Tiên sinh
Chương 16
Chương 16: Em muốn ngài
Edit: HKT
Tưởng Đồng cũng không biết mình ăn không ít, gần đây cô rất bận.
Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, có một đoàn phim tới trường tuyển người. Thầy hướng dẫn quen biết chút ít với người trong đoàn phim, giới thiệu mấy người qua, trong đó có Tưởng Đồng.
Vì vậy cô lùi thời gian về nhà, gọi điện nói với mẹ rằng mình muốn thử vai xong rồi mới về, tạm thời ở lại một tuần.
Tưởng Đồng vốn muốn sau khi tốt nghiệp có thể tới nhà hát, đóng kịch linh tinh. Nhưng nếu có nhiều lựa chọn vẫn tốt hơn.
Phó Ngọc Trình không biết gần đây cô làm gì mà đi sớm về trễ, thấy cô thi cuối kỳ xong rồi mà vẫn bận rộn như thế, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Một lần đến dưới lầu nhà cô tìm người thì bắt gặp cô đi xuống từ taxi, anh mở miệng hỏi, “Gần đây bận làm gì vậy?”
Buổi chiều khi nhận được tin nhắn tối nay anh sẽ tới, Tưởng Đồng vội vàng trở về nhưng vẫn chậm. Cô chào hỏi Tiểu Triệu, tiến lên đi cạnh Phó Ngọc Trình, trong tay còn cầm túi giày hóa trang.
Cô cười cười với Phó Ngọc Trình, nói mình tham gia thử vai ở một đoàn phim.
“Đoàn phim nào mà thử vai trễ như vậy.” Anh ôm eo Tưởng Đồng, cùng đi vào cửa tòa nhà.
Tưởng Đồng nói tên đoàn phim, không ngờ Phó Ngọc Trình lại nhíu mày. Cô chẳng rõ nguyên do, cũng không tiếp tục nói nữa.
Hai người leo lên cầu thang, một trên một dưới. Tưởng Đồng ở phía trước, anh đi đằng sau. Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió dài màu đen, đai lưng buộc ở sau tạo thành nơ con bướm. Cặp chân dài đeo tất đen lắc qua lắc lại trước mặt anh, đạp trên đôi giày cao gót, từng bước từng bước giống như tiếng tim anh đang đập, thình thịch vang lên.
Anh đột nhiên vươn tay kéo lấy chiếc đai lưng thắt ngang eo cô. Tưởng Đồng bất ngờ ngã ngửa về sau, bị anh đỡ lấy. Anh rũ mắt nhìn cô, “Cúi đầu nhìn đường.”
“???”
Phó Ngọc Trình đỡ người dậy, bước hai bậc thang sóng vai với cô, tay phải ôm lấy eo cô.
Lúc Tưởng Đồng rút chìa khóa ra mở cửa, anh đứng sau lưng cô đột nhiên mở miệng hỏi, “Biết nhân vật chính trong bộ phim kia là ai không?”
Tưởng Đồng mở cửa, lấy dép lê trong tủ ra cho anh, gật đầu, “Nữ chính là đàn chị hơn em mấy khóa, nam chính hình như còn chưa quyết định.”
“Em đóng nhân vật gì?”
Tưởng Đồng ngừng động tác đóng cửa trong giây lát, sau khi đóng kín cửa mới nghiêng đầu nhìn anh. Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cô có chút ngượng ngùng, cởi nút áo khoác ra, “Còn chưa biết, chắc là nhân vật nhỏ.”
Phó Ngọc Trình ‘ồ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tưởng Đồng không biết anh có ý gì, tiến lên đón lấy chiếc áo khoác anh cởi ra, treo lên giá sau đó hỏi, “Ngài muốn uống nước không?”
Anh lắc đầu, “Tôi đi tắm trước.”
Tưởng Đồng nói được, định đi lấy áo ngủ cho anh thì bị kéo lại.
“Cùng nhau tắm.”
Tưởng Đồng thay váy ngủ, cầm quần áo cho anh rồi vào phòng tắm.
Phòng tắm của căn hộ này khá lớn, có bồn tắm và vòi sen. Tuy không phải tự mình thuê nhưng lúc gặp chủ nhà cô đã từng nghe họ nói, căn hộ này sau khi sửa sang xong vốn định cho con trai con dâu họ ở tân hôn, nhưng không ngờ hai người đều bị điều ra nước ngoài nên họ mới cho thuê lại.
Cô để quần áo ngủ ở cửa, cởi váy đặt lên trên áo của anh, chân trần đi tới gần anh.
Anh đứng dưới vòi hoa sen, đang ngửa đầu xả bọt. Bong bóng trắng chảy xuống từ cổ anh, lướt qua ngực, chạy dọc theo cơ bụng về phía giữa hai chân.
Anh gội đầu xong, lau mặt rồi nhìn về phía Tưởng Đồng.
Cô xõa tóc, đuôi tóc rủ xuống trước cặp bồng đào đang vểnh cao. Anh vươn tay túm cánh tay cô, kéo người vào trong ngực ôm lấy eo.
Tưởng Đồng bị anh ghì chặt, ngực anh cũng nóng bỏng như tay anh vậy.
Nước ấm phun xuống thân thể hai người, anh kéo cô đến dưới vòi hoa sen, giơ tay vuốt tóc bên má cô ra sau. Anh cúi đầu nhìn, duỗi tay nắm lấy bầu ngực cô.
“Sau này muốn làm diễn viên sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô tựa vào người anh, nước chảy xuống từ trên đầu khiến cô không mở mắt nổi. Cô đỡ cánh tay anh, nhẹ giọng trả lời, “Cũng được.”
“Cũng được cái gì.” Anh giơ tay nắm cằm cô, nâng lên.
Nước nóng xối vào mặt, cô không mở được mắt, lông mi khẽ rung. Cô há miệng, nước lập tức tràn vào. Cô định lùi bước nhưng lại bị anh ôm chặt trong ngực.
Phó Ngọc Trình dán sát lấy cô, ôm eo đẩy người lùi lại mấy bước, đặt cô dựa vào tường, để nước từ vòi hoa sen xối vào gáy anh.
Tưởng Đồng mở mắt ra, nước trên mặt chảy dọc theo gò má xuống bàn tay đang nắm cằm cô.
Bọn họ đối mặt, lúc Tưởng Đồng há miệng muốn trả lời, anh đột nhiên cúi đầu hôn cô. Lưỡi anh thâm nhập vào miệng cô, mút lấy đầu lưỡi Tưởng Đồng dây dưa.
Anh chặn lấy cô, vật dưới thân dần dần cứng lên, cọ vào lối nhỏ của cô. Tưởng Đồng đột nhiên nhớ ra trong phòng tắm không có áo mưa.
“Nếu em muốn làm diễn viên…” Anh tựa vào trán cô, thấp giọng nói.
“Tôi có thể giúp em.”
Tưởng Đồng ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Anh thấy cô sững sờ liền ngắt eo cô một cái, “Sao lại ngẩn ra?”
Tưởng Đồng nhìn anh, “Tại sao ngài lại muốn giúp em?”
Phó Ngọc Trình không ngờ cô sẽ hỏi mình như vậy, có chút buồn cười. Anh nắm lấy cằm cô, ngón cái vuốt ve môi dưới, “Làm gì có nhiều tại sao như vậy, tôi thích, không được ư?”
Nói không động lòng nhất định là dối trá, Tưởng Đồng thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập.
Mái tóc ướt của anh được vuốt ra sau đầu, lộ ra cả khuôn mặt. Trên mặt anh có ý cười, khóe miệng nhếch lên, trong mắt chỉ có cô.
Cô rung động, chậm rãi há miệng ngậm lấy ngón cái của anh, vừa nhìn vào mắt anh vừa liếm láp nó. Thấy dục vọng dâng lên trong mắt anh ngày càng nhiều, cô áp sát vào thân thể anh, dùng hai quả đào tiên cọ xát ngực anh.
Hơi thở của anh trở nên dồn dập. Cô nhả ngón tay anh ra, duỗi tay xuống dưới nắm lấy vật nam tính.
“Phó tiên sinh, em muốn ngài.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
117 chương
31 chương
150 chương
117 chương