Tiên Sở
Chương 19 : (tt)
Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã truyền tới một trân reo hò: "Trương Thiên Sư, ta tìm được một linh bảo đạo cô, nàng nói phía sau thác nước có một sơn động, là động phủ của Lăng Ba tiên tử bí mật tu luyện. Mọi người hãy cẩn thận tìm kiến!
"Yến Tiểu Tiên cùng Sở Dịch nhìn nhau, trong lòng rét run.
Phiên Phiên cười dài nói: "Yến tỷ tỷ, xem ra lão mũi trâu sắp tiến vào rồi. Lão mũi trâo ngoài đạo mạo nghiêm trang, bên trong lại là tham lam, bộ lông của tỷ chắc sẽ rơi vào tay bọn hộ thôi. Không bằng tỷ đem pháp bảo giao cho ta, ta liền đem các người rời đi nơi đây, để các người bạch đầu giai lão, tử tôn mãn đường, thế nào?
"Yến Tiểu Tiên trên mặt đỏ lên, mỉm cười nói: "Ta nếu không giao cho ngươi thì sao? Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng,tính toán thừa lúc nàng ta không phòng bị, cắp theo Sở Dịch, theo khe nứt phía trên thành đồng chạy ra.
Phiên Phiên thở dài nói: "Nghe nói Yến tỷ tỷ chạy trốn là thiên hạ vô song, ta có lẽ không thể bắt được. Bất quá, vị Sở công tử chỉ sợ phải chịu một ít ủy khuất thôi!
"Lời nói vừa dứt, cô ta tách hai ngón tay hiện ra một khúc bích ngọc đoản dài sáu tấc, xoay vòng vòng trên tay.
"Lục phách địch?
" Yến Tiểu Tiên đồng tử co rút lại, trên mặt dần biến sắc.
Cây sáo này nguyên là Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân pháp bảo, câu hồn nhiếp phách, quỷ dị khó lường, tại tu chân tám mươi mốt pháp bảo liệt danh thứ mười tám. Không thể tưởng được Tiêu Thái Chân lại truyền nó cho yêu nữ này.
"Địch Thanh nhất khởi, Thần tiêu hồn dữ" Phiên Phiên thản nhiên cười nói: "Yến tỷ tỷ, Sở công tử thật vất vả mới tài bồi lên bộ dạng tuấn tú này, nếu là trở lại bộ dạng yêu ma, một phen tâm huyết của ngươi chẳng không phải uổng phí sao? nói xong, đem bích ngọc đoản đặt bên môi, âm thanh du dương bắt đầu phát lên.
Tiếng sao âm nhu uyển chuyển, như khóc như hờn, như vạn ngàn oan hồn thống khổ ai oán, khiến người nghe dựng cả tóc gáy.
"Hưu Hưu Hưu!
"Giữa không trung đám mây mù chợt phóng ra, hóa thành vô số nghê quang khí tiền, toàn bộ hướng tới bắn vào trong cơ thể Sở DịchSở Dịch trước mắt hoa lên ngã xuống mặt đất. Toàn thân phảng phất trong nháy mắt bị ngàn vạn mũi tên xuyên vào, lại cảm thấy như bị vô số kiến càng cùng lúc cắn xé, đau nhức ngứa ngáy không thể nói nên lời, nhịn không được kêu lên thất thanh, cuộn tròn trên mặt đất.
"Đại Ca!
".
Yến Tiểu Tiên mặt mày biến sắc, bạch y nhoáng lên, không để ý hết thảy vội phi thân tới.
Phiên Phiên cũng không ngăn cản, chỉ đứng ở một bên, mỉm cười tiếp tục thổi địch (sáo)Tiếng sáo càng ngày càng thê lương, Sở Dịch đan điền vô cùng đau nhức, cơn đau tới tận xương tủy, toàn thân da thịt chuyển động như sóng, xương cốt không ngừng phát ra "Lạc lạp lạp" lặp lại liên tục.
Câu hồn võng của Phiên Phiên chính là nam chiếu hung cổ thất hồn thực tủy trùng đặc chế mà thành, loại quái trùng này đủ mọi màu sắc, nghe nói là oan hồn biên thành. Một khi chui vào bên trong cơ thể người, sẽ toàn tâm thực tủy hấp hồn, cho đến khi thân người biến thành cái xác không hồn.
Nghe thấy tiếng sáo, yêu trùng này chui vào trong cơ thể Sở Dịch, bắt đầu điên cuồng cắn xé tâm phế, trong thời gian ngắn đã lan tới toàn thân.
