Tiên Sở

Chương 24 : Toan nghê mãnh thú thổ sàm tiên

Ngoài động tiếng quỷ khốc sói tru càng ngày càng nhiều, đầy khắp núi đồi, khiến người sởn cả gai ốc. Chúng long hổ đạo sĩ đã kết thành bát quái kiếm trận, bao lấy thiên địa hồng lô làm trung tâm vây lấy, hơn bẩy mươi thanh trường kiếm nghiêng nghiêng chỉ tới, nín lặng ngưng thần, đến thở mạnh cũng không dám. Trương tư đạo xiêm y phần phật bay, vung quạt ba tiêu rung động liên tục, một làn chân khí màu trắng thao thao bất tuyệt từ thiên địa hồng lô bốn phía bay ra lượn vòng quanh. Ngọn lửa hừng hực, lưỡi lửa tử sắc hừng hực đang liếm lấy chín chân luyện đan lô, khiến bốn bức tường của động quật khói xông mù mịtTrong lô, sở dịch ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại, toàn thân khởi dậy một đoàn tử quang, xung quanh nhìn thấy trong tâm lô huyền đan đoàn đoàn bay lượn. Hắn mới đầu còn thấy nóng bức khó chịu, nhưng càng về sau, chân khí trong cơ thể bỗng nhiên bùng lên, kinh dị ở chỗ, khí huyết lưu thông khắp toàn thân, dễ chịu tới không nói nên lời, nhiệt độ nóng bỏng ở trong lô giờ không còn cảm thấy nữa. Lúc này, bên ngoài động đột nhiên vang lên hai tiếng tù và quỷ dị, thê lương xuyên vân, dường như là hai mãnh thú đang cuồng hỉ đồng thời kêu rống. Trong sát na đó, tiếng mãnh thú gầm gừ càng vang lên to hơn, hết đợt này tới đợt khác, càng ngày càng nhiều, nhịp theo tiết tấu của tiếng tù và, rào rạt dâng trào vang vọng khắp Hoa SơnTiếng tù và, tiếng thú hống, tiếng chim khóc, tiếng móng vuốt gõ xuống đất, tiếng đập cánh rầm rầm... đan xen vào nhau thành một đoàn âm thanh hỗn loạn ầm ầm, bài sơn đảo hải, sóng sau đè sóng trước, đập vào tai mọi người. Rèm cửa loạn vũ, đất đá, ngọc sàng.... ông ông chấn động, cả động quật đều bắt đầu từ từ bắt đầu lay động, càng ngày càng kịch liệt, tro bụi trên tường rơi xuống như mưa, như một màn sương mù. Chúng đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng một bước cũng không dám di động. Sở Cuồng Ca "Di: một tiếng, cười dài nói: "hay lắm hay lắm, lão bằng hữu càng ngày càng nhiều rồi. Cổ Nhạc Huyên ĐIền, Phù Thú Song toàn, Lãng Khung tỷ muội, nam cương chia tay, quả nhân nhớ các người nhiều lắm. Các người lần này đã soạn ra được tân khúc nào rồi? để quả nhân nghe thử xem sao. "Trong tiếng ầm ầm, chỉ nghe hai nữ tử cùng lên tiếng, cười nói: "Phi, ngươi là đồ thiên hạ đệ nhất bạc tình lang, còn nhớ đến chúng ta nữa sao? Không có tân khúc mới, chỉ có một khúc Phiên Nữ Oán, Sở lang có dám nghe không? thanh âm mềm mại rành mạch, uyển chuyển êm tai, chỉ là giọng điệu có phần không được lưu loát, như là của man nữ nam cương. Long hổ chúng đạo sĩ trong lòng một trận đập mạn, toàn thân rét lạnh: "Nguyên lai là các nàng! thảo nào bọn quái thú thanh thế lớn như vậy. "Hai man nữ song sinh này được gọi là Lãng Khung Tích Ngọc, một là Lãng Khung liên hương, nguyên là công chủ lãng khung vương của nam man lục chiếu. Sau khi mông xá tộc thôn tính lục chiếu, nhị nữ liền