Tiên tử xin tự trọng
Chương 100 : quốc sư trở về
Lý Thanh Lân chung quy không phải thần, hắn tính toán hết thảy vẫn tính sai một chuyện.
Hoặc nói tâm tư của hắn không đặt ở phương diện này, căn bản không có cân nhắc qua.
Sí Diễm Trận mặc dù ở ngoại cung, nhưng khi đại hỏa nổi lên, tự nhiên sẽ lan tràn vào nội cung. Cũng không phải toàn bộ quân Tây Hoang chen ở quảng trường ngoại cung, sớm đã bị Mang U phân tán ở bốn phía yếu đạo, bên này đại hỏa nổi lên thì có tàn quân chạy vào trong, giết chóc cướp bóc.
Thị vệ trong cung căn bản ngăn không được những tàn binh Tây Hoang này.
Thậm chí rất nhiều thị vệ cùng phi tần cung nhân không biết mưu đồ của Lý Thanh Lân, thấy Ly Hỏa Thành bị phá, hoàng cung lửa cháy, phản ứng đầu tiên là "Xong rồi, diệt quốc rồi", vì vậy tự mình cũng bắt đầu cướp bóc tài vật trong cung chạy trốn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả nội quyến của Lý Thanh Lân đều sẽ hoặc chết hoặc trốn trong kiếp nạn này, kể cả hài tử duy nhất của hắn cũng không giữ được tính mạng.
Trong Đông cung, một vị thiếu phụ mặc cung trang, dung mạo bình thường mà khí chất trang nhã, trong ngực ôm tiểu nữ oa hơn một tuổi đứng bên cửa sổ. Nhìn ánh lửa phía ngoài, nghe tiếng kêu khóc giận mắng trong hoảng loạn, thần sắc tràn đầy hận ý.
- Có lẽ sẽ có người nói, phụ vương của con là một vị anh hùng. Nhưng đối với chúng ta mà nói, hắn chỉ là một tên khốn kiếp.
Thiếu phụ cười thảm, quay người vung tay, treo lụa trắng trên xà nhà.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thái giám ngoài cung bị người chém giết, có mấy tên tàn binh Tây Hoang xông thẳng vào, xách đao cười to.
- Đã tìm được, đây là vương hậu cùng công chúa của Lý Thanh Lân!
Thiếu phụ không có cơ hội treo cổ tự tử, yên lặng lấy một cây kéo, đặt lên cổ mình.
Binh sĩ Tây Hoang đỏ bừng con mắt, cuồng tiếu nói.
- Ngươi chết đi, chết cũng lột y phục ngươi treo thi thể ngoài thành, còn có tiểu nữ oa này, đại gia sẽ mang đến kỹ viện Tây Hoang bán làm kỹ nữ, mấy tuổi sẽ bắt đầu ngày ngày chiếu cố ha ha ha...
Thiếu phụ run rẩy toàn thân, trơ mắt nhìn binh sĩ Tây Hoang vọt vào, đi đoạt tiểu hài tử.
Tiểu cô nương hơn một tuổi kia ngồi ở một bên, mắt to vô cùng bình tĩnh mà nhìn binh sĩ cùng hung cực ác, không khóc.
- Ghét nhất loại ánh mắt này, cùng một đức hạnh với phụ thân ma quỷ kia của ngươi!
Binh sĩ Tây Hoang nổi giận như điên, muốn đánh vào mặt hài tử.
Chợt có cuồng phong gào thét lao qua, cái tát này lại đánh vào không khí, tiểu hài tử bị lực lượng vô hình hút đi, một đường bay về phía ngoài cung.
Quay đầu nhìn lại, một thiếu niên áo xanh đạp lửa mà đến, thẳng vào trong cung. Chỉ thấy thanh ảnh lóe lên, người tới đã che trước người vương hậu, đưa hài tử cho nàng.
Vương hậu ngẩn người.
- Ngươi...
Binh sĩ Tây Hoang giơ đao tức giận nói.
- Ngươi là người nào?!
Người tới chậm rãi quay đầu, không nhìn binh sĩ Tây Hoang, ánh mắt quăng về phía đại hỏa cách đó không xa, có chút bi thương. Trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói.
- Quốc sư Nam Ly, Tần Dịch.
Lang Nha bổng gào thét mà lên, binh sĩ Tây Hoang còn chưa kịp phản ứng, óc văng tung tóe, đột tử té xuống đất.
