Tiên tử xin tự trọng
Chương 142 : Trên bầu trời
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Trên bầu trời có dị vật đang xuyên qua các đám mây.
Là Tần Dịch khoanh chân ngồi trên khăn gấm, thần sắc có chút khẩn trương, đầu cũng không dám quay loạn.
Sau khi đưa vào pháp lực, khăn gấm biến ra chu vi mấy thước, giống như một cái thảm bay. Khống chế một chút sẽ bay thẳng lên trời, vừa nhanh vừa ổn, chỉ cần khu động rất ít pháp lực thì có thể duy trì phi hành rất lâu. Phi hành mang đến cuồng phong phần phật cũng đều bị một cái lồng phòng gió chuyển qua hai bên, mà không phải trực tiếp cứng rắn ngăn cản.
Cái này đã thật sự đang chứng minh không đúng vật lý rồi.
Đúng là thượng phẩm pháp khí, lại hướng lên nữa thì có thể coi như là pháp bảo rồi.
Thế nhưng, ổn đến mấy cũng như nhau, đối với người lần đầu tiên cưỡi loại pháp khí này, ngồi trên khăn gấm mỏng chu vi mấy thước, xung quanh trời xanh vạn dặm ngay cả che chắn cũng không có, người hơi có chút sợ độ cao chỉ sợ đã ngất đi? Tần Dịch tốt xấu còn có tu vi, không có sợ như vậy, nhưng cũng có chút nơm nớp lo sợ, sợ khăn gấm bất ổn sẽ ngã xuống...
Hiện tại, với chút tu vi của hắn mà ngã xuống, cương khí gì cũng không bảo vệ được, không thể không ngã thành thịt vụn.
Tần Dịch dán trên người một lá lại một lá Lơ Lửng Phù trước kia dùng thừa. Làm xong đây hết thảy mới hơi khoan thai, tò mò nhìn mây trắng bên người, thò tay sờ một chút.
Là hơi nước.
Có một ít còn ngưng băng tinh rất nhỏ.
Lão sư vật lý thật sự không lừa ta.
Mặc dù lúc đầu biểu hiện có chút kinh sợ, nhưng lại không khiến Lưu Tô trào phúng, ngược lại có chút ngạc nhiên đối với việc hắn đang khoan thai.
- Ngươi... Thật sự là lần đầu tiên phi hành?
- Đúng vậy.
- Vậy thì kỳ quái.
Lưu Tô nói.
- Chính mình có thể bay đó là một thuyết pháp khác, loại cưỡi pháp khí phi hành này, đại bộ phận ta biết đều sẽ hiện ra sắc mặt tái nhợt, còn có người nhắm chặt hai mắt cũng không dám mở ra. Ngươi rõ ràng còn có lòng dạ thanh thản nhìn xung quanh, còn sờ mây trắng.
- Ah, ngươi nói ngồi đồ vật bay...
Tần Dịch không có nói tiếp.
Ngồi máy bay đương nhiên đã ngồi qua.
Còn đánh qua đấy.
Thật ra tốc độ của "Khăn bay" không sai biệt lắm với máy bay hành khách bình thường, mặc dù thể lượng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bay cũng ổn định, cũng không có cảm giác được sức gió, vậy nói trắng ra thì chính là máy bay trong suốt rồi.
Kích thước nhỏ, lại trong suốt bốn phía, cảm thụ đáng sợ hơn so với ngồi máy bay nhiều. Nhưng đồng thời cũng thú vị hơn, có thể tóm gió bắt chim, có thể sờ mây, thật thú vị.
Tu tiên tu tiên, nếu như chỉ hướng tới lực lượng, chỉ muốn đánh thắng được ai đó, đoạt bảo vật của ai đó... Đó là tu tiên sao?
Sáng hiện Thương Ngô chiều vẫn còn, nhật nguyệt trong động ta là trời.
Ta muốn nhân đây mộng Ngô Việt, một đêm nương trăng vượt Kính Hồ.
(Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt - Lý Bạch)
Những thứ này mới là tu tiên trong mộng.
Cảm giác cưỡi gió phi hành, bồng bềnh trên mây hoàn mỹ mà lấp đầy giấc mộng thủy chung tồn tại trong nội tâm Tần Dịch.
Khí trong cơ thể dường như có chút cảm giác sắp dịch hóa, trong sương mù dày đặc đã có chút hơi nước bốc lên. Trong đan điền, huyệt Thiên Trung nhẹ nhàng nhảy lên, thần hồn khẽ tuôn.
Tâm thái dẫn dắt, cách Cầm Tâm chi cảnh chỉ kém một cước lâm môn nữa thôi, chỉ thiếu một cơ hội.
Hy vọng hành trình Vạn Đạo Tiên Cung có thể có thu hoạch.
Tần Dịch thở dài một hơi, dứt khoát nằm trên khăn gấm, ung dung mà nhìn đám mây càng cao, không đi nghĩ những thứ kia.
Lưu Tô cười nói.
- Ngươi nằm trên khăn tay của Mạnh Khinh Ảnh, có cảm giác giống như có chút cái kia hay không...
- Cây gậy chết tiệt, ngươi nghĩ ta là tên biến thái cầm vật phẩm tùy thân của muội tử liền sẽ sinh ra ý dâm? Cho ta cái yếm cũng sẽ không có cảm giác, huống chi khăn tay.
- Thì ra ngươi còn muốn cái yếm.
"Phì."
- Ai, ngươi có nghĩ tới cái khăn tay này để lau nước mũi hay không?"
"PHỐC..."
Tần Dịch thiếu chút nữa phun ra.
Người ta thế nhưng là người tu hành Cầm Tâm viên mãn, còn phải lau nước mũi?
Nhưng bị Lưu Tô nói buồn nôn như vậy, thật sự nằm không nổi nữa, đành phải lại khoanh chân ngồi dậy.
Lưu Tô cười ha hả, Tần Dịch hung dữ trừng mắt nhìn nó.
- Thật sự là ác ý thú vị, ta nằm lại đắc tội ngươi?
Lưu Tô không trả lời, Tần Dịch không để ý đến nó, ánh mắt nhìn khăn gấm phóng đại, có chút xuất thần.
Nếu như đơn thuần nhìn khăn tay này, ngươi tuyệt đối không nghĩ tới chủ nhân khăn tay này sẽ là một ma nữ coi mạng người như cỏ rác.
Khăn tay do tơ tằm trắng thuần dệt thành, đương nhiên đây nhất định không phải tằm bình thường. Khăn thêu một ít sơn thủy mây mù, cách thêu cũng rất đặc dị, hình ảnh giống như ẩn trong khăn, như ẩn như hiện, biến lớn nằm ở phía trên, giống như nằm giữa sơn thủy ,khoan thai tự đắc.
Rất tiên vị, cũng rất nhu.
Nằm ở phía trên, còn rất thơm...
Nói đây là khăn tay của Minh Hà còn càng tiếp cận một chút, không hợp với thuộc tính của Mạnh Khinh Ảnh, khăn tay của nàng chẳng lẽ không phải nên thêu mặt quỷ, quỷ khí dày đặc?
Nhưng chữ "Mạnh" nho nhỏ thêu ở góc rõ ràng nhắc nhở Tần Dịch, đây quả thật là đồ vật của Mạnh Khinh Ảnh.
Tần Dịch lắc lắc đầu, không đi nghĩ những thứ kia, an tâm ngồi xếp bằng phía trên, điều khiển phương hướng phi hành. Mặc dù loại pháp khí này không sợ đụng chim bay gì, nhưng thế giới này có người tu hành khác đang bay, quá chủ quan cũng sẽ có khả năng có tai nạn trên không đấy...
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Lộ trình mười mấy vạn dặm, nếu như dùng hai chân bôn ba có lẽ phải đi rất nhiều rất nhiều năm, nhưng bay thì chỉ cần vài ngày.
Đối với một Tu tiên giả, vài ngày tùy tiện tĩnh tọa liền qua.
Nhưng Tần Dịch không dùng thời gian này tĩnh tọa, hắn sau khi làm quen với phi hành, một mực đang quan sát toàn bộ đại địa.
Cảnh sắc trên mặt đất không ngừng biến hóa, Tần Dịch không biết mình đi ngang qua bao nhiêu quốc gia, cũng quên đã đi ngang qua bao nhiêu địa hình bất đồng, cảm thụ lớn nhất là, sông núi thế giới này thật sự rất nhiều, trong đó không ít đều có linh khí mờ mịt, mơ hồ có dấu vết trận pháp che giấu hiện lên, đó rất có thể đều là một ít tông môn tu hành ẩn nấp trên thế gian.
Bởi vì trận pháp ẩn nấp cùng mê huyễn, phàm nhân không biết.
Mà sông núi nhiều cũng có nghĩa là dấu vết của con người ít.
Quan sát ở trên không, kích thước một quốc gia không có bao nhiêu, nếu như là tiểu quốc chỉ có mấy quận như Nam Ly, như vậy đứng trên không trung liếc một cái đã nhìn hết. Mà đại quốc như Đại Càn, cũng bất chỉ đi một ngày đã nhìn hết không sót.
Giữa nước và nước có rất nhiều rất nhiều sông núi, đầm lầy, liệt cốc ít ai lui tới, đại bộ phận hoang tàn vắng vẻ, phạm vi của những khu vực không người này, thậm chí còn muốn lớn hơn phạm vi có quốc gia tồn tại rất nhiều lần.
Cho nên đây là một thế giới tu tiên.
Tần Dịch còn trông thấy có hai Tu tiên giả Cầm Tâm đang giao phong, kiếm quang đều thiếu chút nữa sượt qua hắn.
Ở địa phương ngoài hiểu biết của nhân loại, có lẽ không biết có bao nhiêu người tu hành đang đánh thiên băng địa liệt, nhân loại cũng sẽ không biết. Có lẽ cảm thấy một chỗ nào đó truyền đến chấn động, trông thấy cuồng lôi xa xa sẽ kinh sợ, cho rằng những thứ kia là trời xanh nổi giận.
Vẻn vẹn mấy ngày phi hành bỗng nhiên khai sáng một nhận thức rộng lớn hơn đối với thế giới.
Bất luận ánh mắt kiến thức hay lòng dạ đều có thể cảm giác rộng lớn hơn vài phần.
Bằng không, bị giới hạn trong nhân loại, đưa mắt nhìn sông núi che lấp, chứng kiến chẳng qua chỉ là một góc, ngay cả người nổi bật như Lý Thanh Lân, cũng tránh không được bị Lưu Tô cho rằng ếch ngồi đáy giếng.
Mà vị trí của Vạn Đạo Tiên Cung thì cách nhân gian rất xa.
Lúc trước Minh Hà cho ấn ký ngọc giản, ánh sáng đại biểu phương hướng Vạn Đạo Tiên Cung kia càng ngày càng gần. Tần Dịch đã có thể nhìn thấy trên đại địa phía trước có dãy núi liên miên mấy trăm dặm, cũng không biết có bao nhiêu tòa núi xanh, mây mù lượn lờ trong núi, ngay cả nhìn đều nhìn không rõ.
Nhưng lờ mờ lại có tiếng đàn bay tới, thẳng lên mây xanh, khoan thai không dứt. Chim chóc bay qua tựa như say rượu, nhẹ nhàng đong đưa, giống như bị tiếng đàn này làm cho say mê, ngay cả bay đều quên.
Lại có mùi rượu phiêu đãng, theo gió đưa tới, tiến vào mũi Tần Dịch.
Mùi rượu kia thấm vào đầu óc của hắn sinh ra một trận khoan khoái, giống như thanh tuyền chảy qua đá, đặt mình trong núi sau cơn mưa, hương thơm tươi mát, làm cho người ta trầm mê.
Có âm thanh, có hương vị, lại không thấy nhan sắc, không thấy người ở.
Nhìn không thấy bất kỳ dấu vết của con người, mấy trăm dặm núi giống như rừng rậm nguyên thủy không người, một mảnh vắng lặng.
Đây là đại trận tiềm hình, không gặp phàm tục.
Nếu phàm nhân không có chỉ dẫn, đến nơi này cũng chỉ xem như một sơn mạch cổ xưa mà thôi...
Nhưng Tần Dịch biết rõ, hắn đã đến Vạn Đạo Tiên Cung.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương