Tiên tử xin tự trọng
Chương 136 : Giảng đạo lý
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Trong phòng, hai tên hòa thượng lớn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, đang lúc do dự, hai cái đầu trọc đã bị cự lực nào đó ấn cùng một chỗ, nặng nề mà đụng một cái, song song hôn mê bất tỉnh.
Tần Dịch cúi đầu nhìn lại, tiểu thư kia ngã xuống đất ngất đi, mặt thị nữ ửng hồng, mị nhãn như tơ, vẫn đang cọ cọ trên người hai hòa thượng đã ngất xỉu, nhìn ra đã bị mê tình.
Tần Dịch bấm pháp quyết, thị nữ cũng rất nhanh hôn mê bất tỉnh.
Nhìn bốn người ngất xỉu trên mặt đất, Tần Dịch trầm ngâm một lát, thay các nàng chỉnh lý y phục, cũng ẩn thân cho các nàng, lặng lẽ đưa ra bên ngoài. Tiếp theo kéo Kinh Trạch lên, tiến vào chỗ sâu trong rừng đào.
Kinh Trạch ngạc nhiên bụm lấy cổ áo lui về phía sau.
- Khách nhân ngươi làm gì thế...
Tần Dịch tức giận mà hiện ra thân hình của hai vị nữ tử, tựa vào thân cây bên cạnh Kinh Trạch.
Kinh Trạch thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trách không được bắt hắn vào rừng đào, không muốn bày ra "Tiên thuật" ở biển người bên ngoài, cũng không muốn để cho hai nữ tử vô tội bị người vây xem.
- A, đây là muội tử ngươi thầm mến?
Kinh Trạch bị dọa nhảy dựng.
- Không phải... Người ta có chồng rồi đó, đừng làm bẩn trong sạch của người ta.
Tần Dịch "Chậc chậc" hai tiếng, nhìn hắn giống như nhìn thần tiên.
- Cho nên ngươi vụng trộm vẽ nữ tử vì có thể bảo hộ mấy người? Cho dù bị oan uổng là một tên hèn mọn bỉ ổi, có đôi khi còn bị đánh?
Kinh Trạch trầm mặc.
Tần Dịch thở dài.
- Vì sao không vạch trần chân tướng của chùa này? Tự nguyện thông đồng cũng không nói, ngươi một ngày có thể vẽ mấy bức, có thể hộ hồn mấy người? Nếu ta vừa rồi ta không ra tay, thị nữ này sẽ xong rồi, có thể biết bị mê hồn đùa bỡn chỉ sợ đếm không hết, chỉ sợ sau đó xấu hổ tự vẫn cũng không ít? Ngươi vẽ mấy bức họa như muối bỏ biển, chỉ cầu mình yên lòng, có tác dụng gì?
Thần sắc Kinh Trạch có chút cô đơn.
- Sao ta không muốn vạch trần? Nhưng ta không có lực lượng kia.
Tần Dịch rốt cuộc nói.
- Ta có.
- Đừng đi.
Kinh Trạch vội la lên.
- Chùa này không phải đơn giản như vậy đâu.
Lời còn chưa dứt, sau lưng truyền đến tiếng niệm Phật.
"A di đà phật."
Tần Dịch quay đầu, một đám hòa thượng vọt tới sau lưng, bao vây hắn.
- Thí chủ tự ý vào chùa của ta, đả thương tăng lữ, không biết vì sao?
Một vị lão tăng đi đầu vừa nói vừa dò xét Tần Dịch, nói hết lời thì sắc mặt có chút thay đổi, cũng không đợi Tần Dịch trả lời đã lập tức chuyển giọng, chắp tay trước ngực hành lễ.
- Lão nạp Tịnh Không, thỉnh giáo pháp danh của thí chủ?
Tần Dịch đã định đánh nhau, lại bị tốc độ trở mặt làm cho có chút sững sờ.
- Khách khí như vậy?
Tịnh Không chắp tay trước ngực nói.
- Thí chủ là người tu hành, mọi người tự có đạo lý của người tu hành.
Tần Dịch nhịn không được bật cười, thì ra nhìn ra bản thân có tu vi Phượng Sơ viên mãn, cảm thấy tương đối khó giải quyết, cho nên thay đổi từ lúc đầu hùng hổ biến thành giảng đạo lý, ngay cả một câu cũng chưa nói xong đã chuyển lời nhanh chóng như thế.
