Khi Ngụy Vô Tiện cả người đau nhức tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao. Y ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, không thấy Giang Trừng đâu, cánh tay mềm nhũn quăng về trên gối đầu làm liên lụy đến chỗ bị thương trên người khiến Ngụy Vô Tiện đau đến nhe răng nhếch miệng. Y thầm nghĩ: "Giang Trừng không phải là ngủ một giấc dậy rồi đổi ý chạy đi đấy chứ?!" Đang lúc y nằm miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm lắp bắp của Ôn Ninh: "Giang, Giang, Giang công tử..." Ôn Ninh tối hôm qua thấy sắc mặt Giang Trừng không được tốt, có chút lo lắng trở về phòng, liền nghe thấy cách vách truyền đến vài tiếng như tiếng cãi nhau. Cậu nhịn không được dán lên vách tường nghe một chút, nhưng lại cảm thấy nghe lén không phải là quân tử, ở trong phòng xoay qua xoay lại vài vòng, thanh âm sau đó dần dần nhỏ lại. Ôn Ninh vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy được vài âm thanh mơ hồ lại kỳ quái, như là đau đớn rên rỉ hoặc như là áp lực kêu cứu. Ôn Ninh đột nhiên trợn to mắt. Bọn họ sẽ không động tay chân đấy chứ?! Cậu vội vàng đi đến trước cửa phòng Ngụy Vô Tiện, vò rượu tiểu nhị đưa lên lúc này còn yên vị ở trước cửa. Ôn Ninh đang muốn giơ tay gõ cửa, lại sợ vừa rồi mình hiểu nhầm bọn họ đang trêu đùa nhau, vì thế thật cẩn thận mà dí sát lỗ tai lên cửa, muốn nghe xem bên trong có tiếng đánh nhau hay không. Kết quả mới vừa đến gần rồi cửa, đã bị một trận rên rỉ thở dốc ái muội bên trong cánh cửa làm hoá ngốc tại chỗ. Bọn họ là là là...!đang...! Sau đó nghe thấy âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng của Ngụy Vô Tiện: "...!Giang Trừng...!Ta không chịu nổi...!A..." Ôn Ninh mới nghe một chút mặt liền trở nên đỏ bừng, cậu lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất, chân không đứng vững, luống cuống mà trở về phòng mình. Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi khép lại, biết rõ lúc này cách vách hai người chỉ sợ ai cũng không rảnh để ý động tĩnh bên này của cậu nhưng Ôn Ninh vẫn cứng đờ người dựa vào cửa. Tuổi Ôn Ninh cùng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng xấp xỉ, cậu lại đi theo tỷ tỷ đọc y thư nhưng cũng không phải là cậu không hiểu thế sự, chuyện long dương cũng không hiếm thấy. Nhưng Ôn Ninh chưa bao giờ nghĩ tới Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lại là...! Lần đầu tiên ngoài ý muốn nghe lén người khác, lại là người quen với mình, Ôn Ninh nằm ở trên giường bị bắt nghe nửa đêm sau đó lặng lẽ lui đến bên góc tường. Ngày hôm sau tỉnh lại vành mắt Ôn Ninh đen xì, vì mấy ngày này chạy trốn nên cậu đã không có tinh thần, lúc này càng uể oải không phấn chấn. Trong đầu đầy hỗn loạn đẩy cửa ra ngoài muốn xuống lầu ăn vài thứ, ai ai ngờ vừa mở cửa, liền gặp được Giang Trừng từ bên ngoài trở về. Giang Trừng tỉnh lại lúc Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngủ say, hắn mặc quần áo ra cửa, tranh thủ dọc đường mua cho Ngụy Vô Tiện thuốc cầm máu và thuốc trị thương. Lúc trở về gặp được Ôn Ninh sắp ra cửa, vừa định nhíu mày, lại nghĩ tới tối hôm qua mới đáp ứng lời Ngụy Vô Tiện, liền nhịn xuống gật đầu với cậu. Ôn Ninh lúc này thập phần chột dạ, lại gặp được Giang Trừng luôn không thích cậu, hoảng loạn cũng không biết nên nói gì: "Ta...!Ta đi...!ra ngoài mua một chút đồ." Nói xong liền nhanh chân đi đến cầu thang, đi ngang qua Giang Trừng còn vấp một chút, thật sự là luống cuống tay chân. Giang Trừng kinh ngạc nhìn bóng dáng hốt hoảng của Ôn Ninh, thật kỳ quái, nghĩ lại chợt nhớ tới tối hôm qua Ôn Ninh ở cách vách hai người bọn họ. Tức khắc cũng phản ứng lại, đứng bất động tại chỗ. Xem dáng vẻ Ôn Ninh này, tám chín phần mười là nghe được gì đó rồi. Giang Trừng nhíu mày đẩy cửa vào phòng, vừa nhấc đầu liền thấy Ngụy Vô Tiện một tay chống đầu nằm ở trên giường câu lấy khóe miệng nhìn hắn. Chăn cơ hồ trượt tới bên hông, tóc dài tán loạn rũ xuống, nửa che nửa lộ dấu vết loang lổ trước ngực. Giang Trừng bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô. Hắn yên lặng trở tay đóng cửa lại, đi đến giường, không được tự nhiên nói: "Ngươi...!Thế nào?" Giang Trừng vừa vào cửa, Ngụy Vô Tiện liền nhìn thấy trong tay hắn là thuốc trị thương tức khắc hiểu rõ, trong lòng đắc ý, ngoài miệng liền lại không đứng đắn, trêu đùa: "Tối hôm qua sư đệ thật là đặc biệt dũng mãnh, chỉ còn kém muốn đem ta giết chết trên giường ~" Giang Trừng đỏ mặt lên, biết Ngụy Vô Tiện là cố ý trêu đùa hắn, xấu hổ buồn bực nhưng hắn không có biện pháp, chỉ có thể khô cằn nói: "Đau lắm đúng không?" Kỳ thật chỗ phía sau kia xác thật đau vô cùng, nhưng Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu thấy Giang Trừng trong mắt lộ vài phần xấu hổ, liền luyến tiếc không muốn thừa nhận. Duỗi tay nhéo lòng bàn tay Giang Trừng một cái, cười nói: "Ngươi hôn ta một cái ta không đau nữa." Lỗ tai Giang Trừng tức khắc đỏ hoàn toàn, hắn đột nhiên đứng lên nói: "Ta đi gọi người chuẩn bị nước cho ngươi." Rồi vội vã mà lao ra khỏi cửa, để lại Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường dương khóe miệng cười sau một lúc lâu không dừng được. Một lát sau, Ngụy Vô Tiện tự mình bọc kín mít, nhìn Giang Trừng khôi phục thần sắc như thường gọi tiểu nhị mang đến thùng nước tắm. Rồi bảo người người nọ lui ra ngoài, mình thì dùng tay thử thăm dò nước ấm. Ngụy Vô Tiện xốc chăn, cả người trần như nhộng đầy dấu vết loang lổ cũng không để ý chút nào, để chân trần muốn xuống giường. Ai ngờ mới vừa giẫm lên mặt đất, chân mềm nhũn ngã thẳng, bị Giang Trừng xoay người một phen kéo được đỡ trong ngực. Giang Trừng nhíu mày nói: "Bước xuống sao không gọi ta?" Ngụy Vô Tiện cười nói: "Nào có khoa trương như vậy?" Nương lực liền muốn thử đứng vững, hai chân khe khẽ run rẩy mà miễn cưỡng đứng thẳng, lại liên lụy cơ bắp cả người bủn rủn, thật sự khó nhịn. "..." Ngụy Vô Tiện liền đơn giản cả người liền dựa vào trong lòng ngực Giang Trừng, bảo Giang Trừng ôm hắn bỏ vào trong thùng nước. Nước ấm kích thích miệng vết thương phía sau của y, Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng mà hít hà một hơi. Giang Trừng lập tức nhăn chặt mi. Ngụy Vô Tiện ngâm mình ở trong nước ngửa đầu nhìn Giang Trừng, duỗi tay kéo đai lưng hắn. Giang Trừng bận bịu không lo được cái khác, vội duỗi tay đè tay y lại: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ngụy