Tiên tử xin tự trọng

Chương 164 : Phong vân khởi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ---------------------- Cư Vân Tụ trừng Tần Dịch. Tần Dịch không hiểu mà nhìn nàng. - Trừng ta làm gì? - Hạc kia nói không suy nghĩ, không cho ngươi nghĩ lung tung. - ... Cô không nói, ta cái gì cũng không nghĩ, cô nói để ta ngược lại hiểu sai a. Cư Vân Tụ cả giận nói. - Cho nên ngươi bây giờ nghĩ sai, đúng không! Ngươi đang nghĩ gì? Tần Dịch hỏi chấm. - Cho nên đây là gài bẫy? Cư Vân Tụ trừng Tần Dịch, Tần Dịch trừng ngược trở về, hai người mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn một hồi, Cư Vân Tụ phất ống tay áo. - Ta muốn đi ngủ, ngươi ngày mai lại đến. - Đợi đã nào...! Tần Dịch gọi lại nàng. - Cốc Vũ luận đạo đại hội là gì? Nội bộ luận võ thi đấu? - Là luận bàn giao lưu, với tư cách một tông môn có đủ vạn đạo, so một chút xem đạo của ai càng mạnh, đây là đạo lý hiển nhiên. Mọi người không thuần túy luận võ, có các hình thức tỷ thí bất đồng, dù sao ngươi nghĩ thành thi đấu cũng được. Cư Vân Tụ không sao mà nói. - Thật ra đại hội này đều thất bại mấy lần... "Ách?" Trong đầu Tần Dịch đang nghĩ đến giải thưởng, nghe xong có vẻ không hiểu. - Cái này cũng có thể thất bại? - Bởi vì đại bộ phận người Vạn Đạo Tiên Cung không có chút hứng thú đối với việc tham gia loại tỷ thí này, ngươi mạnh hơn ta thì mạnh hơn. Còn không bằng ta đi ngủ, hắn còn không bằng đi uống rượu, hứng thú của mọi người cũng không ở tỷ thí. "PHỐC..." - Sau này cung chủ lấy ra vài loại bảo bối làm giải thưởng mới miễn cưỡng có ít người đi tham gia. Dù vậy, vẫn thất bại vài lần. Ví dụ như tông ta chưa bao giờ tham gia, thiếu đi một hệ thống lớn, cung chủ muốn cưỡng chế cũng vô dụng, bởi vì tông ta không có người. Để cho bọn hắn khi dễ Thanh Trà, bọn hắn không biết xấu hổ sao? Tần Dịch dở khóc dở cười, nhìn quen tông môn nhà người ta luận võ mà khí thế hừng hực, thật sự không nghĩ tới Vạn Đạo Tiên Cung hiếm thấy này có khuôn mẫu như vậy. - Cho nên ngươi cũng đừng tham gia, không có ý nghĩa. Cư Vân Tụ ngáp một cái. - Ngươi đắc tội với người khác, tham gia sẽ bị người âm. Ngươi là nhã sĩ, không cần phải dính vào những thứ này. Nói xong vào nhà đi ngủ. Tần Dịch nhìn bóng lưng mỹ hảo của nàng biến mất, trong lòng cũng thấy thú vị. Vị sư tỷ này ban đầu "Mời chào" hắn, ý định ban đầu rõ ràng để cho hắn có thể tham dự loại thi đấu này, lúc trước cũng đã nói "Nếu như tỷ thí cùng người khác thì không thể chỉ dùng man lực ", ý tứ có lẽ rất rõ ràng. Nhưng bắt đầu quen thuộc, ngược lại không muốn để hắn tham gia, quấy rầy hai người cầm sáo tương hòa, thi họa tương đắc. - Nhã sĩ... Tần Dịch thật sự không cảm giác tính là nhã sĩ, bất quá ý nguyện tỷ thí của hắn cũng không lớn. Lưu Tô lúc này lại không có ở đây, mình một người rất trống vắng, không bằng đi ngủ. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần ... ... Một đoạn thời gian kế tiếp, Tần Dịch vẫn mỗi ngày tới đây học các loại nhạc khúc đặc hiệu, mê hồn hoặc tâm, các loại tác dụng đều có. Ngoại trừ học nhạc khúc, cũng bắt đầu học ứng dụng thực chiến của thi họa đạo. - Ngươi muốn dùng bảo kiếm trong bức họa để phát ra kiếm khí, ý tưởng không tệ, nhưng không thể vẽ như vậy. Cư Vân Tụ ngồi ở bên người, đưa tay vịn cánh tay của hắn. - Bút pháp nơi này nên giấu mũi nhọn, nếu không sắc bén sẽ lộ rõ, tự bức họa bị tổn hại không nói, kiếm khí cũng tan mất. Nhuyễn ngọc ôn hương, ngồi ngay sát người, tay nắm tay mà dẫn dắt vẽ... Hương thơm lượn quanh chóp mũi, nhan sắc ở ngay trước mắt, khuỷu tay đụng một cái, chính là mềm mại có thể chạm. Mỹ nữ gia sư tay nắm tay trong não cứ như vậy thành hiện thực. Chính Tần Dịch cũng không biết từ lúc nào bắt đầu biến thành tình cảnh này... Dường như mình chỉ hỏi một câu mũi nhọn này phải làm sao lộ ra liền tự nhiên biến thành như vậy... Sau khi thật sự diễn ra tình cảnh này cũng không có tâm viên ý mãn như trong tưởng tượng. Cư Vân Tụ hiển nhiên không có ý gì khác, chính hắn cũng rất tự nhiên, chỉ là học vẽ mà