lòng bổn vương. Bất luận Lý huynh nghĩ như thế nào, nếu bổn vương có được Chiêu Dương công chúa, cuộc đời này không vào Nam Ly.
Lý Thanh Quân giận tím mặt, giơ thương nhảy dựng lên.
- Ta giết ngươi, ngươi cũng không thể vào Nam Ly!
- Chiêu Dương, còn ra thể thống gì?
Quốc vương khoát tay, ý bảo không nên tranh cãi nữa.
Thật ra chuyện này chỉ nhìn từ phương diện quốc gia, hai nước kết thông gia quả thật là chuyện tốt. Mặc dù Nam Ly thượng võ, nhưng so với mãnh nhân của Tây Hoang, người Nam Ly văn minh trồng trọt đã rất lâu, tính công kích không đủ, hai nước trăm năm giao chiến đại bộ phận là Nam Ly bị động phòng thủ. Nếu như thật sự có thể hòa thân giải quyết, chỉ sợ triều đình trên dưới đều sẽ cảm thấy Lý Thanh Quân gả đi rất tốt.
Vấn đề chính là bản thân Lý Thanh Quân cực kỳ mâu thuẫn, theo như nàng nói nếu quả thật gả đi ngược lại chém đầu trượng phu, vậy càng là dây dẫn nổ gây ra hai nước tử chiến. Trừ phi Nam Ly cam chịu thấp hèn, phế đi công phu của công chúa nhà mình đưa nàng cho địch quốc, vậy thì đúng như Lý Thanh Lân nói, mặt mũi Nam Ly đều mất hết, mà loại thấp hèn này cũng chưa chắc có thể cầu được hòa bình, nói không chừng còn càng kích thích lang tính của đối phương.
Bản thân quốc vương cũng rất có khuynh hướng gả con gái cho Mang Chiến, nhưng điều kiện tiên quyết là con gái phải tự mình bằng lòng. Mấu chốt là...
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tần Dịch, Tần Dịch đang khẽ kéo tay áo Lý Thanh Quân ý bảo nàng ngồi xuống, Lý Thanh Quân cũng thuận theo ngồi xuống, giống như rất nghe lời hắn.
Chỉ sợ mấu chốt ở chỗ này, con gái đã có người trong lòng.
Nếu một kẻ áo vải bình thường thì vân vê bóp nghiến như thế nào cũng không sao. Bất quá, thiếu niên này hình như là người tu đạo, giống như có vài phần môn đạo... Quốc vương say mê đạo này quyết định một chút lại bàn, không có trả lời chủ đề của Mang Chiến, chỉ nói.
- Hôm nay chỉ là tiệc đón tiếp, quốc sự để sau lại nghị.
Quốc vương đã có lời, Mang Chiến cũng không có cách nào nói tiếp, chủ đề trong điện rất nhanh đã bị người của Lễ bộ kéo đến phong hoa tuyết nguyệt.
Lý Thanh Lân thở dài một hơi.
Không có quyết định tại chỗ là tốt rồi, gọi Tần Dịch tới quả nhiên chính xác.
Về phần bước tiếp theo... Hắn nhìn chằm chằm vào Mang Chiến, lại nhìn một chút Đông Hoa Tử, nhìn thấy ánh mắt của hai người này đang nhìn lẫn nhau.
Lý Thanh Lân như có điều suy nghĩ mà nhấp rượu, đầu không chuyển mà thấp giọng nói.
- Tần huynh, sau tiệc hồi phủ, chúng ta hảo hảo nói chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương