Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi
Chương 60 : Quyết chí không đổi
Mục Cẩm dặn dò mọi việc với Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc xong thì về lều trại ngay lập tức. Khi đến gần cửa lều, nghe thấy tiếng ho truyền ra từ bên trong, âm thanh không lớn, nhưng Mục Cẩm vẫn nghe rõ.
Vội vàng bước đến, đẩy mành ra, nhìn thấy Mạch Sương đang đứng bên cạnh bàn trà, không có gì khác thường. Hắn buông mành xuống đi tới: “Ta vừa nghe thấy em ho.”
Mạch Sương thản nhiên: “Chỉ là uống trà, bị sặc một chút thôi.”
Mục Cẩm nhìn sang bàn trà bên cạnh cậu, quả thực có một chén trà nóng. Nhưng đi đến gần hơn, hai mắt Mục Cẩm hơi mở to, trên làn da trắng nõn bên khóe môi Mạch Sương, rõ ràng có một chút màu đỏ.
“Sao vậy?”
Mục Cẩm nhìn cậu: “Em lừa ta.”
“Hmm?”
Mục Cẩm cầm cánh tay đang giấu trong tay áo Mạch Sương, hơi nâng lên, ống tay áo rơi xuống một chút, để lộ bàn tay ra ngoài. Trong tay cậu có một chiếc khăn, chiếc khăn trắng tinh có dính một màu đỏ tươi, giống như mấy bông hoa mai vươn cao trên nền đất tuyết.
Mục Cẩm nhìn chiếc khăn dính máu đó, không nói gì hết, qua một lúc, lấy chiếc khăn trong tay Mạch Sương, dùng chỗ không dính máu trên khăn, nhẹ nhàng lau vết máu mà cậu chưa kịp lau sạch bên khóe môi.
Mạch Sương cầm cổ tay hắn, nói: “Em không sao.”
“Ta biết em không sao.” Lời nói ra mà đến cả bản thân cũng thấy rất giả, mấy đốt ngón tay cầm khăn trở nên trắng bệch, trong lòng hận sao mình bất lực.
Mạch Sương buông cổ tay hắn ra, nói sang chuyện khác: “Điện hạ đã nói rõ với hai vị tướng quân chưa?”
Mục Cẩm nói: “Đã nói hết rồi.”
“Vậy nhân lúc hôm nay, chàng an bài xong mọi việc hậu chiến đi.”
“Ừ, ta biết.”
Mục Cẩm bước đến gần sát hơn, cơ thể dán vào Mạch Sương, vòng tay ra sau lưng cậu: “Sau này em không được phép giấu diếm ta.”
“Đâu dám.”
“Đau ở đâu, khó chịu ở đâu đều phải nói cho ta biết, không được một mình chịu đựng, càng không được cố ý giấu ta. Mặc dù ta không hiểu y thuật, nhưng ngày mai Lưu Bán Tiên có đi theo, hắn hiểu.”
Mạch Sương ôn nhu nói: “Em lại cảm thấy điện hạ lo lắng quá mức, hai mươi năm qua không phải em vẫn sống được sao.”
Mục Cẩm hít sâu một hơi: “Ta biết.”
Dù biết thể chất Mạch Sương từ nhỏ đã thế, nhưng vẫn không kìm lòng được mà lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, Mục Cẩm và Mạch Sương lên đường đi từ quân doanh đến núi Lăng Vân ở Linh Châu. Hai ngày trước Mục Cẩm đã cho người chuẩn bị xe ngựa, chỗ ngồi trong xe ngựa còn được trải một lớp vải bông dày. Trong lúc đi đường nhất định sẽ bị xóc nảy, lót một lớp vải bông có thể giảm được độ xóc.
Đi cùng hai người là mấy thị vệ, Đông Linh và Lưu Bán Tiên. Có hai chiếc xe ngựa, Mục Cẩm và Mạch Sương một chiếc, Đông Linh và Lưu Bán Tiên một chiếc.
Vì để chăm sóc cho thân thể Mạch Sương, cứ đi một canh giờ sẽ dừng lại nghỉ một khắc, ra ngoài hít thở không khí.