lưu vong đến Thổ Phồn, đầu nhập dưới trướng ma môn Kim Mẫu Nguyên Quân, học được một thân yêu pháp tà thuật kinh thế hãi tục, đặc biệt là tinh thông cổ thuật, ngự thú, do đó tự xưng "Cổ Nhạc Huyên Điền, Phù Thú Song Toàn"Mấy năm gần đây nhị nữ tiếng tăm càng lớn, tuy so ra kém Tiêu Phiên Phiên, nhưng cũng là nhân vật trong ma môn thập lục tiên thanh danh đỉnh đỉnh. Sở Cuồng Ca cười nói: "hai vị công chủ đẹp tựa thiên tiên, cho dù có oán, cũng nên thổi khúc Trích Tiên Oán, Chiêu Quân Oán hoặc là Tích Song Kiều, Hiến Tiên âm, như vậy mới xứng với danh tiếng của hai nàng... "Chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn chói tai cười nói: "Họ Sở kia, chết đến nơi rồi còn dám cố tác phong lưu, hồ ngôn loạn ngữ, bị thiên địa hồng lô thiêu ngươi Mãn Giang Hồng, ngươi chỉ còn có thể ca hát bài Sơn Quỷ Dao mà thôi! "(dịch giả: cách danh từ trên đều là tên bài hát, mình không dịch thành thuần việt được do không biết )Sở Cuồng Ca cười nói: "kẻ nói chuyện thật âm dương quái khí, thận yếu tì hư, nhất định đúng là Bắc Cực lão tổ rồi. Các hạ sống chẳng còn lâu, còn đi xa vạn dặm, chạy tới Hoa SƠn cùng quả nhân hát bài Sơn Quỷ dao, hắc hắc, tình ý này quả thực khiene quả nhân không dám nhận. "Sở Cuồng Ca một bên dùng ý ngự khí, miên miên không dứt đem chân khí chạy qua toàn thân kinh mạch Sở Dịch, một bên đàm tiếu phong sanh, chỉ một lát đã cùng yêu nhân ma môn bên ngoài động chào hỏi một lượt. Trong đó có hơn phân nửa là yêu nữ đã từng cùng hắn làm chuyện ám muội, toan ngôn mật ngữ xuất ra bất tận, động một chút là gọi phụ tâm hán, bạc tình lang, liên oán ( yêu thương, oán giận) cùng đan xen, ái hận khó phân. Đám yêu ma nam giới này hoặc là mắng nhiếc, hoặc là trào phúng, mỗi lời nói ra, đối với hắn đều là nghiến răng nghiến lợi, hận tới thấu xương. Sở Cuồng Ca vui vẻ thưởng thức, vui sướng tự đắc. Lí chi nghi bật cười nói: "bà ngươi chứ, lão yêu quái, không tưởng được ngươi không những là cái đinh trong mắt đạo môn, còn là cái gai trong thịt của ma môn. hắc hắc. trư bát giới soi gương - trông chẳng phải là người. làm người như ngươi trên đời, thật sự là thất bại cực độ. "Sở Cuồng Ca lại không cho là vậy, ha ha cười to, nói: "Ta bình sanh đã bị quỷ thần đều ghét, ông trời đố kị thiên tài. Quả nhân vốn không gọi là người, mà phải gọi là thần tiên,. Đã muốn gọi là thần tiên, thì phải mưu cầu tiêu diêu tự tại, làm theo ý mình. người trong thiên hạ có chửi rủa thế nào, quả nhân vẫn cứ khoái hoạt như thường. "Chúng long hổ đạo sĩ tuyệt không có cái tiêu diêu khoái hoạt của hắn, trong tâm nhảy loạn, càng nghe càng là kinh hãi sợ sệt. Ở trên Hoa Sơn đỉnh này tựa hồ đã tụ tập gần một nửa yêu nhân tà phái trong thiên hạ. Bọn chúng phần lớn đều là long hổ sơn đệ tử cấp cao, bình sanh hiểu biết không hề ít, nhưng quần ma loạn vũ như thế này, vạn thú tụ tập bên ngoài kia quả thật là mới nghe lần đầu. Sở dịch trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Kì quái, ma môn yêu nhân mỗi kẻ đều là hung cuồng bạo lệ, vì sao lại cam tâm nghe sự điều khiển của thiên tiên môn yêu nữ điều khiển, tề tụ tới Hoa Sơn? đều nói qua ma môn chia năm sẻ bảy, nghi kị lẫn nhau, nhưng thấy tối nay, ngoại trừ Sở Cuồng Ca này tự kiêu tự đại, mắng chửi song phương, ma môn so với đạo môn còn thấy đoàn kết hơn. "Trong khi quần ma đang ầm ĩ bên ngoài, chỉ có trương tư đạo là khí định thần nhàn, như không nghe thấy, hắn ngồi xếp bằng giữa không trung, bay vòng quanh thiên địa hồng lô, trong tay nắm lấy quạt ba tiêu, càng lúc quạt càng nhanh. Hỏa diễm hừng hực cháy lớn, bao trọn lấy đan lô thanh đồng cửu cước. Trong lô, Sở Dịch cùng trương tư đạo bay ngược hướng nhau, nghê quang phát ra tứ phía, khiến cả động quật tràn ngập ánh sáng đỏ tươi, biến ảo không ngừng. Sở Dịch càng chuyển càng nhanh, xung quanh cái gì cũng không còn thấy rõ, chỉ cảm thấy hai đạo khí lưu trong cơ thể đang cuồn cuộn lao nhanh, càng ngày càng hung mãnh, thay đổi bất định. Chợt nghe Sở Cuồng Ca, lí chi nghi cùng kêu lên, quát: "Khai tam quan, thông tam điền, hà xa vận chuyển, huyền tẫn tu tiên! "Phốc phốc liên thanh, Sở Dịch toàn thân nghê quang sáng ngời, một đạo xích quang, một đạo bích mang(xanh biếc) từ thái ất chân nguyên đỉnh cùng kiên khôn nguyên cương hồ phóng ra, song song bay tới, dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, liên tiếp giải khai vĩ lư, giáp tích, ngũ chẩm, tam quan, xông thẳng tới nê hoàn cung trên đỉnh não. "Oanh! "Sở dịch trước mắt chói ngời, như vạn đạo kim quang, đề hồ quán đỉnh, thần thức vốn hỗn độn nhất thời trở nên thanh cam lương sảng ( sảng khoái trong sạch )Hai cỗ chân khí trên đỉnh đầu xuất nhập cổ vũ, đột nhiên tràn xuống, gào thét không dứt, xuyên qua hoàng đình cung, thẳng tới khí hải đan điền. Trong phút chốc, thượng, trung, hạ đan điền ba nơi cùng thông suốt, khí thần lưỡng sướngLí chi nghi ha ha cười to, nói: "thống khoái thống khoái! hắn thật sự thống khoái! Chỉ là tiện nghi cho gã cùng toan tú tài này, tự nhiên có thể trở thành Tán Tiên Kim Thân.! "Trong tiếng cươi, hai cỗ chân khí tại nhâm đốc nhị mạch của sở dịch song song bay nhanh vận chuyển vòng quanh, càng ngày càng rào rạt mạnh mẽ. Âm dương nhị mạch đã thông, toàn thân kinh lạc tự nhiên cũng thư thái sải khoái. Sở Dịch thần sắc sảng khoái, toàn thân đâu đâu cũng tràn đầy khí lực, nhẹ nhàng như tiên, tư vị kia thực là kỳ diệu. Hắn vừa mừng vừa sợ, bỗng dưng hiểu được mình hồ lí hồ đồ mà thành, đã được hai vị đạo ma đại Tán Tiên hợp lực đả thông huyền khiếu, nê cửu, trở thành Tán Tiên kim thân mà kẻ tu chân trong thiên hạ hằng mơ tưởng! Người tu chân nếu muốn luyện thành một Tán Tiên trường sinh bất tử, trước hết phải tu khí luyện thần, đem chân nguyên trong cơ thể luyện thành nguyên anh nội đan, rồi sau đó mới có thể đả thông nê hoàn cung tại đỉnh đầu, linh thần thoát khiếu, tiêu diêu giữa tam giới. Nhưng Sở Dịch giờ phút này tình hình lại đặc biệt khác thường, hoàn toàn điên đảo tự nhiên. Hắn chính mình đã tu luyện thành đạo gia nội đan tinh khiết cùng với một thân chân khí cường đại, quay trở lại trợ ngoại lực, trước tiên đả thông nê hoàn cung cùng toàn thân kinh mạch, tìm được Tán tiên chi thân. Chỉ vì Sở Cuồng Ca, lí chi nghi nguyên anh bị nhốt bên trong thái ất chân nguyên đỉnh, mà thái ất chân nguyên đỉnh lại được giấu ở trong đan điền Sở Dịch. Hai người nếu muốn bảo vệ nguyên anh của chính mình không bị thiên địa hồng lô thiêu thành kim đan, thì chỉ có tiện nghi cho Sở Dịch, hợp lực biến hắn thành Tán Tiên chi thân, sau đó mới có thể linh thần cảm ứng, đột phá thái ất chân nguyên đỉnh cùng vòng vây của kiền khôn nguyên cương hồ, phát huy toàn bộ uy lực của nhục thân Sở Dịch, chờ cơ hội xông ra đồng lô. May mắn lại là, sở dịch lúc trước được Yến Tiểu Tiên dùng minh tâm khắc cốt đinh tẩy tủy hoán cốt, kinh mạch, cốt cách đều hơn hẳn người thường, trong cơ thể lại có hai đại thần khí hộ vệ, bởi vậy tuy bị luyện trong đan lô hồi lâu mà vẫn vô sự, ngược lại trong họa gặp phúc, trở thành một thân đồng cân thiết cốt. Vì phôi tốt như vậy, lại được hai đại Tán Tiên đương thời cải tạo, có thể nói biến sắt thành vàng, làm chơi ăn thật. Chúng nhân xôn xao, trong tim đều kinh sợ. Trương Tư Đạo trong mắt sát khí bùng lên, quạt đồng vũ động càng nhanh, đan lô nhất thời biến thành một màu đỏ, khói trắng nghi ngút. mắt thấy Sở Dịch kinh mạch thông suốt, Tán tiên nhân đã thành, Sở Cuồng Ca hô hô cười nhộn, nói: "xem ta Tề thiên đại thánh nhất cước đạp đan lô, đại nháo thiên không! "Lí Chi Nghi kinh hãi kêu lên: "Lão Yêu Quái, không thể.... "Lời vừa nói ra, trong đan điền Sở Dịch đã dâng lên một cỗ chân khí, trào ra như nước bể, thân hình tự động xoay người, phóng lên - đạp, tầng tầng lớp lớp đánh vào bên cạnh đồng lô. "Bang! "Tử quang bùng nổ, động quật kịch chấn, hỏa diễm đầy trời. Trong tiếng động đinh tai nhức óc, đồng lô sừng sững bất động, một đoàn sóng khí đỏ hồng ầm ầm từ trong đan lô phóng ra, phi vũ tán loạn, càng lúc càng lớn dần. Chúng đạo sĩ trước mắt tối sầm, cổ họng ứ lên, sau lưng như bị sóng lớn đập vào, toàn thân tự giác phi tới phía trước. Bốn, năm long hổ đạo sĩ chân khí yếu nhất kêu lên thảm thiết rời đất bay ra, đập mạnh vào vách động quật, lập tức đầu lâu vỡ nát, trắng đỏ lẫn lộn. Kiếm trận nhất thời đại loạn. Trong mọi người, chỉ có Trương Tư Đạo không có hoảng hốt, thân hình lập tức ổn định, nhưng trong cơ thể cũng bị một trận khí huyết nhộn nhạo, bị ép tới nghẹt thở. Trong lòng kinh sợ không thôi: "Yêu ma này bên trong lô còn có thể như vậy, nếu phóng thả hắn đi ra tất không ai có thể kiềm chế được hắn? " Sát khí dâng lên. Trong lô sóng khí cuồn cuộn, rào rào phản chấn. Sở Dịch mắt hoa, trong tai như có muôn vạn tiếng sấm ầm ầm vang vọng, toàn thân như có điện giật, tay chân tê rần, tựa như là bị sức mạnh của vạn quân từ bốn phương tám hướng đè ép, xương cốt như rạn vỡ, đau nhức khôn cùng. Trong lúc kinh hãi, chỉ nghe sở cuồng ca haha cười dài, nói: "Hay lắm, hay lắm! Đồng lô này lại chịu được một cước của quản nhân, lại có thể không chút sứt mẻ, xem ra quả thực là thiên địa hồng lô! ""nói bậy! lão yêu quái ngươi còn đạp một cước, tiểu tử này là kẻ chết đầu tiên đó! "Lí Chi Nghi chửi mắng vài câu, kêu lên: "Đông Nam tây bắc, tá thế tùy hình! "Sở Dịch cả người chợt nhẹ, tất cả khí lực đột nhiên biến mất không còn một chút, cả người giống như lá rụng giữa không, dập dờn theo sóng khí. Nói cũng kì quái, chung quanh áp lực đột nhiên tiêu tán, chỉ còn thân mình không khỏi vẫn còn nương theo phản chấn, bên trong lô nghiêng ngả hai bên. Hắn còn đang ngạc nhiên, chợt nghe thấy, ngoài động truyền tới tiếng cười lanh lảnh của Phiên Phiên: "Thái ất chân nhân, đế tôn điện hạ, thiên địa hồng lô chính là thiên hạ đệ nhất thần khí, vừa là hiên viên hoàng đế tự thân phong ấn, nếu không có giải ấn quyết, dù có thông thiên thần lực cũng không thể đả động phân hào. Các người đừng phí công manh động nữa! "Trương Tư Đạo tâm niệm chuyển động: "Giải ấn quyết? bỗng dưng nhớ lại ba tháng trước tại Hưng Khánh Cung tại đại điện trong lúc vô ý phát hiện ra Thái Thanh đạo tàng bí biênTrong mật quyển không chỉ có tả chi tiết hình dáng của thiên địa hồng lô, ở bức họa bên ngoài, còn dùng thượng cổ văn tự ghi lại một vài mật chú, nói vậy đúng là giải ấn quyết rồi! Giờ phút này yêu ma đang chăm chăm như hổ đói, lúc nào cũng có thể phát khởi mãnh công, mà Lí Chi Nghi với sở cuồng ca hiện vẫn còn bên trong nê hoàn cung của Sở Dịch, linh thần hợp nhất, trong thời gian ngắn không thể đem bọn họ thiêu luyện thành nguyên anh kim đan. Chỉ cần có thể nhớ lại thiên địa hồng lô giải ấn quyết, hắn có thể đem thần lô tùy ý biến hóa, mang theo nó đột phá nơi này, rời khỏi chỗ hug hiểm. Khi tới nơi an toàn còn có thể chậm rãi thu thập ba người trong lô cũng không muộn... Trong phút chốc, định xong kế hoạch. Trương Tư Đạo nín thở ngưng thần, khổ sở nhớ lại. Từng hàng mật chú tựa như ánh chớp, tại trong đầu hắn nhất nhất xuất hiện, trong lòng vui mừng khôn xiết, một lúc kích động, toàn thân không tự chủ được bắt đầu run nhè nhẹ. Ngoài động Phiên Phiên cười nói: "Các vị thần môn tiền bối hãy cùng nhau tiến tới, thái ất đế tôn cũng không thể chống cự. Trương Thiên Sư, ngươi nếu còn không ra đây, Lãng Khung công chủ sẽ đem đám điểu thú trùng xà này tiến nhập động cùng ngươi chơi đùa đó... "Lời còn chưa dứt, Trương Tư Đạo rốt cục nhịn không được, bỗng dưng bộc phát ra một tiếng cười lớn, xoay người phi vũ, trên không hai tay múa động cuồng hô: "Đến đây! cứ đến đây! đừng nói là chỉ có các ngươi từng này đám yêu ma tiểu sửu ( nhỏ bé), bây giờ dù cho tới mười vạn thiên binh, bổn thiên sư cũng một mình chấp hết! hahahahaha.... "Chỉ thấy hắn đột nhiên biến dạng, giống như điên cuồng, chẳng giống với lúc bình thường hình dáng phong nhã thong dong. Chúng long hổ đạo sĩ đều ngạc nhiên, vừa kinh vừa sợ, chẳng biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Lí Chi Nghi rùng mình, ha ha cười nói: "Điên rồi, điên rồi. con mẹ hắn chứ, đạo gia ta còn không có thể như thế, ngươi thật sự điên rồi.... ""Con mẹ ngươi thì có! " Trương tự đạo chuyển mình quay đầu lại, hai mắt chòng chọc nhìn vào Sở Dịch, cười dữ tợn nói: "Khi thiên sư ta thu đủ hiên viên lục bảo, nhất thống đạo môn, bạch nhật phi thăng, ngươi sẽ biết kẻ điên rốt cục là ai! "Nói xong lời cuối cùng thì thét lớn một tiếng, lăng không đạp bước trên thiên không, ngược tay rút ra phược ma long cốt kiếm, ngân quang phi vũ, đối diện với thiên địa hồng lô cấp tốc niệm chú, trong miệng lẩm nhẩm giải ấn quyết. "Bang"Kiếm quang vừa chỉ tới, đồng thanh đan lô kia vốn văn ti bất động đột nhiên rung rung chấn động, phát ra một âm thanh trong trẻo. Sở cuồng ca, Lí Chi Nghi hai người "di" một tiếng, kinh hãi không hiểu rốt cục hắn định làm cái gì nữa. "Mật chú này quả nhiên là giải ấn quyết! " Trương Tư Đạo trong lòng cuồng hỉ, ngưng thần bài trừ tạp niệm, tiếp tục múa kiếm ngự khí, nhất nhất mặc tụng chú ngữ. "Đương đương" không ngừng bên tai, đồng lô càng lúc càng vang lên to hơn, bích quang lưu li nhấp nháy, chỉ trong một lát, chín chân đồng đã có đến bốn cái nâng lên khỏi mặt đất. Mọi người xôn xao kinh hô, một lát sau thì im ắng không một tiếng động. Trong lúc nhất thời, ngoài động tiếng hô hào, thú hống, xao động... tất cả đều không còn nghe thấy. Mọi người nhìn không chớp mắt vào đan lô, trống ngực, hô hấp dường như đều ngừng lại. Trương Tư Đạo miệng nhấp nháy, niệm lực, chân khí Bạn đang xem tại Truyện FULL - www. Truyện FULLcuồn cuộn tụ tập, đồng lô bốn phía bao phủ một vầng sáng chói mắt. Hơn trăm chú ngữ cũng sắp tới hồi cuối, nhưng càng lúc về sau càng là khó khăn, đến từ sức mạnh của đồng lô phong ấn, dường như có tam sơn ngũ nhạc đè nén trên vai, khiến hắn tựa như khó thể chịu được. Hắn trường kiếm càng múa càng nhanh, mồ hôi đầm đìa, cánh tay, đầu ngón tay đều run rẩy, bảo kiếm chấn động không ngớt, vài ba lần thiếu chút nữa là rời tay bay ra. "Lạc sát" một tiếng, đan đàn bên dưới đồng lô đã vỡ tan, một đao kim quang phá không bay ra, toàn thân thanh đồng đan lô phát ra ánh sáng huy hoàng. Thiên địa hồng lô không ngừng kịch chấn, vết rạn thình lình mở rộng, kim quang cuồn cuộn chiếu vào hai mắt Sở Dịch, khiến hắn không thể nhìn thẳng. Mở ảo bên trong, hắn tựa hồ nghe thấy cái khe bên dưới có một thanh âm nhỏ bé kì quái, tựa như là rên rỉ, trong lòng sợ hãi, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Chỉ trong nháy mắt, Trương Tư Đạo trong mắt tinh quang bạo xạ, lưỡi như xuân lôi, toàn thân phấn khởi chân khí, quát lớn: "Cương thành địa chỉ, hoa phương na sát! "Thiên địa hồng lô, sắc! "Kiếm quang như chớp, như muốn đâm vào người bên trong đồng lô. "Hô! "Ngân mang, kim quang, ầm ầm cổ vũ, như nấm mây trùng điệp cuồn cuộn, đem cả đan đàn cao lớn nhấc lên, ầm ầm bay lên. "Xích xích" liên thanh, đan đàn kiến trúc dần dần nứt vỡ, vô số đường nứt lớn dần xuất hiện.