thôi, nghĩ quá nhiều làm gì. Thanh Trà ôm đầu gối ngồi ở một bên, cái cằm chống trên đầu gối nhìn xem. Còn nói nam nhân đều là móng heo, sư phụ người còn không phải đang kề sát móng heo rất vui vẻ sao? - Ngoài ra, dùng họa lộ ra kiếm ý, không có ý nghĩa quá lớn đối với ngươi. Họa ý tương thông cùng bản thân, ta và ngươi đều không phải kiếm khách, bày không ra kiếm ý chân chính, chỉ chọc cho người ta cười. Cư Vân Tụ trầm ngâm nói. - Ngươi vẽ Lang Nha bổng còn không sai biệt lắm... Nhưng ta cũng rất nghi hoặc, loại cương liệt hào hùng kia quả thật không quá giống loại phiêu dật xuất trần như ngươi... Tần Dịch có chút xấu hổ, tàng kiếm trong bức họa, triển khai ánh sáng băng hàn khắp phòng, kiếm khí xông lên trời, khí thế rất cao... Nếu trong bức họa vẽ Lang Nha bổng, tình cảnh kia... Mặt khác, hình như sư tỷ có hiểu lầm gì đối với mình, cầm trong tay Lang Nha bổng, gõ một bổng mới là trạng thái thoải mái nhất của mình, cảm giác đả kích kia, cảm giác vui sướng kia, cái khác sao có thể so sánh, phiêu dật thì thôi rồi. Bất quá nghĩ đến đây cũng cảm thấy vẽ loại họa hồn này không có ý nghĩa quá lớn, cũng chẳng khác nào làm thêm mấy pháp khí tiêu hao mang theo tùy thân, hoặc làm mấy lá bùa hiệu quả không sai biệt lắm. Họa đạo mà dùng để làm chuyện như vậy thì có chút đáng tiếc, công dụng nên bày ra nhất vẫn là họa thành thế giới, chỉ tiếc, với chút tu hành hiện tại của mình, căn bản làm không được. Đang tự hỏi Họa đạo của mình nên theo góc độ nào để phát huy tác dụng, chân trời truyền đến tiếng vang phành phạch, Tiên Hạc lại bay tới. - Cái kia... Trông thấy hai người kề nhau mà ngồi, tay nắm tay vẽ tranh, Tiên Hạc trợn mắt. - Ta có phải lại tới sai thời điểm hay không... Cư Vân Tụ rất tự nhiên đứng dậy, phủi phủi váy. - Lại tới làm gì? - Đặc biệt đến thông báo phần thưởng luận đạo lần này. Tiên Hạc nói. - Cung chủ nói có một thanh Thiên Công Chùy, một con xúc xắc Phiên Sơn, một mảnh Huyền Vũ Quy Giáp, một bức họa. Người thắng có thể chọn một thứ. Có họa, lúc này Cư Vân Tụ ngược lại cảm thấy hứng thú. - Họa gì? - Là bức họa sư phụ ngươi từng vẽ, trong đó chứa uy năng cực lớn, đã trở thành pháp bảo... Nghe nói là di vật của sư phụ, Cư Vân Tụ ngược lại đã mất đi hứng thú vốn có, nhíu mày phất tay nói. - Đã biết. Tiên Hạc giống như không nghĩ tới Cư Vân Tụ có phản ứng này, mang theo chờ mong mà nhìn Tần Dịch. Tần Dịch mở hai tay, biểu thị không hứng thú cho lắm. Tiên Hạc có chút bất đắc dĩ thở dài. - Cung chủ nói, các ngươi không tham gia, cũng phải để cho tiểu oa nhi mới nhập môn đi tham gia. Nếu không, các nhà khác sẽ có phê bình kín đáo, ảnh hưởng quan hệ trong cung. Cư Vân Tụ thản nhiên nói. - Thật sự kỳ lạ, ta bao năm qua không thu một người, cũng không có tìm bọn hắn gây chuyện. Tại sao bọn hắn chỉ không thu được người một lần đã nhiều chuyện lên? Tiên Hạc nở nụ cười. - Nếu người với người đều giống nhau, lấy đâu ra giang hồ? Lời đã truyền tới, ta đi trước. Đưa mắt nhìn Tiên Hạc đi xa, bộ dạng không có hứng thú vừa rồi của Tần Dịch liền biến mất, vuốt cằm hỏi Cư Vân Tụ. - Tranh cung chủ làm phần thưởng nằm trong bộ tranh kia sao? Cư Vân Tụ thở dài. - Đúng. Sư phụ ta lúc già, ngoại trừ vẽ bức họa nữ tử Bồng Lai Kiếm Các ngươi đưa tới từ trong cổ mộ ra, sau đó chỉ vẽ bốn bức. Một bức tặng cho cung chủ, một bức đánh cược thua Mưu đạo Trịnh gia, một bức tặng cho bằng hữu Đại Càn ở nhân gian, còn có một bức chôn theo hắn. Bức tặng cho nhân gian có lẽ không có gì đặc biệt, có lẽ mấy bức còn lại đều có bí mật nối liền, là cố ý phân tán. Tần Dịch im lặng một lát, thở dài. - Vậy lần luận đạo này... Ta muốn tham gia. Cư Vân Tụ cau mày. - Ta nói rồi, bí mật này không phải chuyện ngươi nên tìm tòi, ngươi cũng không phải là loại người ham bảo vật. - Ta biết. Tần Dịch vô ý thức mà cảm ứng Lang Nha bổng nằm trong giới chỉ, Lưu Tô vẫn chưa tỉnh. Hắn lặng yên nhìn một hồi, mới thấp giọng nói. - Ta có một bằng hữu rất quan trọng... Mặc dù nó mạnh miệng không nói, nhưng ta biết rõ, nó rất cần bí mật này.