Sở Dịch tuy đã được minh tâm khắc cốt đinh luyện thành mình đồng da sắt nhưng vẫn không thể chịu được ma địch lẫn yêu cổ hai tầng công kích.
Hắn lăn lộn khắp trên mặt đất, mồ hôi chảy đầm đìa, hai tay phát cuồng cào tới thân thể bật máu, hận không thể đem thân thể mình cào thành ngàn vạn mảnh.
Trước tiên để trấn áp xà đan tà thần đã hòa tan là không dễ dàng, chân khí như nấm mọc sau mưa, đội đất theo nhau nhú lên, theo thất hồn thực tủy trùng di trú đi vòng khắp các đại kinh mạch toàn thân, dường như một khối liêt hỏa lan rộng thiêu đốt, càng lúc càng hung mãnh cuồng liệt.
"Xuy Xuy" vang lên, quần áo Sở Dịch không ngừng bị xé tan nát, chỉ trong nháy mắt không ngờ cả thân đầy là vẩy rắn, bích quang lóe sáng, tay chân cấp tốc co rút lại, dần đã hóa thành xà hình.
"Đại Ca"Yến Tiểu Tiên cúi người thân thiết ôm chầm lấy hắn, vừa sợ vừa giận, bi thương cực độ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chính mình hao tổn tâm huyết, cay đắng hy sinh chỉ trong phút chốc đã trôi theo dòng nước.
Sở Dịch trong lòng thống khổ, muốn nói vài lời an ủi, vừa mới hé miệng, thanh âm đã biến thành tiếng quái hống đáng sợ. Muốn dùng tay vỗ về, đã phát giác chính mình đôi tay đã không còn, chỉ còn lại một cái đuôi thật lớn đang không ngừng ngoe ngoảy...
"Ta rốt cục cũng đã biến thành một con rắn rồi" Sở Dịch hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, trước mắt chỉ còn một màu đỏ hồn độn, Yến Tiểu Tiên dung nhan thống khổ trước mắt dần như tan vào trong nước trở thành ảo ảnh phiêu đãng, bên tai mọi thứ dần cái gì cũng không nghe rõ, chỉ còn tiếng oanh long vang lên.
Hai mắt hắn hồng quang nhấp nháy, cái trán trơn nhẵn xoay tròn nổi lên, một cái sừng dài màu lam, hàm răng chỉnh tề chợt biến thành răng nanh tua tủa, cái lưỡi cũng hóa thành lưỡi rắn, co duỗi thò ra.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã lột xác biến thành một con giác mãng thật lớn, mềm mại bò trên mặt đất.
Phiên Phiên thu hồi cây sáo, thở dài nói: "Dịch cầu vô giới hảo, nan đắc hữu tình lang. Yến tỷ tỷ, một lang quân tuấn tú, tỷ sao nỡ để hắn biến thành bộ dạng đó? chẳng lẽ tiểu tiểu Ngọc Đỉnh kia lại hơn cả tính mạng của hắn?
"Yến Tiểu Tiên ôm Sở Dịch, nghe vậy. Ngỡ ngàng, kinh ngạc, sợ hãi, đau khổ, hối hận, tuyệt vọng... ùn ùn kéo đến, trong lòng thật là hỗn loạn.
"Hảo huynh đệ, ta tưởng rẳng đời này kiếp này đều rốt cuộc không nhìn thấy ngươi nữa. Chỉ sợ buông tay sẽ chẳng thể nhìn gặp lại được ngươi... ""Hiền đệ, ngươi nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng lẽ đã quên rồi chăng? Không sinh cùng năm cùng tháng, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày chẳng lẽ chỉ là nói chơi thôi sao? hôm nay cho dù là chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ, vĩnh viễn chẳng chi lìa. ""Đồ ngốc, không trúng được trạng nguyên, không làm được đại quan, thì đã làm sao? Kết giao được với người tri kỉ như ngươi, mới là đệ nhất khoái sự trong đời ta.
"... ta đối với ngươi thật là một mảnh chân tình, tuyệt không nửa phần giả ý. Mặc kệ ngươi là nữ cũng bỏ, nam cũng bỏ, thích ta cũng mặc, chán ghét ta cũng mặc, nhưng ta đối với ngươi tâm ý đều mãi mãi không có gì thay đổi... "Mấy ngày ở chung quang cảnh thân quen ngọt ngào, Sở Dịch nụ cười giản dị như mặt trời sáng lạn, ngôn ngữ chân tình, điều đó trông thật bình thường nhưng lại trở thành hạnh phúc... như từng cơn sóng to, ép tới nàng trong lòng nàng, khóc không thành tiếng.
"đại ca, đại ca.... "Nàng thân thiết ôm lấy cái đầu rắn lạnh lùng to lớn kia, lòng đau như cắt, nước mắt phút chốc rơi xuống như mưa.
Trong sát na đó, sinh tử, luân hồi, thiên giới, vĩnh hằng... tất cả tất thảy đều trở nên không quan trọng nữa. tại đây hư ảo vô thường trong thế giới của mình, nàng thầm nghĩ sẽ cùng hắn bình bình an an, bạch đầu giai lão.
Ngoài động tiếng ồn ào ngày càng gần. Phiên Phiên mắt lam nheo lại, ôn nhu nói: "Yến Tỷ Tỷ, thời gian không còn nhiều nữa. Bây giờ nếu tỷ giao ra thái ất chân nguyên đỉnh cùng Kiền Khôn Nguyên Cương Hồ, ta còn có thể đem Sở công tử hồi phục nguyên dạng, cho hắn tiếp tục làm môn sanh thiên tử trạng nguyên. Nếu không mấy gã lỗ mũi trâu tiến đến, nhận hắn thành yêu ma, sẽ chém hắn thành tám khối.
Yến Tiểu Tiên tâm loạn như ma, cơ hồ sắp bật ra lời đáp ứng, nhưng lại trông thấy đôi mắt lam trong suốt sáng rực, trong lòng đột nhiên "lạc đăng" một tiếng, nhất thời tỉnh lại.
Suy nghĩ: "Yên nữ này đang che dấu điều gì, ngồi chờ giác mãng lão quái dẫn đạo môn cao thủ vào trong động, trong đây tất có âm mưu mà ta không biết. Lão quái đã chết, lẽ ra kế hoạch phải hủy, nàng vừa mới cố ý đem đại ca hóa ma, thay cho lão yêu quái. Giờ ta đem pháp bảo giao cho nàng, đại ca vị tất có thể biến hồi nguyên dạng, chỉ sợ càng thêm dữ nhiều lành ít, nhược không bằng, nhược không bằng tìm đường sống trong đường chết.... "nàng tâm tư phi nhanh, liếc mắt trông thấy lò luyện đan, bỗng dưng nổi dậy một kế hoạch nguy hiểm, nghĩ thầm rằng: "Con đường này mặc dù mạo hiểm vô vàn, nhưng còn hơn là thúc thủ vô sách. Huống chi đại ca đồng thân thiết cốt, chỉ cần kéo dài được một khắc, có thể an toàn vô dạng, nhân họa đắc phúc"Lập tức không chần chờ do dự, hô: "Đại ca! Đại ca!
" ôm mạnh lấy cái đầu rắn xù xì của Sở Dịch, hôn vào cái mồm tua tủa răng nanh.
Sở Dịch thần chí hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy hai phiến mềm mại ướt át như hoa, nhẹ nhàng đặt tại cái mồm khô nứt của mình, tiếp theo một hương vị ôn nhu ngọt ngào tiến vào, đem một viên châu tử lạnh lẽo tống vào trong miệng mình.
Hắn vô ý thức liền nuốt vào trong yết hầu, phát ra một tiếng hống khiếu cổ quái, khỏa viên châu trong nháy mắt chảy xuống bụng, ngọt như mật, mát lạnh như nước suối.
Phiên Phiên cười khanh khách nói: "Yến tỷ tỷ, ngày sau còn dài, làm gì mà nhất thời nóng vội? Chỉ cần tỷ giao ra pháp bảo, còn không sợ không cơ thời gian thân nhiệt sao?
"Yến Tiểu Tiên trong lòng thống khổ, thầm nghĩ: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết còn có thể bao giờ gặp lại?
" nước mắt suýt nữa lại tuôn trào. Cắn răng nghiến lợi, đột nhiên một chưởng đánh vào bụng Sở Dịch.
Sở Dịch phát ra một tiếng quái hống thê lương cuồng loạn, lăng không bay ra, Không sai không lệch suất nhập vào bên trong luyện đan lô.
Phiên Phiên kinh di một tiếng, ứng phó không kịp.
Yến Tiểu Tiên một kích đắc thủ, lập tức dán sát mặt đất nhanh chóng xông tới, xoay tay ra sau phách 1 cái, chân khí ầm ầm cuộn tới. Mượn phản lực của sóng khí, xoay người phi vũ, cực nhanh xuất nhập vào bên trong khe nứt trên đỉnh động.
Như thỏ chạy dưới đất chim tước bay trên trời, nhanh như thiểm điện, biến mất không để lại chút dấu vết.
Phiên Phiên tưởng rằng đại cục nắm trong lòng bàn tay, nhất thời không chú ý, vạn vạn không có nghĩ đến Yến Tiểu Tiên hạ thủ độc ác, một mình chạy trốn.
Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại, Yến Tiểu Tiên đã nhảy vào bên trong khe nứt trên đỉnh động, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười văng vẳng: "Đại ca, xin lỗi. Ta mặc dù thích ngươi, nhưng không thể vì người, bỏ phí bảo vật phi thăng tiên giới. Không bằng ta tự tay giết ngươi, miễn cho người bị yêu nữ này hành hạ. "Phiên Phiên vừa tức vừa giận, quát: "Chạy đi đâu!
" bỏ mặc Sở Dịch sống chết, lục y phiêu vũ, lập tức truy theo. tố thủ giương lên, ánh sáng xanh nộ bạo, một thanh thanh đồng nguyệt nha sạn dài hai thước ô quay tròn, gào thét phá không bay tới. Yến Tiểu Tiên sớm có phòng bị, hai tay lấy từ túi áo ra một cái ngân la hai mặt linh lung xinh xắn, cắt vào đầu lưỡi, phun ra một chùm máu tươi vào mép cồng, quát lên: "Lôi công điện mẫu, phong hổ vân long. Hồi phong phản tỏa, lôi đình tùy tòng. Tật!
""Oanh" Ngân la giao kích, hai đạo bạch quang tung hoành bắn ra, Lôi Điện dường như đánh vào trên thanh đồng nguyệt nha sạn.
Động bích đột nhiên xuất hiện một mảng sáng chói mắt, oanh long rung mạnh, loạn thạch rơi xuống, toàn bộ sơn động dường như sắp đổ sụp xuống.
Yên Tiểu Tiên ôm lấy tròn thân hình, phun ra một ngụm máu tươi, lợi dụng phản chấn lập tức phóng ra ngoài như phi đạn, nhảy ra khỏi đỉnh liên hoa phong.
Bóng người như hạt đâu, bay qua mây mù, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong động quật, đá rơi như mưa, sóng khí mạnh mẽ như tầng tầng dao động, thạch trác ( bàn đá ), ngọc sàng đều khuynh đảo bay tứ tung, chỉ có thanh đồng đan lô vẫn uy nhiên bất động.
Phiên Phiên bị sóng khí chấn bay ngược lại, vòng quanh đồng lô năm sáu vòng mới miễn cưỡng đứng lại.
Tu vi của nàng vốn cao hơn Yến Tiểu Tiên, chỉ vì úy kị, sợ hủy đi thái ất chân nguyên đỉnh và kiền khôn nguyên cương hồ nên không dám xuống tay với Yến Tiểu Tiên, không thể tưởng được một chút không để ý, để cho con vịt quay chín rồi bay mất.
Để nàng đào tẩu cũng đành thôi, trước mắt còn có nhiệm vụ trọng yếu, không thể truy đuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai kiện đại pháp bảo bay mất.
Phiên Phiên tức giận dâng trào, hận tới ngứa răng, nheo lại hai mắt, lạnh lùng cười nói: "Được, bên ngoài thiên la địa võng, xem ngươi chạy có thoát không!
" Sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn Sở Dịch đang cuộn tròn bên trong đan lô, trong mắt sát khí đại tác, tố thủ đẩy ra, luyện đan lô nhất thời lay động.
"Hô"!
Đồng lô như miệng con ác thú khổng lồ, ngọn lửa bùng cháy, thân lô nhất thời nóng đỏ, trong lô bích quang, tử khí nổi lên.
Sở Dịch nóng bỏng thấu xương, giọng khàn kêu đau đớn, bên trong lô phát cuồng quẫy loạnPhiên Phiên khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, ôn nhu nói: "Sở công tử, ngươi chịu khó nhẫn nhịn nhé, một hồi sẽ không đau nữa đâu. "Lúc này lâm râm nghe thấy bên ngoài động có người quát: "Tìm được rồi! bà nó chứ, có nguyệt quang huyễn kính che chở, chẳng trách nhìn không ra. Mọi người từng người một đi vào, bắt được yêu ma, thưởng hoàng kim hai ngàn!
"Phiên Phiên thản nhiên cười, lẩm bẩm: " là lúc này". liền ngồi xuống bên cạnh thanh đồng đan lô, trong miệng niệm niệm pháp ngữ, trên người khởi dậy một đoàn bích quang.Ánh sáng dao động, gương mặt, thân ảnh nàng biến ảo nhanh chóng...
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
148 chương
61 chương
532 chương
45 chương
809 chương