Vô Tiện cười đùa với hắn, nói: "Ngươi cứ nhìn ta như thế ta lại muốn cứng, vào tắm cùng nhau đi chứ." Giang Trừng mặt đỏ tai hồng, như bị Ôn Ninh nhập vào người, lắp bắp nói: "...!Không, ngươi, ngươi tắm xong ta lại..." Ngụy Vô Tiện không thuận theo, lôi kéo đai lưng hắn đem hắn kéo đến gần, cười nói: "Nhanh lên, tối hôm qua cái đó của ngươi vẫn còn lưu lại trên người ta..." Ngụy Vô Tiện mặt không đỏ nói lời khiến người ta nghe được là muốn phát hoả, Giang Trừng vội duỗi tay che miệng y, ra vẻ hung dữ nói: "Câm miệng!" Không nói được nhưng hành động thì vẫn được. Ngụy Vô Tiện cười, hôn một cái vào lòng bàn tay Giang Trừng, làm cho hai gò má Giang Trừng nóng lên, không thể làm gì, ngây ngây ngất ngất mà cởi quần áo, bước vào trong thùng tắm. Thùng tắm cũng không phải nhỏ lắm, tuy có thể chứa hai người cùng tắm, nhưng là hai nam nhân chân dài vai rộng ngồi ở trong đó thật hơi chật chội một chút. Tay chân Giang Trừng cũng không biết nên để như thế nào, cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng trèo lên thân, dạng chân ngồi ở trên đùi Giang Trừng. Hai người mặt đối mặt, xích loã. Nước nóng quả thực như sắp sôi trào. Giang Trừng trong tay nắm chặt khăn tắm, nhìn Ngụy Vô Tiện vuốt đầu tóc ướt nhẹp ra sau đầu, lộ ra vẻ mặt có chút mệt mỏi sau khi bị lăn lộn suốt đêm qua. Ngụy Vô Tiện có làn da thật đẹp, Giang Trừng nghĩ. Chẳng trách người này luôn tự luyến không chịu được. Từ mặt mày mũi đến khóe miệng gợi lên, tối hôm qua bị hắn cắn cắn cọ xát đến đỏ bừng, lúc này chỉ còn lại chút dấu vết khô nứt. Giang Trừng nhịn không được liếm môi. Bỗng nhiên nhận thấy dục vọng của Giang Trừng lại hơi hơi ngẩng đầu, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, cúi đầu ở hõm vai Giang Trừng cười đến run lên. Giang Trừng đỏ mặt chỉ có thể thấy Ngụy Vô Tiện nhô vai, thân thể nhẹ nhàng run run. Không khí trầm mặc nháy mắt bị đánh vỡ, cảm giác như một luồng ái muội mà dính dính dần dần tràn ngập khắp nơi. Thẳng đến khi Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, cúi đầu lau nước hắt ở trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Giang Trừng. "Ngươi tối hôm qua nói những cái đó, còn định giấu ta nữa hay sao?" Giang Trừng ngẩn ra, ngừng một lát chậm rãi lắc lắc đầu: "Ta nói." Hắn đã định thẳng thắn thành khẩn, cũng không tính toán giấu diếm nữa, cho dù có một số việc nói ra sẽ làm Ngụy Vô Tiện đối với hắn tâm sinh hiềm khích, Giang Trừng vẫn nói ra từng chữ. Đáng tiếc chính là, những hiểu lầm cùng cừu hận của quá khứ, thống khổ cùng bất an, để hắn nhận hết dằn vặt, nói đến không phải ít. Khi nghe Giang Trừng nói đến Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ mà nhướng mày. Khó trách...! Chờ Giang Trừng nói đến việc mổ đan của Nguỵ Anh kiếp trước, Ngụy Vô Tiện chợt thở mạnh một hơi. Không muốn nghe Giang Trừng tiếp tục nói nữa, y duỗi tay nâng cằm Giang Trừng, từ trên cao nhìn xuống cắn răng nói: "Vậy người tối hôm qua ngươi muốn thượng chính là Ngụy Vô Tiện của kiếp trước, hay là Ngụy Vô Tiện của kiếp này?" Giang Trừng sửng sốt, nhìn Ngụy Vô Tiện bởi vì tu quỷ đạo mà đôi mắt đã trở nên loang loang đỏ, há miệng thở dốc lại không biết nên trả lời như thế nào. Thấy Giang Trừng không nói, khí thế Ngụy Vô Tiện lập tức yếu đi, có chút ủy khuất mà lẩm bẩm nói: "Khó lựa chọn như vậy ư?" Giang Trừng duỗi tay kéo tay Ngụy Vô Tiện còn nhéo cằm hắn xuống, nhìn y rồi nói: "Là ngươi." Bốn mắt nhìn nhau một lát, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cúi đầu cắn một ngụm trên môi Giang Trừng, lấy tay sờ dưới nước. Giang Trừng đêm qua vốn chiếu cố Ngụy Vô Tiện mà không thể tận hứng, lúc này bị Ngụy Vô Tiện sờ lập tức nổi lên phản ứng. Cái hôn của đôi bên chân chính tình nguyện mang theo nồng đậm mùi máu, không biết là do Ngụy Vô Tiện cắn phá môi Giang Trừng hay là do hàm răng Giang Trừng cắt qua vết khô nứt trên môi Ngụy Vô Tiện. Hai người đều có chút mất khống chế, nước trong thùng tắm theo động tác hai người không ngừng sánh ra ngoài. Như là gỡ xuống hết thảy những lời yêu hận chưa nói với nhau. Thẳng đến khi thân thể Giang Trừng căng thẳng rên lên một tiếng bắn ra trong tay Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang đoạt lấy không khí trong miệng hắn. Đứt quãng mà đáp lại nụ hôn của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng mơ hồ mà nghĩ, một đời này, vẫn có cái gì đó không giống. Đợi cho hai người cuối cùng cũng tách được nhau ra, nước trong thùng tắm đều đã nguội lạnh. Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Giang Trừng, trán tựa lên trán hắn nói: "Kỳ thật ta đoán được một ít, chỉ là không nghĩ nó lại quá sức tưởng tượng đến như thế. Nhưng đêm qua ngươi đã đã hứa hẹn, không được nuốt lời." Y nhịn không được lại hôn một cái trên môi Giang Trừng, cười nói: "Việc nên làm đều đã làm, ngươi có muốn đổi ý cũng đã muộn rồi." Giang Trừng cũng hơi hơi mỉm cười: "Được." Sống cũng tốt mà chết cũng được, ta hứa sẽ không để lại ngươi một mình. Giang Trừng khoác áo đứng dậy, đem tóc ướt buộc ở sau lưng, gọi người đổi một thùng nước sạch khác cho Ngụy Vô Tiện tắm, sau đó lại ôm y trở về giường. Lúc này Ngụy Vô Tiện lại sắp mơ hồ mà chìm vào giấc ngủ, nhão nhão dính dính bắt lấy xiêm y hắn không buông tay. Giang Trừng bất đắc dĩ, hôn xuống khoé miệng Ngụy Vô Tiện hai cái mới dỗ được y buông tay để Giang Trừng đi đến bên cạnh bàn lấy thuốc. Ngụy Vô Tiện trên người bị thương nặng nhất vẫn là chỗ phía sau kia, bị rách rất nhỏ, tuy rằng máu đã sớm ngừng chảy, nhưng vẫn hiện ra dấu vết sưng đỏ do bị thô bạo chà đạp. Giang Trừng bôi thuốc mỡ cho Ngụy Vô Tiện, vô thức cau mày. Ngụy Vô Tiện đau đến cơn buồn ngủ cũng tan đi, đôi chân đang mở ra cũng bất giác e lệ, tận lực thả lỏng nơi đó của mình để Giang Trừng dễ dàng làm việc. Mãi đến khi Giang Trừng nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ngụy Vô Tiện mới đưa chân kéo thân hắn, dùng hai chân xích loã câu eo Giang Trừng, đôi tay ôm lấy cổ hắn, đè thấp tiếng, cười nói: "Ngươi không cần như thế, sớm muộn ta cũng sẽ đòi lại trên thân thể của ngươi." Sắc mặt Giang Trừng ửng đỏ, gỡ tay Ngụy Vô Tiện ra, cầm chăn lên bọc y lại. Ngụy Vô Tiện cũng thật sự là bị lăn lộn đến mệt cực kỳ, hiếm thấy không giở trò, dựa bên cạnh người Giang Trừng, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ.