Tiên sinh

Chương 5

Chương 5: Lại đến một hồi   Edit: Malbec     Tưởng Đồng thổi khô tóc, mặc váy ngủ, đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Phó Ngọc Trình tựa vào đầu giường, đang xem quyển sách cô đặt trong phòng ngủ. Một đôi chân dài tùy ý duỗi trên cái giường phẳng phiu, thấy cô đi tới liền khép sách lại.   Cô đi qua nhận lấy sách, đặt lên hộc tủ. Suy nghĩ một chút vẫn ngồi lên giường, ngồi bên cạnh anh, quay đầu hỏi, “Ngài có khát không?”   Trên người cô mang theo một làn hơi nóng từ trong phòng tắm, còn có một mùi hương tắm rửa nhạt nhạt, tóc xoăn xõa trên bả vai. Trên mặt đã không còn lớp trang điểm, vừa trắng vừa mềm, hai mắt vẫn là mười phần trong suốt, đang yên lặng nhìn anh.   Phó Ngọc Trình không kiềm được đưa tay nhéo mặt cô, ừm, giống như là véo một miếngđậu hũ.   Anh nắm eo của cô, kéo cô vào trong ngực. Tay chậm chạp vươn ra bóp mặt của cô, vuốt ve cằm của cô.   Tưởng Đồng nằm sấp trên lồng ngực anh nhìn thẳng vào anh.   Màu sắc con ngươi anh dần dần sâu, bàn tay hướng xuống phía dưới, tiến vào cổ áo váy ngủ rộng rãi thuận theo cổ của cô. Tưởng Đồng mím môi, rũ mắt xuống không đối mặt với anh nữa. Tay của anh rất lớn, cũng rất nóng, cầm lấy một bên nhũ hoa của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Đầu ngón tay nắm vuốt đầu vú, nhẹ nhàng xoa ở giữa, Tưởng Đồng không nhịn được ưm một tiếng.   Cô giương mắt nhìn anh, thân thể trước ngực anh nâng lên, đưa tay hướng xuống phía dưới, duỗi vào thuận theo quần ngủ của anh.   Tay của cô như con rắn nhỏ chui vào quần lót cuốn lấy anh trong chớp mắt, biểu cảm Phó Ngọc Trình trở nên căng thẳng, khiến bày tay nắm cô cũng nắm rất chặt. Cô nhẹ nhàng tuốt động mấy lần, nâng một ngón tay lên vuốt ve lỗ nhỏ trên đỉnh. Làm như thế một lúc, Phó Ngọc Trình đột nhiên hừ một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ tay của cô.   Anh buông Tưởng Đồng ra, kéo tay của cô, xoay người xuống giường, đứng trên sàn nhà cởi đồ.   Tưởng Đồng cũng làm theo, đưa tay cởi váy ngủ.   Mắt Phó Ngọc Trình tối sầm xuống theo cô, cô không mặc đồ lót.   Anh đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ đầu giường.   Tưởng Đồng xích lại gần anh, đưa tay nắm lấy dương vật đứng thẳng của anh. Anh thở ra thoải mái, một tay nắm cả bờ vai của cô kéo cô vào trong ngực, một tay khác nắm eo của cô vuốt ve một hồi, dần dần trượt xuống.   Đầu ngón tay chạm đến một mảng trơn ướt, ngón tay anh thuận theo khe hở mân mê một hồi rồi thăm dò đi vào. Bên trong trơn nhẵn đến không tưởng nổi, anh lại thăm dò thêm một ngón tay vào, rút ra rút vào kèm theo tiếng nước.   Tưởng Đồng mím môi, dường như đứng không nổi, dựa vào người của anh, ôm anh cắn răng chịu đựng kéo dương vật về phía chỗ kia. Vì chênh lệch chiều cao, cô kiễng chân lên một chút, một tay vịn bờ vai của anh nâng eo lên. Chất lỏng tràn ra cuối cùng khó khăn lắm mới có thể cọ đến chỗ khe hở kia, anh nhếch môi, rút ngón tay ra, nâng mông nhấc cô lên.   “Ừm…” Dương vật trượt ra khỏi tay cô, trượt vào trong khe hở kia, lúc cọ đến âm đế, cô không nhịn được mở miệng rên rỉ.   Anh nâng hai mông cô, chậm rãi ma sát trước sau, chỉ cảm thấy chỗ kia của cô càng ngày càng trơn trượt dính chặt.   Tưởng Đồng đặt cằm lên vai anh, há miệng thở dốc, hơi nóng cũng thở ra bên gáy anh, cô đột nhiên há miệng cắn bên gáy anh, nhẹ nhàng kêu anh một tiếng.   “Phó tiên sinh.”   Đôi môi mềm mại in trên động mạch anh, hàm răng cứng rắn cắn lấy da anh, anh nghiêm mặt, tay nắm thật chặt nâng hai mông cô. Đầu lưỡi nóng ướt kia chạm đến da thịt anh, giống như trước khi hút máu khởi động trước thử nhấm nháp máu của anh thông qua làn da.   Anh khẽ rên một tiếng, ‘Ba’ một tiếng vỗ một cái trên mông cô. Ôm cô đè xuống giường. Anh ngồi dậy trừng cô, giọng nói khàn khàn, “Thật to gan.”   Anh đưa tay lấy bao cao su trong tủ đầu giường, lại chỉ mò ra một cái, anh nhìn về phía Tưởng Đồng, cười mà như không cười.   Tưởng Đồng vội vàng chỉ về phía cái túi hôm nay cô đeo, “Em mua rồi.”   Lúc đi siêu thị cô quên mua, nghĩ anh ít khi tới tìm cô hai ngày liên tiếp nên cô không để trong lòng. Không ngờ đêm nay anh sẽ tới, lúc Tiểu Triệu đón cô về, cô nhanh chóng đi cửa hàng tiện lợi mua một hộp.   Cô ra vẻ đứng dậy muốn đi lấy, lại bị anh đè lại, tự mình xoay người xuống giường đi lấy.   Ngọn đèn nhỏ ảm đạm lóe lên trong phòng, Tưởng Đồng nhìn anh để trần đi tìm túi của cô, nhìn từ đằng sau cũng rất đẹp, vai rộng eo hẹp, cái mông nhỏ nhô lên vô cùng sắc tình. Anh bỗng nhiên xoay người, vật lớn đứng thẳng tắp giữa hai chân dưới eo kia cứ xông vào tầm mắt của cô như vậy, lúc đi lại lắc lư qua một cái lắc lư lại một cái, thật sự là sắc tình đến cực hạn.   “Nhìn cái gì.”   Anh cúi đầu bóc vỏ nhựa, sau khi mở vỏ ra. Ngẩng đầu một cái nhìn thấy cô gái nhỏ này đang ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.   Anh đổ đồ ra, bỏ gói nhựa vào trong hộp giấy tiện tay ném vào thùng rác.   Tưởng Đồng ngẩng đầu, nhìn anh đến gần.   Anh cầm bao cao su đặt lên tủ đầu giường, cầm lấy cái còn lại lúc trước xé mở vỏ. Ngẩng đầu một cái, thấy cô còn đang nhìn chính mình. Trong lòng hơi động, đẩy bao cao su đang cầm trong tay cho cô, hỏi, “Em làm?”   Tưởng Đồng nhận lấy, thẳng người lên ngồi dậy, một tay đỡ chỗ kia, một tay nắm bao cao su, chậm rãi đeo vào. Bao cao su rất mỏng, thậm chí cô có thể mô phỏng gân mạch nhô lên của anh cách lớp nhựa.   Cô nằm lại, nhìn anh cũng lên giường, quỳ gối giữa hai chân cô. Cái chỗ căng đầy dưới bụng kia xu thế bừng bừng phấn chấn.   Anh vỗ bắp đùi của cô, nói khẽ, “Tách ra chút nữa.”   Cô nghe lời di chuyển, mở rộng hai chân, đưa hai ngón tay tách cánh môi dưới thân, nhìn anh đỡ dương vật chậm rãi nhích lại gần mình.   Cửa huyệt trơn ướt, anh cọ xát ở nơi đó một hồi mới chậm rãi cắm vào.   “Ưm.” Anh kéo căng lưng eo, chậm rãi đi vào trong, bên trong lập tức xoắn lấy anh. Tưởng Đồng từ từ nhắm hai mắt hừ một tiếng, thu tay lại nắm tay chống trên bụng anh.   Anh rũ mắt, chậm rãi rút ra, lại nhanh chóng đưa vào đều đặn. Làm như thế một hồi, anh đưa tay ôm lấy hai chân cô vòng trên lưng, cúi người mặt đối mặt với cô, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt cô, khàn giọng dặn dò, “Kẹp cho tốt.”   Anh chống bên cạnh mặt cô, dưới thân ra sức đút vào. Tưởng Đồng kẹp lấy eo của anh thật chặt, trong cơ thể cũng xoắn lấy anh, khiến cho anh như phát cuồng, thở dốc nũng nịu dưới người anh, buộc anh phải cắn răng đâm vào cô mạnh mẽ hơn.   Anh nghiêm mặt ra sức ưỡn eo đâm ra vào, trong nhất thời làm cho chỗ kia của cô dâm thủy văng khắp nơi, chỗ hai người giao hợp trơn ướt một mảng.   Anh còn chưa vào tận gốc rễ, mắt nhìn xuống Tưởng Đồng.   Hôm nay anh vốn không định đến chỗ cô, nhưng khi anh ngồi ở nhà, lúc ngồi trên ghế sofa xuất thần, hai cái đầu gối tối hôm qua bị anh làm cho đỏ lên như thế nào cứ như vậy xuất hiện trước mắt anh.   Lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, không ngừng quấy nhiễu tâm trạng anh không yên.   Quấy nhiễu đến mức anh muốn mạnh mẽ đè cô xuống làm hơn mấy lần.   Anh cắn răng ngồi dậy, lúc định đặt hai chân của cô lên vai, vô ý đối mặt với cặp mắt của Tưởng Đồng.   Cặp mắt chứa lệ kia giống như đang hỏi sao anh lại ngừng lại thế.   “A.” Anh tặc lưỡi. Nâng hai chân cô lên trên vai, động tác đè xuống có thể gọi là thô bạo, mạnh mẽ đâm vào cô.   “A…” Tưởng Đồng bị kích thích thét lên, dưới thân xoắn lấy anh thật chặt, trong miệng vẫn còn gọi anh, thở hổn hển gọi anh, “Phó, Phó tiên sinh…”   Mắt đỏ của anh lại gần cô, nhìn hai mắt dường như thất thần của cô, cắn răng hỏi, “Làm sao?”   Cô thở hổn hển, bị anh đâm đến mức không thể nói được một câu chỉnh tề. Cô nắm chặt cánh tay khác của anh chống bên mặt cô, nói như khóc, “Chân… Chân, chân đau.”   Nhưng không ngờ Phó Ngọc Trình lại bật cười, tiến vào cô sâu hơn, thậm chí cúi người kề sát tai cô, “Học múa để làm gì? Độ dẻo dai có chút thế này cũng không chịu nổi sao?”   Tưởng Đồng ôm đầu anh, ghé vào tai anh rên rỉ nũng nịu, từng tiếng rên từ tai chui vào trái tim anh, khiến thắt lưng anh tê dại một chút.   Anh há miệng ngậm lấy vành tai cô, ép hỏi, “Hử?”   Nhưng Tưởng Đồng không nói nữa, cô ngẩng cổ, ngón tay luồn vào tóc anh, một hồi thanh âm làm nũng thoát ra từ miệng cô.   Cảm giác dễ chịu bị đâm vào bên dưới ngày càng rõ rệt, cô cau mày, cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như kêu lên trong vô thức, “Phó tiên sinh… Phó tiên sinh…”   Phó Ngọc Trình nghe cô gọi mình, tiếng nói vừa mềm vừa nhẹ, tim anh chợt dâng lên một luồng cảm giác khác thường. Chưa đợi anh suy nghĩ kỹ càng cảm giác đó là thế nào, dương vật đâm sâu trong cơ thể cô bỗng bị cô siết chặt, cô run rẩy dưới thân anh lên đến cao trào.   “Phó tiên sinh…”   Cô vẫn đang gọi anh.   Phó Ngọc Trình ngồi dậy, chỉ cảm thấy nơi thân dưới của cô như một cái miệng nhỏ, nút chặt lấy anh. Hút vào khiến anh tê cả da đầu, không kịp nghĩ cô có thoải mái hay không, thẳng cánh tay tiếp tục chống bên mặt cô, thắt lưng bắt đầu mạnh mẽ chuyển động xâm nhập. Xâm nhập đến mức Tưởng Đồng há miệng thét lên cũng không chịu dừng như mắt điếc tai ngơ, như hận không thể đâm cả bao tinh hoàn vào trong cô. Một lúc lâu sau anh mới ôm eo cô kéo về phía mình, áp sát thân dưới hai người để bắn ra.   Anh để bên trong cô một hồi mới rút ra, cởi bao ra, thắt nút ném vào thùng rác. Anh quay đầu lại nhìn Tưởng Đồng, thấy cô chống cánh tay muốn đứng dậy thì đưa tay kéo cánh tay cô một cái ngã xuống giường.   Tưởng Đồng nhìn anh không hiểu, anh đưa tay cầm tiếp một cái bao khác trên đầu giường, giọng nói thờ ơ, “Làm thêm lần nữa.”