Lá khô rụng xuống mặt nước, gợn lên một làn sóng nhỏ. Giang Trừng vén rèm lên nhìn ra ngoài, hoa sen trong hồ mênh mông bốn phía trong nắng sớm như ẩn như hiện. Giữa lúc hắn đang nỗ lực nhìn về phía Liên Hoa Ổ, bỗng có một đôi tay sờ soạng bên hông hắn. Giang Trừng đầu tiên là quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa khoang thuyền, thấy cửa vẫn đóng chặt rồi mới cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ngủ đến mơ hồ, mặt kề sát trên lưng Giang Trừng cọ cọ, miệng lẩm bẩm nói: "Đã tới chưa?" Đi đường thủy hai ngày, a tỷ ban đêm nghỉ ở khoang thuyền cách vách, Ngụy Vô Tiện ở cùng một khoang với Giang Trừng như thường lệ. A tỷ vẫn chưa có nửa phần nghi ngờ, nhưng ban đêm hai người cũng không dám lỗ mãng, Ngụy Vô Tiện đã nhiều ngày đều rất an phận. Cũng chỉ khi nửa mơ nửa tỉnh mới theo bản năng dán vào. Giang Trừng sờ sờ vết hằn vì ngủ trên mặt y, quay đầu nhìn về phía bên ngoài nói: "Sắp rồi." Ngụy Vô Tiện nghe vậy liền thanh tỉnh một chút, đánh ngáp một cái rồi ngồi dậy, hai tay vẫn treo bên người Giang Trừng như cũ. Y tiến đến bên cửa sổ, cằm đặt trên vai Giang Trừng, nhìn ra bên ngoài theo hắn, bị ánh nắng đột ngột chiếu vào làm y nhíu mắt lại. Cửa lớn Liên Hoa Ổ trong sương mù dần dần hiện rõ. Hai người trầm mặc. Đã gần một năm, cảnh còn người mất. "Đó là...!Ôn Ninh?" Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc bên bến tàu. Ôn Ninh mặc một thân áo bào hoa sen chín cánh màu tím của Giang gia, y suýt nữa nhận không ra. Giang Trừng thấy bên cạnh Ôn Ninh còn có một nữ nhân, nói: "Còn có Ôn Tình." Ngụy Vô Tiện cố gắng duỗi tay ra từ chỗ cửa sổ nhỏ vẫy vẫy tay với bọn họ. Giang Trừng vô cùng ghét bỏ mà gỡ tay Ngụy Vô Tiện xuống. Ngụy Vô Tiện: "?" Giang Trừng mắng hắn: "Ngươi bị ngốc có phải không?" Dứt lời, bỏ lại Nguỵ Với Tiện quần áo không chỉnh tề, đẩy cửa khoang thuyền rồi đi ra ngoài boong tàu. Chỉ chốc lát sau Ngụy Vô Tiện sửa lại xiêm y đi ra, một bên phất tay lên trên bờ chào hỏi mọt người, một bên quàng lấy vai Giang Trừng nghiêng đầu thấp giọng nói: "Giang Vãn Ngâm, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta ngốc? Ta muốn ôm ngươi chút, hôm qua buổi tối ngươi không cho ta ôm, ta cả đêm không ngủ ngon!" Giang Trừng liếc hắn: "Hừ, bản lĩnh trợn mắt nói dối của ngươi đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, cũng không biết là ai tối hôm qua ngủ đến độ lăn đến đáy thuyền?" Ngụy Vô Tiện không chút đỏ mặt, ra vẻ kinh ngạc nói: "Phải không? Ngươi nói ai đấy? Ta sáng nay tỉnh dậy thì vẫn yên vị trên giường mà." Giang Trừng tức giận: "...!Đáng lẽ phải để ngươi nằm ở đáy thuyền một đêm." Ngụy Vô Tiện cười cười: "Biết ngay là sư đệ đau lòng cho ta mà." "Cút cút cút!" "Ha ha ha!" Hai người trêu đùa nhau, bỗng nhiên trong lúc lơ đãng liếc đến phía sau liền tức khắc không tự giác mà cứng đờ người. Giang Yếm Ly không biết đã đứng ở cửa khoang thuyền từ lúc nào. "Sư tỷ..." "A tỷ..." Tay Ngụy Vô Tiện đang quàng trên vai Giang Trừng mất tự nhiên mà buông xuống. Kỳ thật bọn họ trước kia ở trước mặt Giang Yếm Ly còn có động tác thân mật hơn thế này, nhưng lúc này trong lòng có quỷ trông thế nào cũng không quang minh chính đại. Sắc mặt Giang Yếm Ly như thường cười với bọn họ, đi lên trước chỉnh sửa lại xiêm y mặc qua loa của Ngụy Vô Tiện, dỗi nói: "Sáng sớm đã nghe hai đệ náo loạn, hai đệ bao nhiêu tuổi rồi?" Giang Trừng thấy thế trong lòng buông lỏng, nhếch môi nói: "Hắn? Nhiều lắm mới năm tuổi." Ngụy Vô Tiện phản bác: "Vậy ngươi chắc được ba tuổi?" Giang Trừng hừ nói: "Ngụy Vô Tiện ngươi mau cúi đầu nhặt mặt mũi lên, ngươi lớn hơn ta mấy ngày?" Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: "Hơn một canh giờ cũng là sư huynh ngươi" "Ngươi..." "Được rồi!" Giang Yếm Ly cười đánh gãy lời hai người, "Tỷ thấy hai đệ đều không phải ba tuổi, ầy, mà là giống như đứa bé kia kìa." Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng quay đầu nhìn lại, thuyền càng lúc càng gần bờ, Ôn Uyển hé miệng cười lộ mấy cái răng nhỏ với bọn họ. Ngụy Vô Tiện một bước nhảy lên bờ, bế Ôn Uyển đặt trên vai mình chạy một mạch vào trong Liên Hoa Ổ chọc cho Ôn Uyển cười khanh khách không ngừng. "Ấy..." Ôn Tình đứng ở phía sau y không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn một lớn một nhỏ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Giang Trừng lúc này mới đỡ Giang Yếm Ly lên bờ. Giang Trừng nói với nàng: "Ôn cô nương không cần để ý hắn, hắn lúc ở nơi quen thuộc đều sẽ như thế" Không biết vì sao, rõ ràng là có chút ngữ khí trách móc nặng nề nhưng Ôn Tình lại nghe ra ba phần sủng ý. Ôn Tình biết tâm tư Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, lại không biết hiện giờ hai người đã tâm ý tương thông, chỉ ở trong lòng âm thầm nhíu mày. "Tông chủ hãy gọi ta là Ôn Tình." Giang Yếm Ly lúc này cũng đi lên trước, nàng ôn hòa cười: "Ôn cô nương." Ôn Tình còn định thi lễ, Giang Yếm Ly vội tiến lên kéo nàng: "Ôn cô nương không cần, ta đã nghe A Anh nói. Tỷ đệ các ngươi vài lần có ân cứu mạng với chúng ta, bây giờ còn nhọc ngươi xử lý việc ở Liên Hoa Ổ, chúng ta sao dám chịu lễ của ngươi?" Ôn Tình ngớ ra nhìn về phía Giang Trừng: "Không phải..." Giang Trừng lại gật đầu nói: "A tỷ nói có lý." Giang Yếm Ly lôi kéo tay Ôn Tình, một bên đi một bên hướng Ôn Ninh cười cười, Ôn Ninh luống cuống đi theo, vừa không dám đáp lời Giang Trừng, lại ngượng ngùng chủ động cùng bắt chuyện với Giang Yếm Ly. Ôn Tình dần dần thả lỏng, cùng Giang Yếm Ly càng tán gẫu càng hợp ý. "Ở Liên Hoa Ổ đã quen chưa?" Giang Trừng bỗng nhiên mở miệng, Ôn Ninh sửng sốt sau một lúc lâu mới phản ứng ra là Giang Trừng đang nói với cậu, liền vội trả lời: "Liên Hoa Ổ rất tốt, rất đẹp." Giang Trừng nghe vậy hơi hơi mỉm cười: "Lúc hoa sen nở là đẹp nhất, sang năm bảo Ngụy Vô Tiện dẫn ngươi đi hái đài sen, sư huynh đệ chúng ta nhất định sẽ chơi rất vui." Ôn Ninh hơi hơi mở to mắt, chờ hắn hiểu ý trong lời Giang Trừng, Giang Trừng đã đi xa vài bước. Cậu vội trả lời: "Được!" Thanh âm nghe có chút dứt khoát sáng ngời. Trước kia Vân Mộng Giang gia bị tàn sát đại thương nguyên khí, sau cuộc chiến Xạ Nhật nhân số lại càng điêu tàn, Liên Hoa Ổ trước mắt to như vậy, tính thêm chừng hơn hai mươi người Ôn gia, mới trên dưới một trăm người mà thôi. Liên Hoa Ổ lúc này có thể gây dựng lại như lúc ban đầu, chỉ có thể nhờ cậy vào lão phu nhân đương gia của Mi Sơn Ngu thị, cũng chính là bà ngoại Giang Trừng. Lão phu nhân và nữ nhi của mình tính tình như cùng một khuôn đúc ra, vì thay cháu ngoại chấn chỉnh lại gia môn, dường như đem hết của tích trữ cả đời mình ra giao phó. Nhưng thân là đương gia Ngu thị, bà lại không động đến một đồng tiền của Ngu thị. Giang Trừng mới đầu không muốn, nhưng thực sự không thể lay chuyển được tính khí lão nhân, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu tiếp nhận. Liên Hoa Ổ tu sửa lại như nguyên dạng, lúc này nhìn giống như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra. Giang Trừng đứng yên trước cửa phòng ngủ cha nương một lát, cuối cùng cũng không đẩy cửa đi vào. Chỉ hạ lệnh mỗi ngày phải quét tước gian phòng trống này, rồi trở về chỗ ở cũ của mình. Sau cuộc chiến có rất nhiều công việc cần chỉnh đốn gấp, Giang Trừng dù có ký ức kiếp trước nhưng sự vụ rườm rà vẫn làm hắn chui vào thư phòng thường xuyên đóng cửa cả một ngày không ra như cũ. Ngụy Vô Tiện đối với điều này rất không vui. Mỗi ngày y giúp đỡ Giang Trừng xử lý công việc, càng nhiều lúc, y không giúp được gì cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể nâng đầu ở một bên nhìn Giang Trừng bận rộn. Có lúc Ngụy Vô Tiện được Giang Trừng bàn giao việc phải ra ngoài hai ngày, vừa trở về liền thấy thần sắc Giang Yếm Ly lo lắng mà đi đi lại lại trước cửa thư phòng. Vừa hỏi mới biết Giang Trừng hai ngày nay chưa bước chân ra khỏi thư phòng nửa bước, cơm canh đưa vào đều qua loa ăn mấy miếng rồi lại đưa ra ngoài. Trong lòng Giang Yếm Ly lo lắng, nhưng biết tâm tư đệ đệ đè nặng trách nhiệm nên cũng không dám tùy ý đi vào quấy rầy, cũng may là chờ được đến khi Ngụy Vô Tiện trở về. Ngụy Vô Tiện lập tức đẩy cửa mà đi vào, vỗ cái rầm lên bàn Giang Trừng. Suýt nữa thì đập nát thư phòng. Giang Trừng nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện náo loạn, nghĩ thầm muốn kêu y dừng lại, kết quả vừa đứng lên liền lảo đảo một chút, chống bàn một lúc lâu mới đứng vững được. Ngụy Vô Tiện đã vọt một bước tới trước người hắn. Giang Trừng xua tay ý bảo mình không sao, nhưng Ngụy Vô Tiện sao tin lời hắn nói, không nói hai lời đem hắn kéo về phòng. Nhìn chằm chằm hắn ăn hai chén cháo, ấn hắn nằm xuống. Để làm được điều này thật sự phí một phen công phu, cuối cùng Ngụy Vô Tiện trực tiếp xuống tay lột xiêm y Giang Trừng, mới đánh bay ý niệm xử lý việc xong lại nghỉ ngơi của Giang Trừng. Hai hôm rồi chưa ngủ, thân thể Giang Trừng kỳ thật cũng mệt mỏi tới cực điểm rồi, ăn xong hai chén cháo nóng rồi bị Ngụy Vô Tiện đè nặng chăn trên giường, mệt mỏi tức khắc đánh úp. Một lát liền ngủ say. Ngụy Vô Tiện ngồi ở giường bên nhìn hắn, tâm tư đảo mấy vòng, biết rõ hắn cũng có ngày không trụ được. Thân mình Giang Trừng cũng không phải làm bằng sắt, thương thế lúc trước chưa khỏi hẳn liền đến Kỳ Sơn, lúc này khí huyết thiếu hụt còn chưa bồi bổ được mấy phần đã ngày đêm làm lụng vất vả làm cho tiêu hao hết. Hơn nửa tháng qua cũng không được nhàn hạ, ý nghĩ mỗi đêm muốn cùng Giang Trừng ôn chuyện một chút của Nguỵ Vô Tiện cũng bị đánh tan bởi gương mặt mệt mỏi của Giang Trừng. Hai người đều đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, Ngụy Vô Tiện biết rất rõ, Giang Trừng không phải không muốn, mà là căn bản không có tâm tư. Người muốn nhân cơ hội này kéo Giang gia từ vị trí đại tiên môn đứng đầu xuống để thay thế quá nhiều. Giang Trừng ứng phó những người này đều không thiếu phương pháp. Giang Trừng ngủ chưa được ba canh giờ đã tỉnh lại, trên bàn đặt những món ăn vẫn còn nóng, Ngụy Vô Tiện lại không ở trong phòng. Hắn mặc quần áo vào, đơn giản ăn vài thứ, đi vào thư phòng liền ngây ngẩn cả người. Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước án nơi hắn bình thường hay xử lý sự vụ, một bên lật xem sổ sách tràn đầy chữ viết, một bên đặt bút viết gì đó. Bao nhiêu năm chưa thấy qua bộ dáng Ngụy Vô Tiện dụng công làm việc này, Giang Trừng nhướng mày, đi lên phía trước. Không đợi hắn lên tiếng nhắc nhở, Ngụy Vô Tiện cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đi, rót cho sư huynh chén trà." "..." Giang Trừng nhẫn nhịn rót cho y một chén trà, đưa tới tầm tay y. Ngụy Vô Tiện cũng không chê trà này đã nguội lạnh, bưng lên uống sạch sành sanh. Buông cái chén, y lại dịch ghế dựa lệch sang sang một bên, giật giật cổ nói: "Dựa bàn lâu quá làm cổ có chút mỏi, ngươi xoa bóp cho ta đi." Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng khớp xương giòn vang. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, thấy Giang Trừng đứng ở trước người thần sắc nguy hiểm, lúc này mới buông bút trong tay xuống, như không có việc gì nói với hắn: "Nhìn xem ta viết như thế nào?" Giang Trừng hừ nhẹ một tiếng, nhấc lên tờ giấy Ngụy Vô Tiện vừa mới ghi mấy mục, giở sổ sách đối chiếu mấy lần. Chữ viết vẫn phỏng theo cách hành thư của Giang Trừng, nhưng trong đó lại có nét tiêu sái hữu lực đặc biệt của riêng Nguỵ Vô Tiện. Nét bút và lực độ, vừa nhìn liền biết người viết tiêu sái không kềm chế được. Giang Trừng nhìn sau một lúc lâu, khép lại sổ sách liếc mắt một cái: "Ta không biết ngươi còn hiểu sổ sách?" Ngụy Vô Tiện cười đắc ý: "Ngươi nói xem có ổn không?" Giang Trừng nói: "Đúng quy củ, không sai chỗ nào." Ngụy Vô Tiện vỗ tay nói: "Vậy cứ quyết định thế đi!" Giang Trừng nhíu mày: "Quyết định cái gì?" Ngụy Vô Tiện tùy tay chỉ vào một góc còn trống trên bàn, nơi đó nguyên bản bày một chồng sổ sách việc vặt thư tín thật dày: "Ầy, những cái đó, ta đều đưa đến cách vách rồi. Ta tất nhiên là xem không hiểu mấy thứ này, nhưng có người hiểu. Hì hì, những cái ngươi vừa mới xem, đều là Ôn Ninh viết, ta chỉ là viết thêm một lần nữa. Ngươi đã gật đầu, vậy thì đem những việc vặt vãnh này giao hết cho tỷ đệ bọn họ đi!" "..." Giang Trừng nhìn hắn sau một lúc lâu không nói. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu sang một bên. Ngay sau đó, Giang Trừng đang đứng một lúc lâu đã bị y một phen kéo qua, ấn ngồi trên đùi, đôi tay vươn lên gắt gao ôm lấy vòng eo Giang Trừng, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài. Giang Trừng lập tức tránh đi, đồng thời theo bản năng nhìn về phía cửa phòng vẫn chưa khóa lại. "Ngươi muốn làm gì!" Giang Trừng thấp giọng trách mắng. Ngụy Vô Tiện không buông tay, cọ cọ bên tai hắn sau một lúc lâu, mới nói: "Ngươi không tin bọn họ?" "Không phải." Ngụy Vô Tiện chạm vào búi tóc rối loạn của Giang Trừng, vài sợi tóc sượt qua miệng y, y rất có hứng thú dùng hàm răng cà nhẹ mấy sợi tóc: "Vậy thì làm sao?" Giang Trừng không đáp. Vì sao? Chính Giang Trừng cũng có chút mê mang. Nghi người thì không dùng người, hắn đã nạp những người Ôn gia này vào làm môn hạ Giang gia như thế đã là quyết định muốn buông bỏ hiềm khích với bọn họ. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nói ra, hắn vẫn cảm thấy không ổn. Thói quen tự xử lý hết công việc từ trên xuống dưới của Giang gia, kiếp trước mấy chục năm hắn vẫn một mình như thế, vẫn giữ Vân Mộng Giang gia ngồi an ổn ở vị trí tiên môn đứng đầu. Thời điểm khó khăn nhất hắn một mình gánh vác, thời gian sau không còn gian nan như vậy nữa, hắn cũng không nhờ vả người khác giải quyết sự vụ Giang gia. Bây giờ...! Ngụy Vô Tiện không phát hiện hắn xuất thần, dừng ở hắn bên gáy khẽ hôn dần dần leo lên hắn cằm, không biết vì sao lại tại đây dừng lại. Ngụy Vô Tiện hàm hồ nói: "Ngươi buộc mình liều mạng vì Giang gia, nhưng sao không nghĩ đến ta và sư tỷ? Đừng quên ngươi vẫn là tông chủ Giang gia, cho dù có tới mười Ôn Tình cũng không thay thế được ngươi! Ta thật sự có tâm làm, nhưng lại không có kinh nghiệm gì hết. Ngươi cứ giao việc vặt trong nhà cho bọn họ làm, những người bên ngoài đã phải để ngươi lo lắng phí công một thời gian rồi. Còn việc dạy dỗ đệ tử mới nhập môn như thế nào, ngươi không cần lo lắng, không phải còn có sư huynh ta hay sao?" Yên lặng một lát, Giang Trừng cười hừ một tiếng: "Ngươi? Dạy dỗ đệ tử? Ngươi dẫn bọn họ xuống sông bắt cá lên núi trộm gà hả?!" Ngụy Vô Tiện bị chọc cũng không để bụng, cười nói: "Cho dù bắt cá trộm gà ta cũng là thế gia công tử nhân tài kiệt xuất. —— huống chi chơi là một chuyện, dạy người khác lại là một chuyện. Nếu ta luôn chăm chỉ học thì ngươi cũng sẽ không có cơ hội để biết đến những trò này đâu! " Giang Trừng nhìn hắn, thần sắc ý vị không rõ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy lòng Giang Trừng đang dao động, y vội rèn sắt khi còn nóng, nửa dỗ nửa khuyên sau đó liền giao hơn phân nửa việc vặt vãnh cho tỷ đệ Ôn gia. Sau lại đúng thật như theo lời Ngụy Vô Tiện, chỉ cần giữa chúng thế gia lục đục quỷ kế với nhau liền làm Giang Trừng lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán. Nếu không phải ngày thường Ôn Tình trông coi việc vặt ở Giang gia, hơn nữa Ngụy Vô Tiện cũng có thể giả bộ dáng khắc khe chấn chỉnh những tiểu tử mới nhập môn không chịu nghe quản giáo, Giang Trừng lần này cũng đỡ gian nan hơn. Bận rộn như thế đến tháng giêng, đảo mắt đã vào xuân. Giang Trừng mỗi tháng phái người đến Lan Lăng một lần, tham gia thương nghị chư gia. Dần dần, dựa vào tác phong hành sự tàn nhẫn và biểu hiện trong Xạ Nhật Chi Chinh, rốt cuộc cũng ổn định được địa vị của Vân Mộng Giang thị giữa các tiên môn. Từ đây, không ai không biết đến tân nhiệm tông chủ Vân Mộng Giang thị tuy rằng tuổi trẻ nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc vào. Lúc rảnh rỗi, Ngụy Vô Tiện lại càng một tấc cũng không rời khỏi Giang Trừng. Ở Liên Hoa Ổ, các đệ tử thấy tông chủ không cần nhìn đã biết Ngụy công tử nhất định ở ngay sau người. Ôn Tình tuy rằng nhận ra thân mật giữa hai người không giống bình thường, nhưng tính tình nàng thanh lãnh, luôn có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Người biết được bí mật của hai người còn có Ôn Ninh, quả thực khi nhìn hai người cũng không biết nên cư xử như thế nào. Nhưng cậu không biết Ngụy Vô Tiện trước mặt người khác đã là cực kỳ thu liễm, nếu theo phong cách hành sự của y, mặc dù thật là đoạn tụ, y cũng sẽ không cất giấu đi người trong lòng mình, nhất định là sẽ suốt ngày quấn quýt, thuận tiện ôm ấp hôn hít, làm chút chuyện mà phu thê hay làm. Nhưng bởi vì có Giang Yếm Ly, cũng chỉ có thời điểm không có người bên cạnh, Ngụy Vô Tiện mới dám cùng Giang Trừng nắm tay hôn môi. Giang Trừng mới đầu đối với hành động đột nhiên lấn tới ôm ấp hôn hít của Ngụy Vô Tiện đều rất không tự nhiên, động một chút là đỏ mặt mắng y vài câu không biết xấu hổ. Qua một thời gian, bản lĩnh Nguỵ Vô Tiện cố gắng tận dụng mọi thứ để chiếm tiện nghi của Giang Trừng có thể nói là ngày càng tinh tiến, Giang Trừng cũng dần dần sinh quen với việc này. Ngụy Vô Tiện tùy tiện sấn tới hôn hắn, hắn có thể mặt không đổi sắc, ngẫu nhiên còn có thể đảo khách thành chủ, trêu chọc mãi đến khi Ngụy Vô Tiện không chịu nổi bắt đầu phát hỏa thì hắn liền lau miệng rồi bỏ của chạy lấy người. Ngụy Vô Tiện tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn, buổi tối phải chui vào phòng cùng hắn lăn lộn một phen, nhưng hai người lại không thật sự lăn giường. Không hiểu sao luôn dừng lại ở bước cuối, dùng tay giải quyết cho nhau. Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Tìm khắp nơi một lần, cuối cùng tìm được Giang Trừng đang dắt Ôn Uyển trước một quán ăn vặt nhỏ ngoài Liên Hoa Ổ. Ôn Uyển một tay cầm kẹo đường hồ lô một tay cầm chong chóng giấy, chạy xoay quanh tại chỗ, nhìn cánh chong chóng phần phật mà chuyển động, chơi đến vui vẻ vô cùng. Giang Trừng đứng ở một bên nhìn nó, vẻ mặt dịu dàng yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện nhìn trong chốc lát, hơi hơi mỉm cười, đi qua, thừa lúc Giang Trừng chưa chuẩn bị khoá lại hai tay sau người hắn, nhướn người lên từ sau lưng, nhìn như hai người đùa giỡn bình thường. Nhưng nói ra lại là chuyện khác hoàn toàn. "Thích trẻ con? Ta đến bây giờ cũng chưa được ngươi nhìn bằng ánh mắt như thế." Giang Trừng quay đầu lại nhìn y: "Không biết xấu hổ! Ngươi từ nhỏ có thể ngoan ngoãn nửa phần như nó cũng không đến mức suốt ngày bị phạt, ngươi lại còn không biết xấu hổ mà mở miệng." Ngụy Vô Tiện trêu đùa: "Ngươi đối xử tốt với nó như vậy nên ta ghen." Trùng hợp một con bướm nhấp nháy cánh bay qua trước mắt hai người rồi đậu lên chong chóng tre mà Ôn Uyển đang cầm trên tay, thứ đó nháy mắt hấp dẫn chú ý của Ôn Uyển, đứa nhỏ hô hấp chậm lại giương mắt nhìn lên chong chóng, ngừng tại chỗ không nhúc nhích. Hai người đều cười khẽ vài tiếng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Thật đúng là làm người yêu thích, phì —— nếu ngươi có thể sinh được thì phải bảo ngươi sinh cho một đứa." "Cút!" Giang Trừng mắng, "Sao không phải ngươi sinh cho ta?" Ngụy Vô Tiện dịch đến bên tai Giang Trừng, thấp giọng cười nói: "Được nha! Giang tông chủ đêm nay cố nỗ lực chút." "Câm miệng!" Giang Trừng rốt cuộc đỏ mặt, không thể nhịn được nữa mà vừa lật tay thoát khỏi kiềm chế của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ở một bên ôm bụng cười nửa ngày. Một trận gió bỗng nhiên thổi qua, con bướm rốt cuộc bị kinh động, vẫy cánh bay đi. Ôn Uyển đuổi theo vài bước phát hiện đuổi không kịp, thất vọng quay đầu, liền bị Ngụy Vô Tiện một phen ôm lên. "Đi! Dẫn ngươi đi bắt bươm bướm!" Ôn Uyển không biết là nghe hiểu hay không, cười lộ ra mấy cái răng sữa. So với Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện thường chơi với nó hơn, thấy Ngụy Vô Tiện là nó liền biết có đồ ăn ngon, có đồ chơi vui. Ôn Uyển cũng là đứa bé hào phóng, Ngụy Vô Tiện dẫn nó chơi, có đồ ăn ngon cũng sẽ nhớ giữ lại một cái cho Ngụy Vô Tiện, đã có rất nhiều lần Ôn Tình đổ từ trong túi nó không biết bao nhiêu là bánh kẹo điểm tâm ăn dở. Trước mắt trong túi không có đồ vật, Ôn Uyển không keo kiệt chút nào mà liền đem kẹo đường hồ lô dính nước miếng đưa tới bên miệng Ngụy Vô Tiện, nói từng chữ không rõ ràng: "Công chúa, mời." Giang Trừng ở một bên giật giật khóe miệng. Qua non nửa năm, Ôn Uyển trừ bỏ chữ cha nương còn lại học được chính là những chữ này, nghe xong mấy lần Giang Trừng mới nghe hiểu đây là đang gọi hắn, lập tức bị Ngụy Vô Tiện một phen làm càn cười nhạo. Cũng may Ngụy Vô Tiện thường xuyên không rời khỏi hắn, Ôn Uyển chỉ gọi theo mọi người, cũng không biết rốt cuộc là đang gọi ai, vì thế đối với Ngụy Vô Tiện cũng luôn là "Công chúa công chúa" không ngừng, Ngụy Vô Tiện mỗi lần nghe thấy đều mừng rỡ không thôi. Nhưng Ngụy Vô Tiện trước mặt lại không cười. Mà là nhíu mày tránh đi tay Ôn Uyển. Vẻ mặt chợt biến ảo làm Ôn Uyển lập tức sợ tới mức ngây ngẩn cả người, không biết đã xảy ra chuyện cái gì. Đợi Ngụy Vô Tiện hồi thần, Ôn Uyển mắt to đã chứa đầy hơi nước, bẹp miệng bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc. Ngụy Vô Tiện vội vàng dỗ nói: "Ta không thích ăn cái này, ngươi ăn đi. Không được khóc, chúng ta liền đi bắt bươm bướm!" Ôn Uyển nhẫn nhịn rơi nước mắt ủy ủy khuất khuất gật đầu. Giang Trừng đi theo phía sau hai người, nhìn như đang có suy tư gì đó.