Còn hai tháng nữa là đến ngày đại hôn của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly. Ngày ấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cáo biệt mọi người để trở về Liên Hoa Ổ, chưa đi được mấy dặm thì đã thấy Kim Tử Hiên đuổi theo, nói là muốn đi cùng bọn họ. Vô cớ bị người khác quấy nhiễu khoảng không gian riêng khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng bực tức. Y vừa định chọc ngoáy Kim Tử Hiên vài câu thì đã bị Giang Trừng trừng mắt một cái, y chỉ có thể méo miệng quay đầu ngắm phong cảnh. Vừa đến Liên Hoa Ổ, Kim Tử Hiên đã không chờ được mà lập tức nhảy khỏi thuyền. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đi phía sau, cả hai nhìn dáng vẻ Kim Tử Hiên giống như đang đi vào nhà của mình, không thèm thông báo gì cứ thế đi thẳng đến gian bếp tìm Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Tiện mừng còn không được, Giang Trừng cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Nói với Kim Tử Hiên chuyện phu thê trước ngày đại hôn không được gặp nhau với chuyện kêu Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn an phận quả thật khó như lên trời. Hai người đến sảnh ngoài thì thấy Ôn Ninh đang tần ngần đứng ở đó. Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Ninh thì mới chợt nhớ đến thằng nhãi Kim Tử Hiên, bọn họ đã quên dặn người của Ôn thị tránh đi. Giang Trừng cũng nghĩ đến chuyện này, hắn nhăn mi lại. Sau đó lời nói của Ôn Ninh đã xác minh nỗi sầu lo của bọn: "Ta......!Vừa rồi ta mới gặp Kim, Kim công tử." Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau. "Nhưng, nhưng hắn chỉ nhìn ta gật, gật đầu một cái rồi đi qua, ta cũng không biết hắn có nhận ra ta hay không." Ôn Ninh có chút khó xử nói. Ngụy Vô Tiện đột nhiên hỏi: "Hắn gật đầu với ngươi?" Ôn Ninh gật đầu: "Đúng, đúng vậy." Ngụy Vô Tiện xua tay: "Vậy hắn nhất định nhận ra ngươi! Mắt Kim khổng tước để trên đỉnh đầu, hắn sẽ không tùy tiện gật đầu với người khác đâu." Sắc mặt Ôn Ninh lập tức thay đổi: "A?" Giang Trừng nghĩ nghĩ, nói: "Đừng lo lắng. Hắn nhận ra ngươi nhưng cũng không có phản ứng gì khác, hẳn là trước đó đã biết đến chuyện này. Chắc là tỷ tỷ đã nói với hắn." Ôn Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại hỏi: "Vậy tỷ tỷ của ta có cần phải tránh đi chỗ khác không?" Giang Trừng lắc đầu: "Không cần đâu, sau này Kim Tử Hiên sẽ thường tới đây, có tránh cũng tránh cũng không được. Mọi người cứ như bình thường là được rồi." Ôn Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Khoảng thời gian sau, Kim Tử Hiên quả thật giống như lời Giang Trừng nói, không hề chê đường xá xa xôi xóc nảy, vô cùng chăm chỉ đến thăm Vân Mộng. Các đệ tử ra ra vào vào gặp phải vị Kim công tử này đều lén nói đùa rằng Vân Mộng Giang thị có người đến ở rể. Lời này bị Ngụy Vô Tiện nghe thấy được, y cười đến đau cả bụng, buổi tối y nói cho Giang Trừng nghe, sang ngày thứ hai những đệ tử đó đều bị chỉnh một phen, sau đó bọn họ cũng chỉ có thể ở âm thầm kêu khổ trong lòng chứ không dám nói bậy bạ nữa. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện mang gậy Như Ý làm bằng phỉ thúy ở Lạc Xuyên về, thứ đó được Giang Trừng phong bế trong túi Càn Khôn rồi đặt bên trong thư phòng. Nhiều lần Ngụy Vô Tiện muốn nghiên cứu cách vận hành tà thuật của vật này nhưng đều bị Giang Trừng lạnh mặt đạp ra khỏi cửa. Cuối cùng, vẫn là Ngụy Vô Tiện lì lợm dụ dỗ cam đoan với Giang Trừng rằng y có thể khống chế ma khí này, cũng như bảo đảm chỉ động đến nó khi có Giang Trừng ở đây thì hắn mới miễn cưỡng cho phép y sờ hai cái. Nhận được cơ hội, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cầm nó lên ngắm nghía, thứ này chẳng qua là có vài lớp chú thuật chồng lên, chó ngáp phải ruồi trở thành tà vật, cũng không phải tà thuật ác độc khó phá. "Rốt cuộc thứ này có phải là đồ do Kim Quang Dao tặng hay không? Biết vậy ta đã bắt một tên ở Chu gia về để hỏi chuyện." Ngụy Vô Tiện chống cằm ngồi ở bàn đá trước viện, tay còn lại rót một chén trà. Giang Trừng buông gậy Như Ý đã bị phá bỏ chú thuật ra, lấy ly trà mà Ngụy Vô Tiện vừa rót uống một ngụm rồi để lại chỗ cũ, nói: "Người trong Chu gia biết đến món đồ này cũng không nhiều lắm. Cho dù là Kim Quang Dao tặng thì cũng không thể chứng minh rằng Kim Quang Dao có ý đồ hãm hại. Ngươi có thể bắt một tên ở Chu gia để ép hỏi, vậy ngươi nghĩ ngươi có thể đến Kim Lân Đài để gặng hỏi Kim Quang Dao à?" Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng. Cái loại địch trong tối ta ngoài sáng thật sự khiến hai người bọn họ lo lắng. Lúc cả hai còn đang im lặng thì Kim Tử Hiên ôm một mẻ đài sen đi từ ngoài vào, trông thấy bọn họ liền cất tiếng chào. Ngụy Vô Tiện thấy mặt Kim công tử dính lấm lem, quần áo thì dính đầy bùn đất, y lập tức phụt cười một tiếng. Giang Trừng cũng nhướng mày: "Tử Hiên huynh đây là?" Kim Tử Hiên cũng biết bản thân hiện tại rất nhếch nhác, hắn đi tới, buông đài sen ra, cầm chén trà Ngụy Vô Tiện vừa rót uống một hơi cạn sạch, nâng tay áo xoa xoa bùn trên mặt nói: "A Ly muốn làm chè hạt sen nên ta đi hái đài sen cho nàng nấu. Ấy Ngụy Vô Tiện ngươi đừng có lộn xộn!" Kim Tử Hiên cản Ngụy Vô Tiện không kịp, hắn còn chưa nói thì y đã thò tay lấy đài sen lột lột vài cái rồi cầm hột sen trắng tinh nhét vào miệng. Nhai nuốt xong rồi nhíu nhíu mày, bình phẩm nói: "Ngươi có biết hái không vậy? Đài sen chẳng còn non tí nào." Kim Tử Hiên vô cùng tức giận: "Ngụy Vô Tiện ngươi!" Giang Trừng đoạt lấy nửa khối đài sen trong tay Ngụy Vô Tiện, cái chân dưới bàn đạp lên chân y: "Câm miệng! Nấu chè hạt sen đâu cần phải như vậy." Nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười nắc nẻ ở một bên Kim Tử Hiên mới biết vừa rồi Ngụy Vô Tiện chơi mình, Kim công tử trừng mắt nhìn y một cái rồi ôm đống đài sen lên. Lúc xoay người định rời đi thì nhìn thấy gậy Như Ý trong tay Giang Trừng nên vội dừng lại. Giang Trừng nhìn theo ánh mắt Kim Tử Hiên, hắn cũng đờ cả người, hắn quá sơ sót rồi, muốn giấu cũng giấu không kịp. Hiện tại Giang Trừng chỉ có thể nhìn phản ứng của Kim Tử Hiên để tùy cơ ứng biến. Kim Tử Hiên nhíu mày nói: "Thứ này......" Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Giang Trừng nói: "Ngươi từng thấy thứ này rồi?" Kim Tử Hiên gật đầu: "Ta từng thấy thứ giống vậy trong thư phòng của cha ta." Ngụy Vô Tiện lại nói: "Thứ này còn ở chỗ cha ngươi không?" Kim Tử Hiên nhíu mày: "Ngươi có ý gì?" Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Thứ này là ta và Giang Trừng trùng hợp có được, nghe nói đây là một pháp bảo, chỉ là thoạt nhìn thì thấy nó cũng không có gì đặc biệt." Kim Tử Hiên buông đài sen trong tay ra, nói với Giang Trừng: "Ta có thể xem một chút được không?" Những tà thuật trong đó đã bị Ngụy Vô Tiện phá giải nên cũng Giang Trừng đồng ý đưa gậy Như Ý cho Kim Tử Hiên. Kim Tử Hiên cầm lên lật qua lật lại rồi đặt về bàn, nói: "Thoạt nhìn quả thật không có gì đặc biệt. Nhưng ta cũng không biết vật này và gậy Như Ý trong phòng cha ta có liên quan hay không. Lúc trước có lần ta muốn cầm lên xem thử thì bị cha ta quát không cho đụng tới, từ đó ta cũng chưa từng thấy lại nó." Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thoáng nhìn nhau sau đó Giang Trừng nói: "Ngươi nhìn thấy thứ này lúc nào?" Kim Tử Hiên nghĩ nghĩ, nói: "Chừng bốn năm tháng trước. Ta còn tưởng rằng đây pháp bảo gì đó, không ngờ nó chỉ là vật bình thường mà thôi" Nói xong Kim Tử Hiên cũng không còn hứng thú với thứ này nữa, hắn ôm đài sen lên rồi đi về gian bếp. Kim Tử Hiên vừa đi, sắc mặt Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều trầm xuống. Ngụy Vô Tiện phẫn nộ nói: "Cái lão già Kim Quang Thiện này, con của hắn cũng sắp kết thân với nhà chúng ta vậy mà hắn lại có thể động thủ với chúng ta!?" Giang Trừng thở ra một hơi, đứng lên đi dạo hai bước, nói: "Hiện tại có thể hiểu rõ rồi. Kim Quang Thiện vẫn luôn đề cử chuyện chọn tiên đốc. Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần tính tình đạm bạc; Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Minh Quyết rất lợi hại, một thân đao pháp thô bạo, nhưng gia lịch đại gia chủ nhà họ toàn đoản mệnh, có thể tiếp được vị trí tiên đốc này hay không thì chưa biết. Còn lại chính là nhà của chúng ta." Giang Trừng xoay người nói với Ngụy Vô Tiện: "Sau Xạ Nhật chi chinh danh tiếng của ta và ngươi không nhỏ, nếu nỗ lực thì có thể tranh vị trí tiên đốc với Kim Quang Thiện. Huống hồ ngươi lại có Âm Hổ phù trong tay, với hắn mà nói chính là tai hoạ ngầm cực lớn. Hắn cảm thấy nếu có thể trừ khử ngươi, còn lại một mình ta thì cũng dễ đối phó. Chèn ép Giang thị đối với hắn trăm lợi không hại, chỉ là ta không ngờ rằng hắn lại gấp đến như thế......" Ngụy Vô Tiện khinh thường mà mắng một câu. Giang Trừng bỗng nhiên cười một tiếng. Ngụy Vô Tiện nhìn hắn: "Sao vậy?" Giang Trừng đi đến bên cạnh y: "Kim Quang Thiện cảm thấy mệnh của hắn rất dài. Nhưng hắn lại không biết rằng hắn đã lợi dụng Kim Quang Dao làm chuyện không còn thể diện này, dí sát mũi đao đến trước mặt Kim Quang Dao, con thỏ còn có thể cắn người, huống chi là một con hồ ly. Hắn cũng sắp gặp báo ứng rồi......" Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Ý ngươi là......" Giang Trừng nói: "Kim Quang Dao sẽ không bỏ qua cho hắn." "Vậy chúng ta chỉ nhìn thôi?" Giang Trừng rũ mắt, ngón tay vô thức vuốt ve vành tai Ngụy Vô Tiện. "Chỉ cần Kim Quang Dao không động đến Kim Tử Hiên, không động đến Giang gia, chuyện y muốn làm chúng ta có thể giúp một chút." Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Giang Trừng ủ trong lòng bàn tay, hỏi: "Giúp như thế nào?" Giang Trừng ngẩng đầu nhìn phía chân trời dần dần nhiễm một tầng mây đỏ, ráng chiều phủ một lớp vàng nhạt lên người cả hai. "Bây giờ vẫn còn sớm. Không nên khiến nó xảy ra cũng không thể để nó xảy ra." Giang Trừng giống như đang tự trả lời với bản thân. Ngày đại hôn càng lúc càng đến gần. Hai người muốn làm hôn sự thật long trọng vì vậy có một đống chuyện cần giải quyết, Kim Tử Hiên cũng không còn nhiều thời gian để đến Vân Mộng nữa. Hôm đó khi đang dùng bữa tối, Giang Yếm Ly đột nhiên che miệng nôn mửa mấy lần khiến cho những người ngồi chung bàn đều khiếp sợ một phen. Bọn họ đưa nàng về phòng, Ôn Tình xem mạch cho nàng, sau một lúc cũng không bày ra biểu tình gì. Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Sư tỷ làm sao vậy?" Ôn Tình nhìn Giang Yếm Ly nói: "Nàng mang thai rồi." Giang Trừng phản ứng lại đầu tiên, khóe miệng khẽ câu lên nét cười khó phát hiện. Ngụy Vô Tiện lại nhảy dựng lên: "Tên Kim Tử Hiên khốn kiếp! Đệ đi tìm hắn tính sổ!" Giang Yếm Ly vội nói: "Ấy, A Anh đừng......" Kết quả Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp xoay người đã bị Giang Trừng kéo lại: "Ngươi bị ngốc rồi đúng không? Định làm trò gì đấy!" Đợi Ôn Tình chăm sóc cho Giang Yếm Ly xong, Giang Trừng liền túm Ngụy Vô Tiện ra ngoài, thầm nghĩ: Việc này cần viết thư nói cho Kim Tử Hiên biết. Quay đầu lại thấy vẻ mặt căm giận của Ngụy Vô Tiện, hẳn là y vẫn chưa kịp phản ứng. Giang Trừng buồn cười trong lòng, hắn nhẹ nhàng nói với y: "Ngụy Vô Tiện, ngươi sắp làm cữu cữu rồi." Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "A?" Giang Trừng cười cười rời đi trước, để lại Ngụy Vô Tiện còn đứng đó tiêu hóa lời hắn vừa nói, sau đó hắn lại bị y đụnh cho lảo đảo một phen. Giang Trừng cười mắng: "Ngươi làm gì đấy!?" Ngụy Vô Tiện đu trên người hắn, vẻ mặt không tin tưởng nói: "Ta sắp có cháu ngoại trai ư?" Giang Trừng trợn trắng mắt, khóe miệng giương lên, mắng y: "Đồ ngốc!" Ngụy Vô Tiện làm như không nghe thấy âm thanh cười nhạo của Giang Trừng, y duỗi tay ôm lấy cổ Giang Trừng. Giang Trừng duỗi tay đỡ lấy rồi cõng y trên lưng, ghét bỏ nói: "Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút hay sao?" Ngụy Vô Tiện còn đang ngẩn ngơ chuyện mình sắp làm cữu cữu, y cười hắc hắc ôm chặt Giang Trừng. Giang Trừng bất đắc dĩ, cõng hắn về chỗ ở, suốt đoạn đường hắn đều nghe Ngụy Vô Tiện lặp đi lặp lại niềm vui của y. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng bình tĩnh lại, y cúi xuống nói bên tai Giang Trừng: "Ta muốn sư tỷ của chúng ta xuất giá thật vẻ vang, ta muốn mọi người đều phải ngưỡng mộ khen ngợi khi nhắc đến hôn sự này!" Giang Trừng cười nhẹ một tiếng: "Được." May là hỉ phục của Giang Yếm Ly đã làm xong nên bọn họ cũng không cần phải vất vả vì nó nữa. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện vì hôn sự của nàng mà bận đến chân không chạm đất, biết nàng có thai lại càng gấp thêm bội phần, luôn miệng dặn dò nàng không cần phải nhọc lòng gì cả, chỉ cần an dưỡng bản thân thật tốt là được. Trong bụng Giang Yếm Ly có một sinh mệnh nhỏ khiến cho ba đại nam nhân bỗng nhiên trưởng thành hơn rất nhiều. Ngày mùng 3 tháng 7, đội ngũ rước dâu hoành tráng đi từ Lan Lăng đến Vân Mộng. Giang Yếm Ly mặc hỉ phục đỏ thẫm được thêu may đẹp đẽ. Ngụy Vô Tiện Giang Trừng đều ở trong phòng nàng, cả hai lẳng lặng nhìn Ôn Tình và vài vị thị nữ trang điểm vẽ chu sa cho nàng, ngày thường vẻ mặt nàng đều nhàn nhạt tinh khiết, hôm nay lại phá lệ tươi sáng rực rỡ hơn rất nhiều. Giang Yếm Ly có chút xấu hổ đứng lên, nhìn về phía Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nói: "Có đẹp không?" Ngụy Vô Tiện gật mạnh đầu: "Đẹp! Sư tỷ là tân nương tử đẹp nhất trên đời!" Giang Trừng cũng cười cười gật đầu với nàng: "Tỷ tỷ rất đẹp." Giang Yếm Ly có chút thẹn thùng quay đầu nhìn gương: "Hai đệ lại nịnh ta." Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Trời đất chứng giám! Những lời mà đệ và A Trừng nói đều là sự thật, không thì lát nữa gặp người kia sư tỷ thử hỏi xem?" Giang Yếm Ly đỏ mặt đẩy nhẹ y: "A Anh!" Ngụy Vô Tiện cười cười hùa theo. Bọn họ ở trong phòng hàn thuyên vài câu thì có người tới thúc giục bọn họ chuẩn bị lên đường. Kim Tử Hiên mặc hỉ phục giống Giang Yếm Ly đi đến trước từ đường Giang gia, dập đầu lạy ba cái. Sau Xạ Nhật chi chinh thi cốt của vợ chồng Giang thị đã được Giang Trừng di chuyển về phần mộ Giang gia. Giang Yếm Ly nước mắt lưng tròng, lúc lên thuyền nàng quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh. Nơi này là nơi nuôi dưỡng nàng lớn lên, lần đi này không biết đến khi nào mới có thể trở về. Kim Tử Hiên nắm tay nàng, lẳng lặng đứng bên cạnh, sau đó duỗi tay lau nước mắt thay nàng, thấp giọng nói: "A Ly, khi nào nàng nhớ nhà thì ta sẽ dẫn nàng về thăm." Giang Yếm Ly hít hít mũi, áp xuống nghẹn ngào, lộ ra tươi cười, nói: "Được." Đội ngũ rước dâu vô cùng hoành tráng, suốt đoạn đường đi đều khiến người ta cảm thán không ngừng. Tiên môn thế gia đối với hôn sự này không ai không biết. Sau hai ngày đi đường thủy và đường bộ, vào ngày mùng 5 mọi người đã đến Lan Lăng. Mùng 7 tháng 7. Trước lễ tam bái, Ngụy Vô Tiện lẻn vào chỗ Giang Yếm Ly ở để thăm nàng. Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Yếm Ly đội Hoa Quan châu lấp lánh xinh đẹp, nó phát ra tiếng đinh đang khi nàng quay đầu, y bật ra lời khen từ sâu trong đáy lòng: "Sư tỷ thật đẹp." Giang Yếm Ly cười cười vẫy tay với y, nói: "Đệ lại đây." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi tới, ngồi xổm trước mặt Giang Yếm Ly, ngẩng đầu nhìn nàng. Giang Yếm Ly kéo nhẹ lỗ tai y nói: "A Anh, đệ gạt tỷ." Ngụy Vô Tiện lập tức kêu lên: "Đệ nào có lừa sư tỷ, lời đệ nói đều là lời thật lòng, sư tỷ thật sự rất đẹp!" Giang Yếm Ly lại cười lắc đầu nói: "Tỷ không nói cái này." Ngụy Vô Tiện nghi nói: "Sư tỷ đang nói đến cái gì?" Giang Yếm Ly nghĩ nghĩ nói: "A Anh còn nhớ đệ từng đáp ứng với tỷ rằng trong lòng đệ có người nào thì sẽ nói cho tỷ biết không?" Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Yếm Ly, y thấy trong mắt nàng lộ ra nụ cười dịu dàng. Lời phủ nhận đến bên miệng cũng không thể nói thành lời. Giang Yếm Ly thấy thần sắc Ngụy Vô Tiện không đúng liền kéo y tới ngồi một bên giường, duỗi tay nhéo nhéo mặt y nói: "Hai đệ từ nhỏ đã khiến ta không thể ngưng lo chút nào cả, sau này sư tỷ không thể chăm sóc cho hai đệ nữa rồi!" Hốc mắt Ngụy Vô Tiện nóng lên, há mồm nói: "Sư tỷ yên tâm, đệ và A Trừng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt." Giang Yếm Ly cười, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy y, thấp giọng nói: "Về sau đành phải giao A Trừng cho đệ rồi, hai đệ nhất định phải sống thật vui vẻ đấy." Ngụy Vô Tiện chịu đựng chua xót trong mắt, gật đầu đáp ứng rồi ôm chặt Giang Yếm Ly. Giang Trừng vừa vào cửa thì nhìn thấy một màn này, hắn sửng sốt một chút rồi cười nói: "Làm sao vậy? Ngụy Vô Tiện ngươi có tiền đồ một chút được không? Tỷ của ta còn chưa khóc mà ngươi đã khóc rồi." Ngụy Vô Tiện buông Giang Yếm Ly ra, nói: "Ngươi đang đố kỵ chuyện sư tỷ ôm ta chứ gì!" Giang Trừng hừ một tiếng, đi tới, cúi người ôm Giang Yếm Ly, nói: "Tỷ, hôm nay tỷ thật sự rất đẹp." Giang Yếm Ly cười cười ôm Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện ở một bên nói: "Ngươi còn câu nào mới hơn không? Vẻ đẹp của sư tỷ mắt thường cũng thấy được." Y cũng hoàn toàn quên mất vừa rồi mình cũng dùng vốn từ nghèo nàn như thế. Giang Trừng buông Giang Yếm Ly ra, quay đầu cắn răng mắng Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không nói một câu thì sẽ chết à!" Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay nói: "Đương nhiên!" Giang Yếm Ly cười tủm tỉm nhìn hai đệ đệ của nàng đấu võ mồm. Nàng nhìn cả hai suốt mười năm, đảo mắt một cái bọn họ đều đã trưởng thành mất rồi. Không lâu sau, các hỉ nương ùa vào phòng, đem hỉ vật đặt vào trong rồi thỉnh hai kẻ không phận sự ra ngoài. Mới đi tới cửa viện, Giang Trừng kẹp chặt cổ Ngụy Vô Tiện, giương cằm hỏi: "Tỷ tỷ nói gì với ngươi?" Ngụy Vô Tiện nhìn trái nhìn phải thấy không có người liền nắm lấy ngón tay Giang Trừng rẽ trái rẽ phải đến một con đường vắng. Do không muốn gò bó nên bình thường Ngụy Vô Tiện luôn mặc một thân hắc y. Hôm nay là ngày đại hỉ, y và Giang Trừng gia bào Vân Mộng dùng trong dịp long trọng, hoa sen chín cánh thêu trên áo bào màu tím, Giang Trừng vừa thấy thì chợt nhớ đến những tháng ngày khi còn là thiếu niên, những ngày cùng nhau trộm táo, săn gà rừng năm xưa. Lúc Giang Trừng vẫn còn đang xuất thần thì hắn đã bị Ngụy Vô Tiện đẩy dựa vào tường. Giang Trừng thấy được ý cười trong mắt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tay chống tay lên tường, dí sát vào hắn cười nói: "Sư tỷ nói......!Sau này sư tỷ giao ngươi cho ta." Giang Trừng nghe vậy liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện tràn đầy chấn động. Ngụy Vô Tiện cười cười với hắn, tình cảm đong đầy trong ánh mắt. Tức khắc hốc mắt Giang Trừng cũng nóng lên, hắn có chút mờ mịt duỗi tay ôm chặt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ôm hắn, y hiểu được cảm xúc hiện tại Giang Trừng rất giống với y, tuyệt đối không thể dùng từ cảm động hay là áy náy để hình dung. Hai người ôm một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thấp giọng nói bên tai Giang Trừng: "Theo ta thì ngươi không có cơ hội làm tân lang rồi." Giang Trừng bình phục chua xót trong lòng, nghiêng đầu hôn hôn lỗ tai y: "Sao lại không có cơ hội? Không phải ngươi là con dâu cha ta nhặt về nuôi từ bé hay sao?" "Con mẹ nó." Ngụy Vô Tiện mắng một tiếng, cười. Y giơ tay nhéo nhéo mặt Giang Trừng, trán chạm trán, mũi cạ mũi với hắn. "Lúc về chúng ta đến từ đường khấu đầu với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân đi. Lạy rồi thì ngươi chính là người của ta, ngươi chạy không thoát." Giang Trừng hừ một tiếng, khẽ cắn môi y, nói: "Ngươi cũng chạy không thoát đâu." Hôn sự tổ chức suốt ba ngày ba đêm, điển lễ xa hoa long trọng, danh sĩ đến tham dự cũng nhiều, lần liên hôn này của Lan Lăng Kim thị và Vân Mộng Giang thị khiến cho người ta phải ngưỡng mộ cảm thán suốt nhiều năm về sau.