Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 65 : thỏa hiệp

Trong vườn dưa, Mi Nhi dùng sức mà nhổ đi những gốc dưa, hung hăng mà phát tiết bất mãn trong lòng . Hai nhóm thái giám và nha hoàn đứng ở hai bên không dám tiến lên chỉ trơ mắt mà nhìn nàng nhổ bỏ từng dây dưa, những quả dưa bị ném ở dưới chân cũng bị người giẫm lên. Triệu Đoạt vừa đến đã nhìn thấy cảnh vườn dưa bị phá hỏng. Hắn đen mặt nổi giận nói: “Mi nhi, không cần hồ nháo, mau dừng lại” Mi nhi liếc nhìn Triệu Đoạt thì oán khí trong lòng càng tăng lên, chẳng những không ngừng tay ngược lại càng ra sức phá hoại. Triệu Đoạt nhìn thấy những quả dưa bị vứt bừa bãi thì đau lòng không thôi, lại nhìn đến bộ dáng giương nanh múa vuốt của Mi Nhi, hắn sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng nên không hề nghĩ nhiều mà chạy vào túm cổ áo lôi nàng ta ra khỏi vườn dưa. “Đừng động vào ta, ngươi để ta phá, để ta phá hủy nó” “Mi nhi, muội biết mình đang làm cái gì sao?” Triệu đoạt dùng giữ chặt thân thể Mi Nhi, không cho nàng giãy giụa, cả giận nói, “Đó là tâm huyết của người ta, nàng sao lại nói hủy là có thể hủy?” Mi Nhi thấy Triệu Đoạt giữa mày nhăn thành một chữ “Xuyên” , rốt cuộc chịu đựng không được phẫn nộ, ô ô khóc lớn lên. “Ta biết, ta biết, huynh lúc nào cũng nhớ đến nàng ta, thay nàng suy nghĩ, huynh thích nàng đúng hay không? Huynh đã thay lòng, không còn là Đoạt ca ca của ta nữa có đúng hay không?” Triệu đoạt nghe vậy, trong lòng cả kinh, thế nhưng không nghĩ phản bác. “Huynh không nói lời nào, huynh không giải thích, huynh quả nhiên thay đổi” Mi Nhi một bên khóc, một bên chậm rãi lui về phía sau làm như không thể tiếp thu đả kích như vậy, biểu tình trở nên tuyệt vọng vô cùng, “Đứa nhỏ này là dư thừa, hay đến ta cũng là dư thừa,hu hu, ta không muốn sinh hài tử, ta không muốn gả cho huynh” Triệu Đoạt lôi kéo nàng ta, khuyên nhủ: “Mi nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch, muội cùng hài tử sao có thể là người dư thừa được? Muội không biết, lúc muội nói cho ta biết muội đã có thai, ta có bao nhiêu vui mừng, có bao nhiêu mong chờ nó được sinh ra” “Cho nên nói, huynh cưới ta, bất quá là vì hài tử, huynh căn bản là là bởi vì hài tử nên mới cưới ta” “Mi nhi, ta đã đủ phiền lòng, muội không cần lại hồ nháo được không!” Triệu Đoạt bị lời nói của Mi Nhi kích thích một chút ngay sau đó nhẫn nại vốn có cũng mất hết. Hắn không phủ nhận, nếu không có đứa nhỏ này hắn sẽ không nghĩ đến chuyện cưới nàng, nhưng mà nàng vẫn la trách nhiệm của hắn, hắn không thể không có lý do gì mà mặc kệ nàng, vứt bỏ nàng. “Ta hồ nháo còn nàng ta thì không hồ nháo, ta chẳng qua là nghĩ tới lời huynh hứa hẹn trước kia, bất quá là muốn thu hồi đồ vật vốn thuộc về mình, mà huynh lại thay nàng ta nó chuyện, ta đổi ý, ta không muốn gả cho huynh, đứa nhỏ này, ta cũng sẽ không sinh ra.” Mi nhi nói xong liền quay đầu đi, hung ác quyết tuyệt. Triệu đoạt sửng sốt vài giây, ngay sau đó đuổi theo, dùng sức mà giữ chặt nàng: “Muội muốn àm gì? Đem xoá sạch hài tử sao?” Mi nhi quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Đoạt, nàng ta kiên định mà nói: “Đúng vậy, ta muốn xoá sạch nó, bởi vì sự tồn tại của nó sẽ làm cho ta nhớ đến một số chuện, cho nên ta không thể giữ nó lại, không thể vì nó mà nhớ đến một số chuyện đã qua.” “Đó là hài tử của ta!” Triệu đoạt phẫn nộ mà nắm bả vai nàng ta, hắn dùng sức dường như muốn bóp nát người nàng. “Chính là, huynh không cần nó, huynh cũng không cần mẫu thân của nó.” “Ta khi nào nói là không cần?” Triệu Đoạt nhẹ giọng khuyên nhủ, “Mi nhi, Hoa Tưởng Dung là bị ta dụng hình mà trở nên như thế, hiện giờ muốn nàng ấy dọn ra ngoài ta đã thực băn khoăn, chẳng lẽ đến một cái yêu cầu nho nhỏ của nàng ấy ta cũng không thể thỏa mản sao? Huống chi, chờ nàng ấy thu hoạch dưa xong sẽ đem trả mảnh đất này lại cho nàng mà.” “Địa phương khác có rất nhiều, sao lại muốn chiếm Mai viên của ta? Nếu không phải ta yêu cầu, huynh căn bản là không nghĩ để nàng ta dọn ra khỏi Mai viên có phải không? Đoạt ca ca, huynh nói, huynh đã yêu nàng có phải hay không?” Mi nhi dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn Triệu Đoạt, chờ đợi hắn trả lời. Trong lòng Triệu Đoạt như bị cái gì hung hăng mà đụng phải mà đau đớn. Yêu nàng sao? Hắn ở trong lòng lắc lắc đầu. Nếu yêu, vì sao lại không giống tình cảm mà hắn đối với Mi Nhi? Nhưng nếu không yêu, vì sao lúc nhìn thấy nàng ở bên cạnh nam nhân khác thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, nếu không yêu vì sao lại không muốn buông tay nàng ấy ra. Triệu Đoạt im lặng mộ lát, cuối cùng cũng khó khăn mà nói ra hai chữ: “Không có.” “Chứng minh cho ta xem.” Mi nhi từng bước một mà bức Triệu Đoạt. Nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, làm như muốn xuyên thấu vào lòng hắn, xem hắn đang suy nghĩ cái gì “Đoạt ca ca, chứng minh cho ta xem, huynh không yêu nàng, huynh chứng minh cho ta xem.” Trước mắt Mi Nhi từng bước mà đến gần, Triệu Đoạt nắm chặt nắm tay, cắn cắn môi, cau mày lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu phá bỏ vươn dưa này cho ta!” Tận mắt nhìn thấy bọn thái giám nhổ đi những gốc dưa còn lại, Mi Nhi lúc này mới nín khóc mỉm cười, lại lôi kéo Triệu Đoạt nói mấy chỗ sửa lại, sau đó mới rời đi. Triệu Đoạt vừa tiễn Mi Nhi đi khỏi liền chạy về hướng Mai viên. Lúc này, Hoa Tưởng Dung đang được Tiểu Thúy hàu ạ dùng thuốc. Triệu Đoạt cái gì cũng chưa nói liền đoạt chén thuốc từ trong tay của Tiểu Thúy. Hoa Tưởng Dung khó hiểu mà nhìn hắn, thẳng đến hắn múc ra một muỗng thuốc đưa đến bên miệng nàng, nàng mới hiểu được ý đồ của hắn. Nàng quay mặt qua chỗ khác, không uống thuốc cũng không muốn nhìn hắn, vô lực nhắm mắt lại. “Uống thuốc đi, uống thuốc vào mới có thể khỏe lên được.” Sự ôn nhu của Triệu Đoạt làm cho toàn thân của Hoa Tưởng Dung run rẩy. Nàng biết sự ôn nhu của hắn là chỉ có thể muốn mà không thể cầu, làm nàng cũng có chút mềm lòng. Nàng hận chính mình vì sao lại không có tiền đồ như vậy, lúc nãy nghe Tiểu Thúy kể lại vờn dưa dã bị phá hoại thế nào, nàng cơ hồ hận hắn thấu xương, nhưng bây giờ lại ôn nhu với nang như thế này rốt cuộc muốn làm sao đây? “Dung nhi, nàng giận ta cũng được, bực ta cũng thế người thiệt thòi vẫn cứ là nàng, nàng cần gì phải thế?” Triệu đoạt đem cái muỗng đựng đầy nước thuốc đến bên miệng của Hoa Tưởng Dung, kiên nhẫn mà nói: “Ngoan, há mồm.” Hoa Tưởng Dung bỗng nhiên mở to mắt nhìn trừng trừng Triệu Đoạt, rống lớn nói: “Ngươi đây là đang làm gì? Đường đường là Vương gia lại làm ra hành vi buồn cười như thế, ngươi không cảm thấy thật mất thân phận sao? Đừng quên ta là kỹ nữ hạ tiện , có thể tùy ngươi sử dụng, tùy ngươi đánh chửi, ngươi không cần áy náy, cũng không cần đền bù cái gì” Triệu đoạt nghe vậy, trong mắt lập tức tụ đầy hơi thở làm cho người ta sợ hãi. Hắn nhíu mày, cả giận nói: “Hoa Tưởng Dung, nàng không cần không biết tốt xấu, bổn vương đối xử tốt với nàng cũng không đại biểu thừa nhận chính mình làm sai, tuy rằng Trác Ngôn đã cùng bổn vương nói chuyện của nàng, nhưng cũng không đại biểu là bổn vương sẽ tin tưởng nàng. Đại hôn của bổn vương sắp tới nếu nàng chết chẳng phải là mang lại xui xẻo cho bổn vương? Nàng tốt nhất là ngoan ngoãn mà uống thuốc, chọc giận bổn vương thì nàng chỉ có thể ăn khổ.” “Đau khổ?” Con ngươi của Hoa Tưởng Dung co rụt lại, ngay sau đó lại nhớ tới đau khổ mình đã trải qua ở ám phòng, ngay sau đó nàng cười lạnh nói: “Ghế hùm hay là thiết lạc bàn? Ta nghe nói còn có một loại hình phạt gọi là lăn đinh bản Vương gia có muốn dùng tiện thiếp thử qua một lần?” Triệu Đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung quật cường. Hắn duỗi tay dùng sức mà nhéo cằm nàng lại nheo lại đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhắc nhở nàng, chọc giận ta không có kết cục tốt.” “Cho nên ?” Hoa Tưởng Dung nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Đoạt, trong mắt nàng không có một tia sợ hãi mà chỉ có ý hận. Triệu Đoạt hung hăng mà dùng sức làm cho Hoa Tưởng Dung cảm thấy dau đớn không thôi, chỉ đành phải hé miệng để làm giảm bớt đau đớn. Triệu đoạt tựa hồ chờ đợi giờ khắc này, vừa lúc nàng mới mở miệng hắn liền đột nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào không hề có chút huyết sắc nào của nàng.