Thời tiết cuối xuân, hoa nở hồi đầu xuân đã héo tàn gần hết, nhưng cây cối thì vẫn rất xanh tươi. Hai bên đường đi rậm rạp um tùm, được ánh nắng cuối xuân chiếu vào, hương thơm cây rừng tỏa ra nhè nhẹ.
Trên cây đào sinh trưởng bên đường đã kết ra những quả màu xanh, cùng màu sắc với lá cây, nếu không đến gần nhìn kỹ có lẽ không nhìn ra được. Hai thị vệ trèo lên cây, Đông Linh đứng dưới gốc cây, chỉ vào một quả trên cây: “Bên kia kìa, cái quả to đùng ấy!”
Lưu Bán Tiên cầm một quả đào màu xanh, nhíu mày: “Thế này vẫn chưa chín đâu, ăn vào có thể bị tiêu chảy!”
Đông Linh cầm quả đào cắn một miếng, nói: “Không sợ không sợ, ăn không chết người là được rồi.”
Mục Cẩm và Mạch Sương đứng nhìn đằng xa, Đông Linh gặm hết một quả đào xong, lại lấy hai quả khác từ trong túi vải chạy đến trước mặt Mạch Sương, đưa một quả cho cậu: “Công tử, quả đào này to nhất, nhất định là rất ngọt.”
Mạch Sương nhận lấy, nói: “Mấy quả này vẫn chưa chín, em ăn ít thôi.”
“Hồi nhỏ em toàn ăn như vậy thôi.” Đông Linh cười, đưa một quả khác cho Mục Cẩm. “Điện hạ, quả này cho ngài.”
Mục Cẩm cầm lấy, nhìn một cái rồi cắn, trái cây vẫn chưa chín nên ăn rất giòn.
Mạch Sương hỏi: “Điện hạ thấy hương vị thế nào?”
“Hơi chát, nhưng hương vị cũng tạm được.”
Mạch Sương cũng cắn một miếng ở quả của mình, nói: “Quả của em thì lại ngọt.”
“Ta nếm thử.” Nói xong, sáp đến gần, cắn một miếng vào đúng nơi Mạch Sương vừa cắn. Đông Linh nhìn thấy tình huống kiểu này, rất tự giác lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Mục Cẩm nhai mấy cái, nói: “Của em đúng là hơi ngọt.”
“Nhưng dù sao vẫn là chưa chín, chàng ăn một miếng là được rồi, đừng ăn nhiều.”
Quả đào còn lại, Mục Cẩm ăn hết.
Ở bên kia, Đông Linh đựng số táo thị vệ hái xuống trong mấy cái túi vải, định vừa đi đường vừa ăn. Cả một cây đào, còn chưa chín đã bị hái chẳng còn bao nhiêu.
Đến tối, dừng chân trong một khách điếm.
Đêm khuya tĩnh lặng, vầng trăng ngoài cửa sổ tỏa sáng, ánh sáng chiếu vào trong phòng. Bên trong màn giường, Mạch Sương từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm nằm bên cạnh. Mục Cẩm nằm nghiêng quay về phía cậu, hơi thở nhẹ nhàng phả lên một bên mặt Mạch Sương.
Trong phòng không có ánh nến, chỉ có thể nhìn thấy đường nét khái quát của hắn, không thể nhìn rõ dung nhan hắn.
Mạch Sương nhẹ nhàng kéo chăn lên cho hắn.
Từ nhỏ cậu đã sống ở đạo quán, từng cho rằng cả đời này đều phải cô đơn một mình. Lúc trước nhận được thánh chỉ phải gả cho Thái tử, tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng cũng không khó chịu.
Tới bây giờ, cậu lại thấy may mắn vì có thể gặp được hắn, may mắn vì trong lúc còn sống, có thể nếm trải hương vị của tình. Tình là gì? Nói cho cùng cũng chỉ đơn giản là bầu bạn bên nhau, cùng ăn chung bàn, cùng ngủ chung giường, cùng ngắm phong cảnh, nắm tay bầu bạn, đến hết cuộc đời.
Bỗng nhiên, ngực đau buốt, trong cổ họng truyền đến một vị tanh ngọt, bên khóe môi là một tia máu trào ra. Mạch Sương hơi nhíu mi, nhẹ nhàng vén chăn lên ngồi dậy, cẩn thận vượt qua người Mục Cẩm. Bất thình lình, phía sau có động tĩnh, người đằng sau gọi: “Mạch Sương?”
Mạch Sương hơi sững ra, vừa định lên tiếng, nhưng mở miệng ra là ho nhẹ. Mục Cẩm vội vàng ôm cậu, vuốt sau lưng cho cậu: “Đau ở đâu?”
Tiếng ho dừng lại, trong bóng tối vang lên giọng nói của Mạch Sương: “Em không sao.”
Ánh sáng quá mờ, không nhìn rõ dáng vẻ của Mạch Sương. Mục Cẩm nhanh chóng đứng dậy châm nến, ánh nến phá tan bóng tối, chiếu rõ Mạch Sương đang ngồi bên mép giường. Vệt máu đỏ tươi chảy xuống cằm, rơi trên tiết y trắng tuyết.
Mục Cẩm đau đớn trong lòng.
“Chỉ là chảy chút máu thôi, không đau.” Mạch Sương bâng quơ nói, như thể đây chỉ chuyện nhỏ nhặt. Cậu đứng dậy, lấy chiếc khăn vắt trên giá áo, lau máu trên khóe môi và trên tay.
Mục Cẩm đi đến cạnh cậu, lấy chiếc khăn từ tay cậu: “Để ta giúp.”
Bàn tay lau vết máu của Mục Cẩm hơi run rẩy. Mạch Sương cầm cổ tay hắn, nhìn hắn ôn nhu nói: “Đừng sợ, chỉ là chảy chút máu, không làm bị thương đến tính mạng.”
“Ta đi gọi Lưu Bán Tiên đến.”
“Giờ là nửa đêm, hắn đã đi cả ngày nhất định rất mệt, đừng quấy rầy hắn.”
“Nhưng mà, em như thế này, ta không yên tâm.”
Mạch Sương trầm mặc, Mục Cẩm quay người đi gọi Lưu Bán Tiên.
Không đến nửa khắc, Lưu Bán Tiên vẫn đang buồn ngủ đã bị gọi đến.
Tứ chẩn xong, Lưu Bán Tiên thở dài một hơi, nói: “Lục phủ ngũ tạng của công tử yếu nhược, thi thoảng xuất huyết cũng không có gì lạ.”
Mục Cẩm vội hỏi: “Có cách gì ngăn chặn không?”
Lưu Bán Tiên lắc đầu: “Thảo dân bất lực.”
Mục Cẩm lạnh lùng nói: “Cái này bất lực cái kia cũng bất lực, bản cung còn cần ngươi làm gì?”
“Điện hạ, chàng bớt giận, điều này không thể trách Lưu đại phu.” Mạch Sương nói xong, lại ho nhẹ mấy tiếng.
Mục Cẩm thấy cậu ho, tim như treo tít trên cao, sợ lát nữa cậu lại chảy máu, vội vàng vuốt sau lưng.
Mạch Sương nhìn Lưu Bán Tiên, nói: “Đêm khuya còn làm phiền thật là áy náy, Lưu đại phu đi nghỉ đi.”
Lưu Bán Tiên đứng dậy chắp tay cáo từ: “Thảo dân cáo lui.”
Đợi Lưu Bán Tiên ra ngoài rồi, Mạch Sương nhìn sang Mục Cẩm: “Điện hạ.”
“Ừ?”
“Hứa với em, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được dễ dàng tức giận.”
Mục Cẩm trầm mặc một lúc mới nói: “Ừ, ta hứa với em.”
Mạch Sương đứng dậy: “Đã rất muộn rồi, chàng cũng đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi tiếp.”
“Vậy em…”
“Em không sao.” Mạch Sương đi về giường, kéo chăn lên nằm xuống.
Mục Cẩm cũng lên giường, dùng chỉ phong tắt nến, thả màn giường rồi nằm xuống. Mạch Sương đắp chăn cho hắn, nhưng đột nhiên bị ôm chặt.
Trong bóng tối, môi Mục Cẩm dán chặt vào môi cậu, hạ xuống một nụ hôn quấn quýt.
“Điện hạ muốn?” Tay Mạch Sương đặt lên eo hắn, vuốt ve nhẹ nhàng.
Mục Cẩm cầm bàn tay bên eo: “Không phải.” Hắn biết Mạch Sương thanh tâm quả dục, cho nên luôn khống chế chuyện phòng the. Dạo này thân thể Mạch Sương rất yếu, hắn không còn muốn lần nào nữa.
Ở Chu Châu có lưu truyền một thần thoại, nói là một nghìn năm trước, dân chúng Chu Châu gặp phải một căn bệnh lạ, dù là thần y y thuật cao minh cũng không thể chữa khỏi. Lúc ấy đã có hàng nghìn hàng vạn người chết vì căn bệnh đó, nhưng đúng vào lúc dân chúng Chu Châu tuyệt vọng, có một vị nữ thần y Bạch Chỉ xuất hiện.
Nữ thần y Bạch Chỉ đã chế tạo ra một cách chữa bệnh trước giờ chưa từng có, chữa khỏi bệnh lạ cho dân chúng Chu Châu, nhưng mỗi ngày mỗi đêm đều chữa bệnh cho mọi người, cho nên cuối cùng vất vả quá mức mà chết.
Sau khi Bạch Chỉ chết, cơ thể của nàng qua nhiều năm mà vẫn không thối rữa, cuối cùng hóa thành một pho tượng đá. Sau đó, nàng báo mộng cho dân chúng toàn thành Chu Châu, nói rằng nàng đã thăng tiên.
Bởi thế, vì dân chúng Chu Châu muốn cảm tạ, đã xây một ngôi miếu trên ngọn núi cao nhất Chu Châu, thờ cúng riêng biệt cho Bạch Chỉ thần y.
Khi mấy người Mục Cẩm vào đến Chu Châu dừng chân trong một tửu lâu, nghe thấy ở bàn bên cạnh có người nhắc đến Bạch Chỉ thần y.
“Cách đây không lâu dượng của ta sống ở phía nam thành bị bệnh nặng, cả nhà đều nghĩ hắn không qua khỏi, còn đặt làm xong quan tài rồi. Thế mà dì của ta chỉ đi một chuyến đến núi Bạch Chỉ, bệnh của dượng ta đã khỏi hẳn, bây giờ sinh long hoạt hổ vô cùng.”
“Còn có chuyện này ư?”
“Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến dượng ta đã khỏi bệnh, ta cũng không tin đâu. Ta thấy, nhất định là Bạch Chỉ thần y hiển linh đấy.”
Mục Cẩm ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy được, trong lòng vui mừng, đến mức đứng ngồi không yên. Đi tới bàn của hai người kia, vô cùng hữu lễ nói: “Xin thứ cho tại hạ đường đột, không biết những lời vị huynh đài này vừa nói có thật không?”
“Ngươi nói đến việc Bạch Chỉ thần y hiển linh hả?”
“Đúng vậy.”
“Là thật đấy.”
“Xin hỏi phải làm thế nào để Bạch Chỉ thần y hiển linh?”
“Vậy thì phải xem ngươi thành tâm đến mức nào, nếu không thành tâm thì dù có cầu xin trước tượng đá của Bạch Chỉ thần y suốt ba ngày ba đêm cũng không có tác dụng. Nếu thành tâm, thì bắt đầu từ chân núi cứ đi một bước lại dập đầu một cái, khi đến trước mặt Bạch Chỉ thần y lại dập đầu ba cái mạnh, thắp một nén hương, vậy là có thể làm thần y hiển linh.”
Mục Cẩm vội hỏi tiếp: “Có thể nói kỹ hơn được không?”
Mạch Sương xuất hiện bên cạnh Mục Cẩm, nói với hai nam tử kia: “Làm phiền rồi.” Lại nhìn Mục Cẩm nói. “Thức ăn sắp nguội rồi.”
“Ta đi ngay đây.” Mục Cẩm lại chắp tay với hai nam tử kia. “Làm phiền hai vị nhiều, mong hai vị bỏ quá cho. Bữa ăn hôm nay hai vị cứ tùy tiện gọi món, khi thanh toán cứ ghi tên ta.”
“Sao có thể không biết ngượng như vậy?”
“Không có gì không biết ngượng hết, là ta làm phiền hai vị, để tỏ lòng xin lỗi, hai vị không cần khách khí.”
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
11 chương
10 chương
66 chương
105 chương
23 chương
50 chương