Tiên tử xin tự trọng

Chương 145 : Người trong sách

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ----------------- Tiểu nha đầu vẽ tranh sững sờ nhìn Tần Dịch, Tần Dịch sững sờ nhìn nữ tử áo vàng. Đây là cái gì... Nam Ly sử là cái gì, loại đồ vật này thường thường đều do hậu nhân biên soạn, Nam Ly cũng chưa diệt lấy đâu ra Nam Ly sử? Sẽ không phải ở động phủ hai tháng, trên đời đã trăm năm rồi chứ? Sẽ không đâu, thời điểm ra khỏi động phủ đi đánh Hàn Môn, hương dân nói mới hơn hai tháng không gặp ân công, thời gian không sai lệch nha. Ah đúng rồi, Khởi Cư Chú (một loại hình sách sử, chuyên ghi lại hành vi cùng ngôn luận hằng ngày của hoàng đế), dù sao chuyện có quan hệ đến mình liên quan đến quốc vương, công chúa, nhiếp chính vương, nói không chừng có ghi vài nét bút? Còn có một ít ghi chép của người đương thời? Nhưng ngươi đã xem rồi? Xem ở đâu? Hơn nữa, ngươi xem qua sách, trên sách ghi chép qua ta, cho nên ngươi nhận ra ta? Thần tiên a... Ah đúng rồi, đây đúng là tu tiên, là thần tiên cũng không sai. Tần Dịch gõ gõ đầu, suy nghĩ hỗn loạn. Ý đồ cảm ứng tu vi của đối phương, lại phát hiện to lớn như vực sâu biển rộng, dường như càng thêm không thể đo lường được nếu so với Đằng Vân Cảnh của Minh Hà, hay Ngưng Đan đỉnh phong như Trình Trình. - Huy... Huy Dương cường giả? Nữ nhân nhìn như còn buồn ngủ mơ mơ màng màng này là một cường giả Huy Dương lão đại, còn không biết Huy Dương bao nhiêu tầng... Nếu không tính xác ướp cổ tiền bối, vị này có lẽ là người mạnh nhất mình gặp được sau khi bước vào tu hành rồi. Nhưng nàng nhìn qua tối đa cũng chỉ hơn 20 tuổi, vẻ mặt mơ hồ, con mắt nhập nhèm, còn hơi híp lại nhìn Tần Dịch, giống như phải tiến sát vào một chút mới nhìn rõ ràng, đây là vừa tỉnh ngủ hay có chút cận thị? Lại nói có Tu tiên giả cận thị sao? Ngươi đang trêu chọc ta sao... Bởi vì vừa tỉnh ngủ, xiêm y chưa chỉnh, còn có thể trông thấy rãnh sâu, nở nang trắng như tuyết sáng mù mắt Tần Dịch. Tu hành rõ ràng rất mạnh, lại không mang đến cho Tần Dịch bất kỳ cảm giác áp lực, trong đầu lại lại xuất hiện vẻ tài trí gia giáo khi vừa mới gặp mặt, đây là chuyện gì xảy ra... Nữ tử giống như đã nhìn rõ tướng mạo của Tần Dịch, cảm thấy mỹ mãn mà đứng thẳng người, ung dung ngâm khẽ. - Quốc sư Tần Dịch, phương sĩ ở nơi sơn dã. Ban đầu, Vũ Liệt Vương là vương tử, cùng Chiêu Dương công chúa đi tiên sơn, đến thăm nhà tranh, vì vậy cùng đồng hành. Không lâu sau đó dùng mưu tru sát Đông Hoa, Vũ Liệt bạc đầu, Tần Dịch vì vậy một mình đi liệt cốc, vì kéo dài tuổi thọ cho vương. Lúc về ngọc đá đã tan, Tần Dịch cứu bé gái mồ côi cha trong biển lửa. Chiêu Dương diệt Tây Hoang, được Tần Dịch trợ lực. Càn khôn đã định, Tần Dịch không nhận công lộc, bồng bềnh đi xa, vương vô cùng tôn kính, để trống vị trí quốc sư, vĩnh viễn đợi Tần Dịch về. —— đây là "Nam Ly Nhân Vật Chí" mà hoàng đế Đại Càn đã hỏi ý kiến sứ giả, sau khi sứ giả chỉnh lý những điều mắt thấy tai nghe về nước biên soạn mà thành. Tần Dịch yên lặng nghe, trong lòng than thở. Nếu là Nhân Vật Chí do sứ giả Đại Càn biên soạn thì rõ ràng, ghi chép này cũng coi như trình bày khách quan, cũng chỉ có chút sai sót trong chi tiết, ví dụ như bỏ sót tình cảm giữa mình cùng Lý Thanh Quân? Nội dung này nghe như Lý Thanh Quân nói cho sứ giả nghe đấy, hơn phân nửa là không có không biết xấu hổ mà nói chuyện tình cảm mình vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại tạp thư này mà ngươi đều xem qua, thật đúng là thần kỳ. Nghe người khác nói "Lịch sử" của mình, mình lại thật sự trở thành một "Người trong sách", loại thể nghiệm này thật sự khó nói lên lời, Tần Dịch thở dài, thật không biết lúc này có tâm tình gì. Hắn trầm mặc một lát, lời nói đến bên miệng biến thành. - Quả nhiên chỉ có vài nét bút, thật ra có thể viết 100 chương đấy. Ánh mắt nữ tử sáng lên. - 100 chương, ngươi viết sao? Ngươi viết ta sẽ xem. Tần Dịch vỗ trán. - Ta không biết viết. Nữ tử thở dài, dường như lúc này mới phát hiện quần áo bản thân không chỉnh tề, không quá lịch sự, trên mặt hơi đỏ, chỉnh lý vạt áo một chút. Bộ dạng lười biếng mơ hồ kia không thấy nữa, trở nên tài trí thanh nhã, cực kỳ giống loại tiểu thư khuê các thư họa hun đúc từ nhỏ, hết lần này tới lần khác đang ẩn cư núi rừng, kiêm dung loại khí tức tài trí cùng cảm giác siêu nhiên sống ở núi rừng, quả thật rất đẹp. Tần Dịch xem ngẩn ngơ. Đây cũng là một loại vẻ đẹp Tiên Linh, có chút bất đồng với Minh Hà xa xôi, mặc dù cũng có chút mờ mịt, lại càng thân thiết hơn một chút. Nữ tử vậy mà hành một thư sinh lễ. - Sơn ngoại chi dân, bái kiến người trong sách. Tần Dịch lắc đầu nói. - Ta đã đứng ở chỗ này thì không phải người trong sách. Nữ tử nháy mắt mấy cái, mỉm cười. - Đến như xuân mộng mấy hồi, đi như mây sớm biết tìm nơi đâu, trước mắt chung quy một trận ảo, không bằng trong sách một chữ thật. Nói xong quay người duỗi lưng một cái, lại vỗ cái miệng nhỏ nhắn ngáp dài đi trở về. - Đã gặp người trong sách, hôm nay tận hứng rồi, không bằng đi ngủ tiếp. Thanh Trà, thay ta đãi khách. Cho nên ngươi ra vẻ nho nhã tán gẫu nửa ngày, thật ra là gặp phải ánh sáng liền chết? Tần Dịch há hốc mồm đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng vào nhà, đều không nhớ rõ hôm nay đến cùng ngốc bao nhiêu lần. Ngươi chỉnh lý vạt áo nghiêm mặt hành lễ, thì ra không phải vì nói vài lời cùng khách nhân, mà vì cáo từ quay về đi ngủ? Người nơi này quả nhiên mỗi người đều không quá bình thường... - Cái kia, vị ca ca này... Tần Dịch cúi đầu nhìn lại, tiểu nha đầu tên Thanh Trà kia vẫn đang ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to kia tinh khiết như giọt sương trên hoa sơn trà bên người nàng. - Vị ca ca này, ngươi đến bái sư hay tới thăm bằng hữu, hay đến cầu thân? - Ách? Cầu thân? - Sư phụ nói, đến nơi đây không nói thẳng ý đồ đến, không chịu rời đi, hơn phân nửa là ý đồ đối với ta có... Thanh Trà tội nghiệp mà nhìn hắn. - Không nên có ý đồ đối với ta nha, ta nhỏ như vậy. Vẻ mặt Tần Dịch xám xịt. - Ở chỗ này không nói ý đồ đến không chịu rời đi, hơn phân nửa là có ý đồ đối với sư phụ ngươi mới đúng, có ý đồ gì đối với tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như ngươi? Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thanh Trà vội vàng chạy đi. - Sư phụ sư phụ, người nam nhân này nói hắn có ý đồ đối với người kìa. Tần Dịch: "?" Trong phòng truyền đến âm thanh lười biếng của nữ tử. - Thân có họa công, mà không tập họa. Biết chữ không ít, lại không đọc sách. Vết chai trong tay không phải văn chương, mà là binh khí. Đạo ngay tại đây, người đều có thể thấy, mà người hiểu rải rác, chính là như thế. Bất luận cầu sư cầu đạo cầu thân, đều mời trở về đi. Tần Dịch rốt cuộc minh bạch nguyên nhân sau khi nàng gặp người trong sách, gặp phải ánh sáng liền chết ở đâu rồi. Không có quốc sư mờ mịt như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại là một kẻ tục phu. Thanh Trà đang gõ cửa. - Sư phụ đừng giả bộ, khó được có người muốn người nghe, không có chê người chỉ biết đọc sách vẽ tranh như kẻ ngốc, cũng không nói người ngủ suốt ngày như heo... Không biết một đạo khí nhu hòa ở đâu cuốn tới, trói Thanh Trà lại, tiếp theo nặng nề ấn trên mặt đất, ngồi giạng thẳng chân. Thanh Trà đau đến mức nước mắt lưng tròng. Tần Dịch nhịn không được bật cười, đột nhiên cảm thấy nơi đây rất thú vị. Vạn Đạo Tiên Cung này, hai ngọn núi, hầu như cũng trở thành lưỡng trọng thiên địa. Thật không biết cái gọi "Thế gian vạn đạo" này đến tột cùng còn có bao nhiêu thú vị. Nhưng Tần Dịch cũng có một chút cảm giác "Tận hứng", quan sát vạn đạo giống như ý nghĩa không lớn, không có trợ giúp gì đối với việc mình đột phá Cầm Tâm, chỉ sợ phải tìm cái khác xem cũng không sai biệt lắm. Bất quá thị giác của Lưu Tô xem những thứ này không đồng dạng, còn phải xem ý kiến của Lưu Tô. Âm thầm hỏi Lưu Tô. - Ngươi còn muốn xem cái khác không?" Lưu Tô nói. - Hôm nay cũng tận hứng rồi. Sắc trời đã muộn, ngày mai lại xem. Bất quá chúng ta lướt qua liền dừng như vậy, như cưỡi ngựa xem hoa, thu hoạch cũng quá nông cạn. Ta đề nghị đêm nay ký túc ở đây, nói chuyện cùng nữ nhân này, nói không chừng có thu hoạch —— Một người tu đạo cảnh giới Huy Dương chi cảnh theo Thư Họa đạo, thật là khiến cho người ta kinh ngạc tán thán. Tần Dịch liền ngồi xổm xuống hỏi Thanh Trà. - Tiểu muội muội, các ngươi nơi đây có lưu khách không? Thanh Trà nhìn hắn như nhìn tên biến thái. - Xuống núi qua trận, bên tay phải rùa đá, Quần Phương Uyển trong trấn thích hợp với ngươi. Đừng dùng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi như vậy nhìn ta, cẩn thận ta đánh ngươi. - Ta… Con mẹ nó… Chỗ nào hèn mọn bỉ ổi? Đây rõ ràng là gương mặt hiền lành. Thanh Trà hoài nghi hỏi lại. - Thật sự? - Thật! "Ah." Tiểu cô nương gãi gãi đầu. - Thật sự muốn làm sư công của ta? - Tiểu cô nương có thể bắt lấy trọng điểm hay không? Ta chỉ muốn tá túc, tá túc, nghe hiểu được không? - Đi theo ta. Thanh Trà kéo ống tay áo của hắn đi về hướng khách xá, nhỏ giọng nói thầm. - Ta nói với ngươi, sư phụ thích xem sách, thích thư pháp, thích vẽ tranh, chỉ cần ngươi có thể có một hạng đả động nàng, nói không chừng có thể làm sư công của ta rồi. - Ta nói chẳng qua là tá... - Ta nghe qua loại lấy cớ này rất nhiều, cuối cùng còn không phải đều bị sư phụ đánh cho đầu sưng như heo, ném xuống núi. Loại sáo lộ cũ rích này căn bản không lừa được Thanh Trà thông minh.