Tô Chỉ Hề đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy ông chú đang cung kính đứng đợi cô ở ngoài xe.
Cô nghĩ tới ông chú lúc sáng ngày hôm nay cô đụng phải khi rời khỏi phòng.
Thiếu gia Hách hình như gọi ông là Lý Bá.
"Tiểu thư Tô." Lý Bá mở cửa xe cho cô, cung kính ra dấu, "Mời."
Tô Chỉ Hề vội vàng nói cảm ơn, xoay người ngồi lên xe.
Lý Bá ngồi ở hàng ghế lái, khởi động xe, hỏi: "Tiểu thư Tô muốn đi nơi nào?"
"Chú có thể đưa cháu đến đại học Viêm Châu được không ạ?" Cô suy nghĩ rồi nói ra.
Hiện tại nơi duy nhất cô có thể đến là trường học.
Năm nay Tô Chỉ Hề 21 tuổi, đang tại đọc đại học năm ba, bình thường cô hay ở lại kí túc xá của trường, thỉnh thoảng mới về nhà một lần. Ngày hôm qua cô chỉ định về lấy mấy bộ quần áo, ai ngờ lại bị Tô Liên Hề tính kế.
Từ nay về sau, cô không còn khả năng trở về ngôi nhà kia nữa.
Nghĩ tới đây, Tô Chỉ Hề cảm thấy mũi mình hơi chua xót.
"Được." Lý Bá cười thành tiếng, "Tiểu thư Tô, cô cảm thấy thiếu gia của chúng tôi là người như thế nào?"
Tô Chỉ Hề sững sờ, trong đầu lập tức xuất hiện đôi mắt thâm thúy và đen tối của Hách Kính Nghiêu, ánh mắt nóng rực như vậy, khiến cho Tô Chỉ Hề cảm thấy anh đang nhìn mình rất trắng trợn.
Sắc mặt của cô hơi đỏ lên, gật đầu nói: "Thiếu gia Hách là người rất tốt."
Anh là người từ trên trời rơi xuống, đưa cô ra khỏi nhà họ Tô, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Dù cho bị cô từ chối, cũng chưa từng tức giận, mà còn vô cùng phong độ cho người đưa cô rời đi.
Chỉ có điều, hình như Thiếu gia Hách có hơi kỳ quái.
Giọng nói của Lý Bá tràn ngập sự vui mừng: "Vậy là tốt rồi."
Tô Chỉ Hề không biết Lý Bá đang vui mừng vì điều gì, chỉ có thể gượng cười.
Một lát sau, Lý Bá đưa cô đến trước cửa đại học Viêm Châu.
Tô Chỉ Hề nói lời cảm ơn rồi xuống xe, đang muốn chào tạm biệt Lý Bá, đột nhiên Lý Bá hạ cửa kính xe xuống, đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ: "Thiếu gia dặn tôi đưa cái này cho cô, sớm muộn gì cũng phải bôi hết, cô nhớ đừng quên."
Tô Chỉ Hề sững sờ đón lấy tuýp thuốc mỡ, trong nội tâm trào lên cảm giác ấm áp.
Đã bao lâu rồi, chưa có ai đối tốt với cô như vậy?
Cô sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi Lý Bá lái xe đi mất, cô mới phát hiện mình quên chưa nói lời cảm ơn.
Tô Chỉ Hề nhét thuốc mỡ vào trong túi. Gặp Thiếu gia Hách là do thần xui quỷ khiến, một việc ngoài ý muốn, nhưng Tô Chỉ Hề lại cảm thấy, đây là một việc đáng để cô nhớ lại.
Trong trường đại học Viêm Châu có tiếng người ồn ào.
Tô Chỉ Hề đi trong sân trường, có cảm giác như được trở về với thế giới.
Cô đi đến kí túc xá của mình, phát hiện bên cạnh bồn hoa có một người đàn ông đang đứng đó.
Anh ta mặc tây trang, dáng người cao, khuôn mặt tuấn tú, đứng ở nơi đó tạo nên một khung cảnh đẹp. Hễ có nữ sinh nào đi qua đây cũng không kìm được lòng mà nhìn trộm anh.
Bỗng nhiên trái tim của Tô Chỉ Hề xiết chặt.
Là Ninh Dịch Thần.
Tại sao anh ta lại đứng ở đây chờ cô? Buổi sáng hôm nay, không phải anh ta đi hẹn hò với Tô Liên Hề hẹn sao?
Lúc này, Ninh Dịch Thần ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh mắt thâm sâu, từ từ đi về phía cô.
"Ninh Dịch Thần, anh có chuyện gì sao?" Giọng nói của Tô Chỉ Hề có hơi khẩn trương.
Cô cứ tưởng rằng mình hiểu rõ người đàn ông này, nhưng mà, cô chỉ hiểu rõ người đàn ông nằm trên giường bệnh không biết gì trước kia, chứ không phải người đàn ông mang lại cảm giác áp bức của bây giờ.
"Tô Chỉ Hề." Ninh Dịch Thần thản nhiên mở miệng, giọng nói không chứa một chút hơi ấm, "Tôi nghe Liên Hề nói, buổi sáng hôm nay sau khi chúng tôi rời đi, thiếu gia nhà họ Hách đột nhiên xuất hiện, anh ta không chỉ mang cô đi, còn đe dọa bác Tô."
Tô Chỉ Hề nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Đúng thì thế nào?"
"Mặc kệ trong lúc đó cô và Liên Hề có xảy ra hiểu lầm gì, cũng không quản cô có thù hận gì với bác Tô." Sắc mặt Ninh Dịch Thần trở nên lạnh, "Nhưng tôi không cho phép người khác làm tổn thương Liên Hề và người nhà của cô ấy. Cho nên, nếu cô ỷ mình có thiếu gia Hách làm chỗ dựa, gây tổn thương đến Liên Hề, thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Còn nữa, nhớ nhắc nhở thiếu gia Hách một câu, nếu anh ta gây bất lợi cho nhà họ Tô, thì anh ta chính là tình địch của nhà họ Ninh!"
Tô Chỉ Hề há hốc mồm, định giải thích mình không phải là người như vậy, nhưng sau đó lời nói của cô lại trở thành: "Ninh Dịch Thần, anh tin tưởng Tô Liên Hề đến vậy sao?"
"Tôi không những tin tưởng cô ấy mà tôi còn yêu cô ấy." Ninh Dịch Thần không chút do dự nói ra, "Lúc trước khi tôi trở thành một người sống thực vật, nằm ròng rã ba năm trên giường bệnh, Liên Hề đã chăm sóc tôi suốt ba năm. Với tôi mà nói, cô ấy chính là người quan trọng nhất!"
Tô Chỉ Hề cảm giác cổ họng của mình tắc nghẹn.
Cô muốn nói, người chăm sóc anh ba năm, là em.
Nhưng Ninh Dịch Thần sẽ không tin cô. Bởi vì, khi anh tỉnh lại người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Tô Liên Hề.
Ba năm qua, ngoại trừ đi học và đi làm thêm, thời gian còn lại cô đều đến bệnh viện, nhưng Ninh Dịch Thần không biết.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
326 chương
128 chương
66 chương
62 chương