Nói trở lại, trước kia cho rằng chùa này chẳng qua giả danh lừa bịp, hôm nay thấy đám tăng lữ hộ tự mới biết cũng có chút tu hành, lão hòa thượng cầm đầu Tịnh Không này tối thiểu cũng là Phượng Sơ tầng thứ tám, thứ chín, đơn thuần tu vi không kém mình bao nhiêu.
- Tại hạ Tần Dịch.
Tần Dịch phủi góc áo, cười nói.
- Ta vừa mới đánh ngất xỉu hòa thượng nhà các ngươi, các ngươi đã phát hiện ngay, giám sát có chút lợi hại.
- Phật quang phổ chiếu, tà... Ah, xảy ra chuyện tự nhiên có chỗ phản hồi, bất quá chỉ là chút tài mọn.
Lão hòa thượng rất khách khí nói.
- Thí chủ hào hoa phong nhã, hẳn là một người giảng đạo lý, nếu như tệ tự có chỗ nào đắc tội, lão nạp thay chúng tăng xin lỗi, mong thí chủ rộng lòng tha thứ.
- Ừm. Ta đương nhiên là người giảng đạo lý, mọi người giảng đạo lý là tốt nhất.
Tần Dịch cười nói.
- Hòa thượng nhà các ngươi xác thực không đắc tội ta, chỉ có điều ta không vừa mắt việc các ngươi cưỡng gian nữ tử nhà lành, ngươi nói làm sao bây giờ.
"A di đà phật."
Tịnh Không nói.
- Các nàng chẳng qua chỉ cầu con cái, không con là phạm vào thất xuất. Tệ tự tặng con, nếu như nhà các nàng không biết, chính là tất cả đều vui, một khi vạch trần, ngược lại chia rẽ gia đình, thí chủ nói xem có đạo lý hay không?
Nụ cười trên mặt Tần Dịch không thay đổi.
- Vậy Mê Hồn Hương nói như thế nào?
- Chẳng qua chỉ lo lắng các nữ thí chủ không buông được cái nhìn của thế tục, cho nên trợ giúp một chút mà thôi...
Tần Dịch giật mình.
- Có thể nói mê gian thành siêu phàm thoát tục như vậy, thật sự sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp.
- Thí chủ quá khen. Tệ tự cũng chỉ không nhìn nổi thế nhân đau khổ khi không có con...
Lão hòa thượng lấy ra một cái mõ đưa tới, cười nói.
- Mõ này được gia trì pháp lực, gõ nó có thể ngưng thần tĩnh tâm, phụ trợ tu hành, tặng cho thí chủ, kết một duyên pháp.
Tần Dịch tiếp nhận mõ, cười nói.
- Không biết quý tự xuất từ tông nào?
Vẻ mặt Tịnh Không có chút đắc ý.
- Tệ tự chính là ngoại môn của Đại Hoan Hỉ Tự, tinh nghiên âm dương hòa hợp, thần quan giám thị, pháp lý không nhạc song vận, nếu như thí chủ có ý, mọi người đừng ngại cùng nhau nghiên cứu đạo này, cùng nhau leo lên hoan hỉ.
Tần Dịch vuốt cằm nghĩ một chút.
- Nói một đống, thật ra có ý thải bổ?
Tịnh Không nghiêm mặt nói.
- Cũng không phải, thế nhân hiểu lầm thôi. Pháp lý của bổn tự chính là trước dùng dục câu chi, sau lệnh đi vào Phật trí, sau khi phàm nhân hoan hỉ cực nhạc nhất thời không linh vô cầu, chính là Phật cảnh, nếu có thể trường lưu, chính là Phật.
- Theo đuổi là hiền giả thời gian?
- ... Ngộ tính của thí chủ thật tốt, rất có Phật duyên.
Lưu Tô yên lặng rất lâu rốt cuộc truyền đến âm thanh.
- Đừng nghe bọn hắn nói bậy, toàn thân đám hòa thượng này đầy tạp khí thải bổ, không biết đã thải hỏng căn cơ của bao nhiêu nữ tử, nói là tặng con, mà càng giao hợp cùng bọn hắn lại càng không có con đấy.
Mặt Tần Dịch vẫn mỉm cười, ý niệm nói.
- Ta biết rõ, loại giáo phái này đều là tổ tông của những cú lừa, bản chất cũng vì thải bổ.
- Ừm, ngươi biết rõ là được.
Lưu Tô lại lần nữa không có âm thanh.
Bên kia, Tịnh Không vẫn đang dụ dỗ.
- Nếu thí chủ thật sự có ý, cũng không cần quy y, có thể làm khách khanh hộ pháp của chùa ta, địa vị như phương trượng.
Tần Dịch cười nói.
- Vậy có chỗ tốt gì?
- Không dối gạt thí chủ, tệ tự có rất nhiều thiên nữ, ngời có tu hành, chính là vì hầu hạ Phật ta, thường trú Phật cảnh. Nếu như thí chủ có ý, có thể tùy ý lựa chọn, cực lạc chi cảnh này, cớ sao không làm?
Tần Dịch cười rất vui vẻ.
- Càng nghe càng thoải mái nha, quý tự quả nhiên rất có nghề.
- Đương nhiên.
Tịnh Không cười tủm tỉm nói.
- Cho nên rất nhiều quan lớn triều đình đều vào cửa chùa ta, tệ tự có nhiều thiên nữ cũng do các quý nhân ngàn dặm xa xôi tìm tới, đều là tuyệt sắc nhân gian khó gặp...
Kinh Trạch tựa ở một bên thờ ơ lạnh nhạt thở dài.
Xem ra Tần Dịch này cũng sắp thông đồng làm bậy.
Cũng khó trách, trước đây cũng có không ít hiệp khách chính nghĩa nhìn không được muốn trảm yêu trừ ma, kết quả cuối cùng đều thành cá mè một lứa, có người trực tiếp vào tự trở thành hộ pháp, có người làm ô dù ở bên ngoài.
Kể cả thành chủ bổn thành cũng ở bên trong.
Lại thêm Đại Hoan Hỉ Tự sau lưng chùa này... Nước rất sâu, đâu chỉ là chơi vài dân nữ, đơn giản như vậy.
Hắn chậm rãi quay người ly khai, thầm nghĩ Vạn Tượng Sâm La Tông để cho mình vẽ tranh, đại khái có thể vẽ rồi.
Nhưng vừa mới đi ra vài bước đã nghe thấy Tần Dịch ở sau lưng lên tiếng.
- Tại hạ còn có vấn đề cuối cùng.
Tịnh Không cũng cảm thấy Tần Dịch đã động tâm, nào có thiếu niên huyết khí phương cương không mộng tưởng loại tình cảnh quần hương vờn quanh muốn chơi liền chơi? Huống chi còn có lợi cho tu hành.
Nghe xong câu hỏi của Tần Dịch, hắn rất nhẹ nhàng nói.
- Thí chủ mời nói."
- Chính các ngươi muốn tu hành như thế nào, ta không xen vào, cấm dùng Mê Hồn Hương đối phó dân nữ vô tội, được hay không được?
- Cái này...
Tịnh Không có chút khó xử.
- Tăng lữ cấp thấp luôn có nhu cầu, huống chi đây cũng là một khâu của tu hành nhập môn.
Hắn dừng một chút, lại nói.
- Đối với người tu hành chúng ta, phàm nhân chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng cung cấp cho chúng ta, cần gì phải canh cánh trong lòng vì các nàng?
- Đây là tu hành của ngươi, không phải của Tần Dịch ta.
Trong tay Tần Dịch nhoáng một cái, Lang Nha bổng đã chẳng biết lúc nào ở trong tay, phủ đầu đập một bổng.
"Đông!"
Tịnh Không tế ra một cái chuông đồng, miễn cưỡng ngăn cản một chút, chật vật thối lui vài bước, vừa nhìn cái chuông đã bị nứt.
Tịnh Không vô cùng kinh sợ.
- Thí chủ không phải đã nói giảng đạo lý sao?
- Ta đương nhiên giảng đạo lý.
Tần Dịch nhếch miệng cười.
- Không biết các ngươi có từng nghe qua một loại lý, gọi là Vật Lý hay không.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương