Tiên tử xin tự trọng

Chương 160 : Mới biết xuân hết

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ----------------- Cầm Kỳ Thư Họa Tông, có ngọn núi nhỏ cho đệ tử nhập môn ở, thể chế có lẽ không có gì khác biệt cùng đệ tử cấp thấp của tông môn bình thường. Khác biệt ở chỗ, dạy nhập môn chi pháp toàn bộ là cây tùng, thanh trúc, mai hoa, điểm hóa mà thành "Sơn tiên", tính chất không sai biệt lắm cùng Thanh Trà. Vừa vì nhân thủ không đủ, cũng bởi vì thuộc tính của chúng thật rất thích hợp dẫn dắt nhập môn, bọn nhỏ ở loại hoàn cảnh này mưa dầm thấm đất tự nhiên sẽ trở thành những nhã sĩ xuất trần. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, truyền thụ nhập môn đối với hài tử không giống như Cư Vân Tụ chỉ một ngón tay điểm hóa, mà phải theo các bước cơ bản nhất, một bút một vạch trụ cột, học lên từ từ, tự nhiên buồn tẻ hơn rất nhiều, trước kia ngẫu nhiên thu được một ít đệ tử cũng không bao lâu sẽ chạy trốn chuyển hệ, đừng nói si mê với đạo gì đó. Nhưng lần này... Một đám tiểu hài tử vây quanh một con cừu vô cùng béo, trình độ si mê kia chỉ sợ còn mê hơn so với Cư Vân Tụ năm đó học họa. Nhưng cái này gọi là mê với Họa đạo sao? Thấy thế nào cũng không giống. Trên mây, Cư Vân Tụ rất im lặng mà nhìn Tần Dịch bên cạnh. Tần Dịch ngửa mặt lên trời cười ha hả. - Hứng thú đều là bồi dưỡng ra, tương lai bọn hắn vì tự mình có thể làm ra con cừu nhỏ đáng yêu sẽ bắt đầu học, cái này gọi là giáo dục giải trí. - Coi như ngươi có đạo lý. Cư Vân Tụ do dự một chút, lại hỏi. - Nhưng ta còn không có đạt đến trình độ dùng một bức họa sinh ra họa hồn hoàn chỉnh, bức họa trao cho con cừu béo này chỉ có động tác tính tình căn cứ vào bức họa mà thể hiện ra, không bao lâu bọn hắn sẽ ngán. - Cho nên các cô còn không có khái niệm tranh liên hoàn. Tần Dịch làm thủ thế. - Tranh bất đồng, có thể có câu chuyện tương liên, cấu thành một câu chuyện liên tục, với cao minh của cô, tự nhiên có biện pháp thống nhất chúng, biến thành một câu chuyện hoạt hình rất sống động, giống như người thật biểu diễn hí kịch. Con mắt Cư Vân Tụ bỗng nhiên co rụt lại. - Chúng ta còn có Thư chi đạo, trong đó có câu chuyện sáng tác đúng không? Cầm chi đạo còn có phối nhạc đấy, đây rõ ràng chính là dây chuyền sản xuất hoạt hình. Đừng nói tiểu hài tử, ta hoài nghi chỉ cần làm tốt ném đến hệ thống khác, đều có thể dụ dỗ một nhóm người rất lớn trầm mê vào đây. Trong đó có thể chuyển hóa bao nhiêu người thật sự ưa thích Cầm Kỳ Thư Họa, lúc đó thì phải xem làm sao dẫn đạo tiếp theo rồi. Tần Dịch cười nói. - Dùng kỳ mà nói, có tin sửa " Hikaru No Go ", bao ngươi... Ách... Đang muốn nói khoác một chút về tương lai thì bỗng nhiên ngừng lại. Kỳ hồn lão gia gia tùy thân rất dễ khiến cho hắn liên tưởng tới Lưu Tô. Thôi được rồi, vạn nhất dẫn phát người khác phỏng đoán ra lai lịch tu hành của hắn sẽ không tốt. Liếc trộm Cư Vân Tụ, Cư Vân Tụ đang thất thần, giống như đang đắm chìm vào trong ý tưởng nào đó, căn bản không có nghe nửa câu sau của hắn. Tần Dịch thở dài một hơi, thầm nghĩ mình quản việc này đến trình độ này có lẽ đã đủ, mình cũng không phải đến chơi, làm ruộng, dính vào quá sâu thì sẽ mất ý niệm ban đầu. Lại nghe Cư Vân Tụ giống như nói mê mở miệng. - Tranh liên tục... Ta đã biết, ta thủy chung không cách nào phá giải bí mật của bức cổ họa kia, nó có lẽ còn có thật nhiều bức khác, ghép lại mới là chỉ dẫn hoàn chỉnh... Tần Dịch ngẩn người, vốn tưởng rằng Cư Vân Tụ suy tính phát triển dạy học, không nghĩ tới suy tính phương diện này. Cũng khó trách, nếu như nàng là người rất để ý tông môn phát triển, đường đường là Huy Dương lão đại, nhiều năm như vậy luôn có biện pháp, không đến mức khiến cho còn thừa lại hai ba con mèo nhỏ. Xem ra tâm tư vốn không có đặt bao nhiêu ở chỗ này, cũng đúng như tính tình của nàng. Giữa lúc Tần Dịch cho rằng Cư Vân Tụ muốn bắt đầu trắng trợn tìm tòi manh mối cổ họa khác, lại thấy nàng ngáp một cái. - Thật phiền phức, uy, Tần Dịch, ta mặc kệ bí mật của bức họa kia, ngươi muốn biết sau này tự mình đi tìm. Ta đi ngủ đây. Nói xong quay người bay đi. - Này! Tần Dịch gọi lại nàng, dở khóc dở cười. - Loại manh mối che giấu vô cùng sâu này tất sẽ ẩn giấu bí mật rất lớn, cô không có một chút lòng hiếu kỳ nào sao? - Không có. Cư Vân Tụ mang theo một đôi mí mắt mệt rã rời quay đầu lại. - Bởi vì đạo không phải tìm như vậy, trong bức họa giấu không thể nào là bí mật liên quan đến Cầm Kỳ Thư Họa, vậy bí mật khác có quan hệ gì với ta? Có thể dễ dàng phá giải liền phá giải, quá phiền toái thì thôi, ta si đạo, mà không phải bảo. Tần Dịch gãi gãi đầu, muốn khen một câu chân tiên nhân. Nhưng không khen ra khỏi miệng được. Bởi vì hắn thật sự rất muốn biết bí mật trong bức họa kia, nói không chừng liên quan đến "Cửa" gì đó. Nhưng gặp phải một sư tỷ mọi việc đều không hỏi, ngươi nói nàng lười cũng tốt, nói nàng si cũng thế, khen là khen không ra, trách cũng trách không ra, vô cùng đau trứng. Cư Vân Tụ lại nói. - Bất luận như thế nào, ngươi lần này mua chuộc được học đồ, truyền thừa đạo của ta, lập công rất lớn, nên có khen thưởng. Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú đối với bí mật kia, ta ngược lại có thể giúp ngươi, ít nhất mấy bức họa khác, ta hẳn biết ở nơi nào. Nhưng ta xin khuyên một câu... Tần Dịch nghiêm mặt nghe giảng. Cư Vân Tụ thản nhiên nói. - Sư phụ ta đạt đến Huy Dương cực hạn mà tọa hóa, đời này cũng là Tiên gia phải kể đến. Bí mật hắn che giấu trong các bức họa không có nói cho ta biết, nhất định vô cùng nguy hiểm, cũng không hy vọng ta đi tìm. Ngươi bây giờ có chút tu vi, tốt nhất không nên suy nghĩ. - Được rồi. Tần Dịch đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, bí mật liên quan đến Lưu Tô chưa bao giờ là thứ mình bây giờ có thể chạm đến. Hắn cũng không xoắn xuýt, ôm quyền nói. - Ta hồi phủ tu hành, nếu như sau này muốn biết việc này, lại đến quấy rầy sư tỷ. Đưa mắt nhìn Tần Dịch rời đi, Cư Vân Tụ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lấy ra một cuốn sách, ném lên không trung. Sách tản ra, hóa thành mấy tên lực sĩ, hành lễ. - Chủ nhân. - Tần sư đệ ôm hết các tân đệ tử về tông ta, tất xúc động tính toán của những người khác, nói không chừng có người âm thầm gây bất lợi cho hắn. Cư Vân Tụ nói. - Các ngươi âm thầm trông coi Quá Khách Phong, phàm nhìn thấy lén lén lút lút, toàn bộ giam vào trong sách, tất cả hậu quả, ta tự gánh chịu. - Vâng. Lực sĩ lĩnh mệnh, quyển sách phiêu phiêu đãng đãng, biến mất không thấy. Tần Dịch một mực không có ý thức được một chuyện, Cầm Kỳ Thư Họa Tông mặc dù nhân số ít nhất, nhưng trên góc độ nào đó, cũng là nhiều nhất. Luận thực chiến, nói không chừng là đệ nhất tông của Vạn Đạo Tiên Cung. Cư Vân Tụ một người, chính là một tông môn. Nàng thu đồ đệ làm như vậy chỉ để truyền thừa đạo, từ trước tới giờ không phải vì tông môn người đông thế mạnh. Mà các hệ khác, tức thì chưa chắc. Nhưng Tần Dịch cũng minh bạch mình lần này có khả năng đắc tội người khác. Đắc tội người khác ngược lại cũng không quan trọng. Có chỗ mất mới có chỗ được, hắn rất rõ ràng cảm giác được, thái độ hôm nay của Cư Vân Tụ đối với mình đã có biến hóa rất vi diệu. Mặc dù mặt ngoài nhìn vẫn như vậy, trên thực tế đã theo tính chất "Thuê người làm việc", mang lên ý vị "Người một nhà". Trở lại Quá Khách Phong của mình, đứng ở đỉnh núi trông về phía xa, có mưa phùn như khói, khẽ vẩy vào mặt, rất thoải mái. Một đôi chim én bay tới, rơi vào trên vai Tần Dịch, rất thân mật. Dường như hắn đã hòa làm một thể cùng tự nhiên này, là một bộ phận của phong cảnh tự nhiên. Đi tới Vạn Đạo Tiên Cung một tháng, thu hoạch lớn nhất chính là "Xuất", theo dọc đường ồn ào náo động, đến tự nhiên chân chính. Phảng phất như sênh ca tan hết du khách đi, mới biết xuân hết. (Thải Tang Tử 1 - Âu Dương Tu) Mùa xuân cũng đã qua, đã có bông liễu bay phất phơ. Tần Dịch mẫn cảm mà có một loại đoán trước, thời gian ở ẩn tiềm tu này cũng sẽ không quá lâu. Hắn chung quy phát hiện, dù ở trong tiên cảnh si nhân này, vẫn có "Người". Địa phương có người liền có giang hồ, cũng không thể thật sự "Xuất". Ngay cả Cư Vân Tụ tiên tử xuất thế, vô cầu như vậy cũng chạy không thoát một chữ tranh. Người ở trong núi là vì tiên... Vậy chung quy vẫn là người. Sắp tới vẫn không nên ra ngoài chạy loạn thì tốt hơn. Ngoan ngoãn về nhà trồng trọt, bồi dưỡng hạt giống, tu hành, giúp Lưu Tô ngưng hồn mới là chuyện hắn trước mắt cần giải quyết. Tiên linh chi địa, tiên linh chi chủng, tự nhiên có chỗ bất đồng cùng quy luật thu hoạch của thế gian. Một tháng qua, hạt giống sớm đã đâm chồi, cách Ngưng Hồn Hoa Lưu Tô cần đã không còn bao lâu.