Tiên tử xin tự trọng

Chương 102 : Kết cục ngoài dự đoán của mọi người

Sau khi danh tướng chết sạch ở Ly Hỏa Thành, người Tây Hoang sáng suốt đã không còn mấy. Ít nhất, quốc vương và thái tử Mang Chiến đều không có sức phán đoán nhạy bén, căn bản không nghĩ tới Nam Ly gần như diệt quốc có cơ hội thở dốc một hơi vậy mà không phải đang liếm láp miệng vết thương mà chủ động phản công. Thời điểm trên dưới cả nước vẫn còn đang thở phào nhẹ nhõm vì Đại Càn rút quân, trông chờ tĩnh dưỡng khôi phục một đoạn thời gian, Nam Ly ồ ạt tiến vào biên cảnh khiến triều đình cùng dân chúng Tây Hoang khiếp sợ. Loại phán đoán sai lầm này dẫn đến việc Tây Hoang phản ứng vô cùng trì độn, hoàn toàn không có tổ chức phòng thủ tốt, quân Nam Ly thế như chẻ tre, mấy ngày đã phá tan các thành ven đường, binh chỉ về hướng kinh sư Tây Hoang. Thẳng đến lúc này, Mang Chiến cuối cùng mới tập hợp bại binh vào kinh sư, tiến hành trận chiến cuối cùng bảo vệ kinh sư. Đứng trên đầu tường nhìn quân Lý Thanh hoành thương lập mã phía dưới, ánh mắt của Mang Chiến có chút sợ sệt. Mấy ngày trước, mình suất quân vây khốn nàng, suy nghĩ xem ngày phá thành sẽ làm nhục nàng như thế nào... Nhưng mới mấy ngày thì càn khôn điên đảo, biến thành tình cảnh nàng suất lĩnh đại quân binh đến dưới thành công mình. Mang Chiến chỉ là người thường, bất kể mưu lược hay vũ lực đều kém một đoạn so với địch thủ của hắn - Lý Thanh Lân, lúc trước đi sứ Nam Ly còn có thể bị Tần Dịch chưa đột phá Tiên Thiên một bổng gõ lệch trường mâu, thật sự không ra hồn. Phải nói, chỉ có hắn cảm thấy Lý Thanh Lân là địch thủ của mình, thật ra trong mắt Lý Thanh Lân tìm không thấy vị trí của Mang Chiến hắn, hai người không cùng một cấp bậc. Thế nhưng, Mang Chiến cũng không phải nhị thế tổ vô năng não tàn. Hắn cũng là một lão tướng quen chiến sa trường, ít nhất nhiều lần xâm lấn Nam Ly đều có phần của hắn, phương diện chính trị cũng tương đối thành thục, vững vàng làm thái tử, nghiền ép một đám huynh đệ. Sau khi các đại tướng như Mang U chết ở Ly Hỏa Thành, Mang Chiến hắn cũng đã thành trụ cột cuối cùng của Tây Hoang. Rắn chết trăm năm vẫn còn độc, lại có đối thủ như vậy thủ vững kinh thành, trận này không dễ đánh. Đây chính là chiến tranh quyết định cục diện hai nước, phá tan thành trì, Tây Hoang diệt vong, một khi không phá được, Nam Ly sẽ tan vỡ. "Ô..." Tiếng kèn trầm thấp vang lên, tiếng trống trận vang vọng phía chân trời, quân Nam Ly khiêng thang mây bất chấp mưa tên lao thẳng đến tường thành. Từ xa nhìn lại, mặt tường thành leo đầy người như bầy kiến đông nghịt. Trên thành, khúc cây đá lớn nện xuống, quân sĩ leo lên liền có người kêu thảm thiết rơi xuống, đằng sau hung hãn không sợ chết, tiếp tục leo. Càng có tướng lĩnh võ nghệ tương đối cao, mượn thang mây và bả vai sĩ tốt, mấy bước mượn lực đã leo thẳng lên đầu tường. Bốn phía đều là ánh lửa cùng khói đen, beeb dưới tuyết bay nhẹ nhàng phảng phất như hai thiên địa hòa thành một thể. Tần Dịch nhìn xa xa, luôn có một loại cảm giác tách biệt. Phảng phất như mạng người đã không phải mạng người, chiến pháp "Kiến bâu" thật sự là mạng người như kiến. Trong thoáng chốc cũng có thể cảm nhận được ý nghĩ của Minh Hà lúc nhìn người, bọn hắn nhìn quân sĩ, Minh Hà nhìn bọn hắn, chẳng phải không sai biệt lắm... Lặng lẽ nhìn về phía Lý Thanh Quân, thần sắc nàng lạnh lùng nghiêm túc, cũng không bộc lộ chút mềm yếu hoặc đồng tình nào. Tần Dịch biết rõ điều này đương nhiên. Hơn hai tháng qua, đã sớm mài đi hết ngây thơ của nàng, trang sức đỏ, phấn hoa vàng bị khóa vào ngăn tủ, đổi thành áo bào chinh chiến huyết sắc cùng thiết giáp lạnh như băng. Lý Thanh Quân bây giờ chính là một danh tướng. Nàng vốn có loại tư chất này, giống như một thương đâm về phía nhện yêu trong mưa gió trước kia. Tần Dịch không có giúp đỡ nhiều trong loại quyết chiến thiên quân vạn mã này,. Mặc dù có một vài kỹ năng diện rộng, nhưng phạm vi không lớn, cũng không dùng được bao nhiêu lần, còn rất dễ dàng ngộ thương quân mình. Nhưng hắn có thể tạo được một ít tác dụng phụ trợ rất đặc biệt. Trên tường thành, Mang Chiến đang tung một mâu bức lui một gã tướng lĩnh Nam Ly, bên người chợt có thân binh hoảng sợ hô. - Thái, thái tử... Bầu trời... Mang Chiến quay đầu nhìn lại, cũng trợn tròn hai mắt. Trên trăm quân tinh nhuệ Nam Ly đã bỏ chiến giáp, chỉ mặc trang phục gọn gàng, từ trên trời bay tới, ép thẳng đến tường thành... - Đây là thứ quỷ gì, người Nam Ly đều có thể bay sao? Vậy còn đánh cái rắm! Cũng không phải người Nam Ly có thể bay, chẳng qua là Tần Dịch chế tạo gấp gáp 100 lá Lơ Lửng Phù, cũng khống chế phương hướng phi hành. Cực hạn của hắn cũng chỉ có thể khống chế một trăm, tốc độ cũng không nhanh. Nhưng ngay cả như vậy đã mang đến tai họa ngập đầu cho đám người thủ thành Tây Hoang. Có mấy vị tinh nhuệ Nam Ly bị bắn rơi trong lúc phi hành, nhưng tuyệt đại bộ phận đã rơi vào trong thành, gặp người liền chém, thẳng đến cửa thành. Biến hóa nảy sinh gây ra phiền toái rất lớn. Mang Chiến lòng như lửa đốt mà phái người xuống tường thành xử lý, bên kia Lý Thanh Quân động. Nàng thừa dịp đầu tường hỗn loạn, suất lĩnh thân binh cuối cùng thúc ngựa đi đầu, xông thẳng tới cửa thành. Người chưa đến, thương mang mạnh mẽ đã nặng nề đâm vào trong kẽ hở của cửa thành. Cửa thành lay động. "Keng" một tiếng vang cực lớn, Tần Dịch vung bổng nện đứt xích sắt bên cửa. Trong ngoài giáp công, cửa thành rốt cuộc mở rộng. Thiên quân vạn mã chen chúc lao vào, Lý Thanh Quân không vui không buồn, giơ thương lao thẳng đến chỗ Mang Chiến. Tần Dịch thở dài một hơi, cục diện đã thành... Nhưng vào lúc này, trong thức hải truyền đến âm thanh của Lưu Tô. - Có cường giả tiếp cận, cẩn thận! Tần Dịch chấn kinh, xa xa nổi lên cát bụi, đất đá bay mù trời, tuyết bay đầy trời đều bị cuốn tứ tán, không trung vậy mà tạo thành lốc xoáy, có người nhanh chóng đến gần. Chỉ trong tích tắc, người tới đã đến đầu tường, trôi lơ lửng trên không trung lạnh lùng nhìn chiến cuộc phía dưới. Đây là một tráng hán giống như dã nhân, nửa trên không mặc gì, chân trần, bên hông quấn da hổ, cổ có cốt nha xuyên thành vòng cổ, một tay cầm mộc trượng, một tay cầm loan đao. Khí tức cực kỳ khủng bố bao phủ trên chiến trường, binh sĩ đang giao phong kịch liệt đều không tự chủ bị sát khí chấn nhiếp, từ từ dừng tay. Chiến trường lặng ngắt như tờ. Lý Thanh Quân cùng Mang Chiến trao đổi một kích, cũng không tự chủ thối lui, song phương đều kinh nghi bất định. Mang Chiến không biết người tới là ai, Lý Thanh Quân cũng không biết, nhưng rất rõ ràng tại loại thời điểm tai họa sát nách này, là có lợi đối với Tây Hoang. Huống chi bộ dạng này, thấy thế nào cũng giống như hình tượng bộ lạc Tây Hoang sơ kỳ... Chẳng lẽ là Đại Vu nào đó ẩn cư trong Tây Hoang? Mang Chiến kinh nghi nói. - Tiền bối... nhìn qua tương tự với bức họa trong tổ từ của bổn vương... - Tổ từ... Người tới mở miệng, tiếng như chuông đồng. - Ngươi họ Mang? Mang Chiến nói. - Đúng vậy, ta là Mang Chiến, thái tử Tây Hoang. - Thái tử... Loại xưng hô Trung Thổ này tục không chịu được, đám người Nam Ly kia học cũng liền thôi, Đại Hoang ta cần gì thứ này? Mang Chiến: "..." Người tới lạnh lùng nói. - Xem ra cầu xin tế tổ, quấy rầy bổn tọa tĩnh tu là các ngươi. Rõ ràng sắp bị người Nam Ly diệt, thật buồn cười. Mang Chiến vừa kinh vừa hỉ. - Thật sự... Thật sự là lão tổ tông? Lão tổ tông thật sự còn sống? Trong lòng Tần Dịch cùng Lý Thanh Quân đồng thời co lại. Tây Hoang thật sự có lão tổ tu Vu trường thọ? Lần này phiền toái... Người tới lạnh lùng nói. - Hơn 90 năm trước, nếu không phải bổn tọa âm thầm tương trợ, tổ tiên ngươi sớm đã bị người giết trong một trận chiến tranh bộ lạc, làm sao có thể nhất thống các bộ, thành lập Đại Hoang? Mang Chiến cuồng hỉ, chỉ vào quân đội Nam Ly. - Đám tặc tử này xâm lấn gia viên của ta... Tần Dịch bỗng nhiên ngắt lời, lớn tiếng nói. - Đạo hữu còn xem tiếp? Hiện trường lại nổi lên làn gió thơm, một vị nữ quan tuyệt sắc xuất hiện. - Ngài là Mang Sơn Tôn Giả? Minh Hà của Thiên Khu Thần Khuyết hữu lễ. Tần Dịch hơi thả lỏng một chút. Tu sĩ cao cấp nhúng tay chiến cuộc của nhân gian, thật sự có chút quá mức. Minh Hà bình thường có thể nói đứng ngoài quan sát, nhưng có tu sĩ khác nhúng tay, vậy không chỉ là chuyện nhân gian, Minh Hà cũng nên biểu hiện một chút... Tốt xấu gì cũng tự xưng nợ nhân tình của mình a... Chuyện này biến thành như hiện tại thật sự không thể nghĩ đến đấy, nếu Mang Sơn Tôn Giả này ngưu bức như vậy, vì sao sẽ để cho Nam Ly cùng Tây Hoang giằng co trăm năm? Lại thấy Mang Sơn Tôn Giả kia dò xét Minh Hà một chút, trên mặt lộ ra nụ cười. - Thiên Khu Thần Khuyết, nhìn ngươi dường như xuất thân từ Đệ Nhất Cung, không tệ không tệ. Trở về thay bổn tọa vấn an tôn sư. Nhìn qua thái độ của hắn đối với Minh Hà còn tốt hơn đối với hậu nhân của mình nhiều... Minh Hà chắp tay. - Tôn Giả có lòng rồi. Mang Sơn Tôn Giả mỉm cười nói. - Thiên Khu Thần Khuyết ngươi đứng về phía người Nam Ly? Minh Hà lắc đầu. - Vãn bối chẳng qua chỉ đứng ngoài quan sát, chuyện nhân gian do nhân gian giải quyết, chúng ta nhúng tay không hợp quy củ. - Ai nói bổn tọa muốn nhúng tay... Mang Sơn Tôn Giả bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào Mang Chiến. Tất cả mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, Mang Chiến ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp thì cả người đã nổ bung, biến thành một đống thịt nhão. Minh Hà nhíu mày khó hiểu. - Tôn Giả có ý gì? - Bổn tọa một mực suy nghĩ, kẹt tại Huy Dương cảnh trăm năm qua chưa từng bước ra nửa bước, đến cùng vì nguyên nhân gì. Mang Sơn Tôn Giả thản nhiên nói. - Hôm nay nhận được cầu xin, bổn tọa mới giật mình tỉnh ngộ. Tự cho là tránh xa nhân thế, chưa từng hỏi qua chuyện của hậu nhân, cứ nghĩ tâm đã không vướng bận rồi? Nhưng một tia ràng buộc thực chất vẫn tồn tại, cầu xin liền nghe thấy, vậy chỉ là lừa mình dối người, căn nguyên đại đạo không tiến nằm ở đây. Minh Hà: "..." Mang Sơn Tôn Giả trên không trung bước ra một bước, thẳng đến hoàng cung Tây Hoang. - Vậy tự tay ta kết thúc sai lầm này, hết thảy quy tịch. Thân ảnh cực lớn lăng không mà xuống, cả tòa hoàng cung Tây Hoang trở thành phế tích. Trong mây mù dày đặc, Mang Sơn Tôn Giả sải bước đi xa, cũng không còn nhìn qua bên này dù chỉ nửa con mắt. Tần Dịch há to miệng nhìn hướng người này đi xa, đến nay vẫn không kịp phản ứng. Đây là... Tự mình đồ diệt huyết mạch hậu nhân của mình? - Đây chính là đạo? Hắn nhịn không được hỏi Minh Hà. Minh Hà trầm mặc một lát. - Đạo bất đồng, nhưng đây đúng là đạo.