Vương hậu ôm hài tử khóc rống nghẹn ngào.
Hài tử trốn trong ngực mẫu thân, mắt to không chớp nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu của Tần Dịch, không nói một lời.
Rất nhiều người đều đã quên Nam Ly còn có một vị quốc sư, nhưng Tần Dịch thật sự là quốc sư của Nam Ly.
Quốc sư trở về, nhẹ nhõm dẹp cục diện hỗn loạn.
Vũ lực nghiền ép binh lính bình thường cùng thân phận quốc sư Nam Ly được tôn sùng, không đến nửa ngày đã một lần nữa chỉnh đốn thị vệ, liên hệ đại thần trong ngoài triệt để ổn định lại cả tòa Ly Hỏa Thành.
Thật ra, trước khi Tần Dịch vào thành trông thấy cửa thành thất thủ, trong cung lửa cháy, trong lòng cũng lạnh lẽo, dù ai cũng sẽ cho rằng đây nhất định là thành bị phá, quốc bị diệt. Hắn vốn ôm một tia may mắn cuối cùng, nhìn xem còn có cơ hội cứu huynh muội Lý Thanh Lân chạy trốn hay không.
Tiến vào thành mới cảm thấy chuyện không phải như vậy, hoàng cung phát lửa, mà toàn bộ Ly Hỏa Thành lại chỉ có một ít tàn binh làm loạn, còn có đại thần suất lĩnh gia đinh chống cự, chỉnh lý loạn tượng, đây căn bản không giống bị chiếm lĩnh. Đợi đến lúc cứu được nội cung, liên lạc ngoại thần, mới từ chỗ tướng quốc biết được tất cả bố trí của Lý Thanh Lân.
Sau đó thì gặp được Minh Hà, nghe Minh Hà thuật lại.
- Thì ra trong lòng hắn, ta thật sự là một người bạn?
- Thật ra Lý Thanh Lân... Cũng không phải một đế vương, bản chất của hắn thủy chung là một chiến sĩ.
Tần Dịch trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói.
- Đông Bắc tang bằng hữu, quả nhiên ứng với quẻ của cô, nhưng ta không biết ở đâu có phúc khánh.
Minh Hà lắc đầu, không trả lời.
Tần Dịch nhìn nàng hồi lâu, thật ra chính hắn cũng không biết muốn nhận được câu trả lời.
Minh Hà tuyệt đối có năng lực thay đổi hết thảy, muốn bảo vệ tính mạng ai dễ như trở bàn tay, thậm chí trực tiếp trợ giúp diệt Tây Hoang cũng có thể làm được. Nhưng Tần Dịch biết không thể bởi vậy trách cứ Minh Hà không hành động, bởi vì đây hết thảy không có quan hệ gì với nàng.
Nam Ly cùng Tây Hoang trong mắt nàng cũng không tồn tại ai đúng ai sai, nàng chỉ là một khán giả, người chứng kiến một đoạn lịch sử.
Huống chi, Lý Thanh Lân cũng chưa chắc muốn được ai cứu giúp. Đối với một chiến sĩ, có thể chết đi trong huy hoàng, có lẽ hơn xa già nua vô lực mà bệnh nằm trên giường.
Nhưng Tần Dịch vẫn có chút nhịn không được nói.
- Đạo trưởng xem nhiều như vậy, ta thấy cô cũng không có thu hoạch gì, đến nay vẫn có tu vi Cầm Tâm viên mãn, vẫn không vượt qua cửa ải này.
- Có.
Minh Hà nói.
- Chuyện nơi đây xong, bần đạo sẽ quay về tông môn bế quan, hẳn sẽ đột phá. Ngoài ra, kiếm trận của đạo hữu dẫn dắt bần đạo rất lớn, kiến thức về trận pháp sau này chắc chắn sẽ nâng cao một bước, bần đạo nợ đạo hữu một nhân tình.
Lưu Tô "Hừ" một tiếng.
Tần Dịch nói.
- Tu hành của ta không bằng cô, nhưng ta thủy chung cho rằng, loại Rèn luyện hồng trần này của cô là giả đấy. Tự bản mình không có tham gia vào, tựa như tri thức học được từ sách vở, chung quy là nông cạn.
Minh Hà ngạc nhiên nói.
- Đạo hữu lúc trước còn không có ý nghĩ như vậy... Xem ý này của đạo hữu, giống như có điều ngộ ra từ hành trình liệt cốc?
- Ta không phải vì ngộ mà đi. Chỉ tiếc ta làm hết thảy đều uổng công, không nói cũng được.
Đang ở bên ngoài phế tích ngoại cung, Tần Dịch nói xong câu này, không để ý đến Minh Hà, chậm rãi đi vào phế tích.
Đại hỏa đã bị dập tắt, khắp nơi quảng trường đều là tiêu thi, phân không rõ ai là ai, có binh sĩ đang yên lặng thanh lý quảng trường.
Bầu trời vẫn có tuyết rơi, rất nhanh đã bao trùm quảng trường khắp nơi trắng xóa.
Tần Dịch qua lại bồi hồi rất lâu, rốt cuộc dừng bước, ở chỗ hắn đứng, mơ hồ lộ ra một cây thương bị cháy đen trong tuyết.
Hắn khom lưng khẽ vuốt, lau đi cháy đen, lộ ra ngân quang bên trong.
Đan dược tăng thọ đã lấy được, nhưng đã không thể dùng —— cho dù hắn sớm trở về, đối với Lý Thanh Lân cũng không có ý nghĩa, tại điểm cuối cùng của sinh mệnh, Lý Thanh Lân rất rõ ràng mình muốn làm gì.
Tần Dịch biết mình rất bội phục hắn, so với Minh Hà, Lý Thanh Lân mới là sống xứng đáng.
Cái nhìn của hắn đối với tiên đạo trường sinh cùng nhân gian công lao sự nghiệp, vốn hơi thiên về thứ sau một chút, mặc dù chính hắn là một cá ướp muối không dựa vào bên nào, nhưng không ảnh hưởng việc hắn càng thưởng thức thứ sau.
Cho nên Tây Nam được bằng hữu, có thể cùng đi.
Vương hậu ôm hài tử đi tới, nhìn cây thương trước mặt Tần Dịch, run giọng hỏi thăm.
- Quốc sư... Đây, đây có phải...
Tần Dịch không đành lòng gạt đi tuyết trên thi thể đang nắm thương. Thật lâu mới ngồi xổm xuống, vịn bả vai hài tử.
- Đây là thương của phụ vương ngươi. Nhớ kỹ, hắn là vương vĩ đại nhất trong lịch sử Nam Ly.
Tiếng vó ngựa từ xa tới gần, thời điểm sắp đến phế tích đồng loạt ghìm ngựa, không còn tiếng động.
Tần Dịch đứng dậy, quay đầu nhìn lại, đó là Lý Thanh Quân bị máu nhuộm cả người.
Hai người yên lặng nhìn nhau rất lâu, Lý Thanh Quân bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, chạy như bay tới dùng sức ôm Tần Dịch.
Nàng gần như đã dùng hết tất cả khí lực, đến mức thân thể Tần Dịch được rèn luyện đến viên mãn đều cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, cảm thụ thân thể run rẩy của nàng.
Tần Dịch biết rõ nàng rất muốn khóc, nhưng không có khóc thành tiếng.
Hơn hai tháng trôi qua, thiếu nữ ngây thơ này sớm đã không còn như trước, nàng bây giờ là cột chống trời của Nam Ly, cũng không thể tùy tiện lộ ra nửa điểm mềm yếu ở bên ngoài.
Lý Thanh Quân dùng sức ôm hắn rất lâu rất lâu, mới như tinh bì lực tẫn (kiệt sức) mềm nhũn xuống, tựa vào trong ngực của hắn, thấp giọng nói.
- Ta tối đa dùng một hai ngày sẽ ổn định được thế cục Vương thành, an táng Vương huynh, giúp đỡ chất nữ đăng cơ. Đồng thời chuẩn bị trực tiếp phản công Tây Hoang. Huynh... Huynh có đi không?
- Đi.Tần Dịch trả lời đơn giản mà rõ ràng.
Hắn cũng không phải khán giả như Minh Hà.
Hắn là người yêu của Lý Thanh Quân, là bạn của Lý Thanh Lân, là quốc sư của Nam Ly.
Bất kể vì điểm nào, hắn cũng cam tâm tình nguyện thay Nam Ly xóa Tây Hoang khỏi lịch sử.
Đây là cơ hội tốt nhất.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương