Tiên sinh không ngây thơ " giả thuần tình"

Chương 34 : nắm tay nhỏ, ôm eo nhỏ

"A~, ánh trăng đêm nay không tệ." Làn gió mát của buổi tối chậm rãi thổi tới mang theo hương thơm ngát, thổi đến tinh thần và thân thể Hứa Viễn Hàng khoan khoái thảnh thơi. Anh lười biếng vòng lấy hai tay, nhướng mày nhìn người trước mặt: "Bạn học Trì, cậu cảm thấy thế nào?" Đừng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, phỏng chừng trong lòng đang muốn đem anh diệt khẩu là cái chắc. Còn chưa nhìn thấy cô tức giận bao giờ, Hứa Viễn Hàng cảm thấy mới mẻ lại kích thích. Thái độ đắc ý cùng vẻ mặt muốn ăn đòn kia của anh rơi vào trong mắt Trì Vân Phàm, vô cùng chói mắt. Văn hóa chữ Hán rất rộng và sâu sắc, nhưng cô không tìm được một từ chính xác để định nghĩa con người này. Anh luôn luôn mang cho cô đủ thứ chuyện ngoài ý muốn. Trong phút chốc, cô nghĩ đến việc lao tới, thừa dịp anh không để ý mà quật ngã anh trước rồi lại nói. Nhưng sau khi xúc động qua đi, cô ý thức được mấu chốt của vấn đề không phải là giải quyết được anh, mà là.. Chiếc máy quay đã quay được cảnh cô trèo tường. Một khi mâu thuẫn chính đã được giải quyết thì mâu thuẫn nhỏ không quan trọng. Đừng nhìn Hứa Viễn Hàng vẻ mặt lầm lì, trên thực tế, mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Trì Vân Phàm, tự nhiên bắt được cái liếc mắt cùng với ý cười mới lóe lên một cái rồi biến mất của cô. Còi báo động không ngừng vang lên trong đầu anh. Cô ấy muốn làm gì? Trì Vân Phàm lấy hành động để nói cho anh đáp án. Cô bỗng nhiên lao tới với tốc độ cực nhanh như tên lửa. Hứa Viễn Hàng đã hiểu được ý đồ của cô. May mà anh đã tận dụng được ưu thế chân dài của mình, tay mắt lanh lẹ ngăn trước máy quay. Đã quá trễ cho cô thu lại bàn tay đang vươn ra của mình, trực tiếp ấn thẳng vào ngực anh. Lồng ngực anh khẽ run, trái tim cũng run lên. Cô nhanh chóng rút tay về. "Làm sao?" Hứa Viễn Hàng liếm liếm môi, đánh đòn phủ đầu, "Đoạt không được liền chiếm tiện nghi của tôi à?" Trước đây anh ta chiếm tiện nghi của cô còn ít chắc? Mặt dày vô sỉ, hèn hạ xảo trá. Trì Vân Phàm cắn răng, một tầng lửa giận mỏng manh lan tràn trong mắt, cô lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn thế nào?" Khi cô tức giận, cả người của cô trông tươi tắn và sinh động hơn rất nhiều. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn màu quýt đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Phải rất vất vả cuối cùng mới có được thế chủ động vào trong tay, đương nhiên Hứa Viễn Hàng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng anh cũng hiểu được đạo lý thấy tốt thì lấy, tế thuỷ trường lưu[1]. Phương châm của Hứa thị nói rằng: Đậu hũ nên làm từ từ, xay chậm thì nó mới tươi và mềm. Thuần hóa một con thỏ cũng cần phải có kiên nhẫn thì thỏ mới trở nên ngoan ngoãn. Anh khẽ nâng cằm: "Cậu đây là muốn đi chỗ nào, mang tôi theo cùng chứ sao." Anh nghĩ rằng Trì Vân Phàm sẽ do dự, nhưng anh không ngờ rằng lần này cô lại sung sướng đồng ý. Nhược điểm nơi tay, thiên hạ ta có. Hứa Viễn Hàng đem máy quay mang vào nhà. Nghĩ xong cảm thấy không an toàn, liền mang vào phòng ngủ, khóa cửa lại, cất kỹ chìa khóa. "Đi thôi." Trì Vân Phàm đi ở phía trước, Hứa Viễn Hàng theo ở phía sau. Nhìn cô trong trang phục ra ngoài vào ban đêm, đoán rằng buổi tối cô không chạy bộ thì chính là đi luyện tập kỹ năng đánh người. Nhưng từ trước đến nay cô đều không hành động giống người thường, anh cũng không định hỏi. Dù sao không biết thì sẽ càng kích thích hơn. Khi đi ngang qua quán cà phê Internet "Một lưới tình thâm", Hứa Viễn Hàng nhìn thấy Đại Tráng đang đứng sau lò nướng thịt ở cửa, miệng ngậm khói, hai tay cầm lọ gia vị rắc ớt bột, làn khói trắng bốc lên nghi ngút. Không thể nhìn rõ mặt cậu, ánh đèn mờ mờ in bóng cậu xuống đất, hai con mèo hoang nằm trong bóng cậu ăn xương thừa của khách, đầu hai con mèo cọ qua cọ lại. Ngoại trừ ánh sáng xanh lam, ánh sáng đỏ tươi là màu dễ thấy duy nhất. Hứa Viễn Hàng thu hồi ánh mắt, cùng Trì Vân Phàm đi ra từ con hẻm nhỏ. Hai người đi dọc theo con đường cái, khi thì một trước một sau, khi thì sóng vai. Bên cạnh họ, đèn ven sông sáng chói, xe cộ tấp nập. Bọn họ đi bộ từ trung tâm thành phố nhộn nhịp ra ngoại ô rồi thẳng đến bờ biển. Hứa Viễn Hàng ấn vào màn hình điện thoại di động kiểm tra thời gian. Không nhiều không ít, anh đã đi bộ tổng cộng một tiếng rưỡi. Thể lực không tồi. Đi xa như vậy cũng không thấy cô mảy may mệt mỏi. Nhưng cô muốn làm gì mà lại đưa anh đến một nơi xa xôi như vậy? Ai ngờ, Trì Vân Phàm chỉ ngồi xuống bên cạnh một rạn đá ngầm trên bãi cát, ngẩn người nhìn ra biển, như thể tự động tách ra khỏi thế giới bên ngoài, chỉ đắm chìm trong thế giới chỉ có một người. Bên trái, là thành phố xa hoa ánh đèn rực rỡ, nhà cao tầng san sát. Ngay cả cơn gió cũng vô tình đuổi theo danh lợi, nôn nóng bay về nơi náo nhiệt xa xôi. Phía bên phải, là cô, yên tĩnh ngồi đó, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ tinh xảo. Hứa Viễn Hàng cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Thời tiết đêm nay trong xanh, ánh trăng rất đẹp, trăng tròn vành vạnh, trong sáng như gương, nhẹ nhàng vẩy xuống. Có trăng trên trời, trăng dưới biển. Trăng tròn trên trời, trăng khuyết dưới biển. Sóng biển từ xa từng lớp từng lớp vọt tới, xé nát ánh trăng trên mặt biển, chen nhau xô vào bờ cát, nổi lên bọt nước óng ánh. Tiếng sóng biển như vui vẻ, lại như nghẹn ngào, từng tiếng chảy vào trong tai. Trong không khí xen lẫn nhàn nhạt mùi tanh và mặn. Không thể nói dễ ngửi, nhưng cũng không quá khó ngửi. Hứa Viễn Hàng cũng nhìn về phía biển, biển sau khi màn đêm buông xuống sâu thẳm bí ẩn, nhìn qua cũng không nhìn thấy đầu bên kia biển là cái gì? Cô ấy.. đang nhìn gì vậy? Gió biển gào thét thổi qua bọn họ. "Phanh" một tiếng, dường như có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống. Động tĩnh không hề nhỏ này làm gián đoạn sự trầm tư của Trì Vân Phàm khiến cô hoàn hồn nhìn xung quanh. Hứa Viễn Hàng đặt ngón trỏ lên môi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ở đằng sau rạn đá ngầm, bọn họ rón rén đứng dậy. Nhưng chưa kịp tới gần, cái bóng kia bỗng sợ hãi tự nhảy ra ngoài. Đó là một con chim biển màu xám, phần lớn cơ thể bị cuốn chặt vào lưới đánh cá. Nó đang nghiêng cổ, vô hồn, giống như một xác ướp khô héo. Trì Vân Phàm vừa vươn tay ra, nó hoảng sợ vỗ một nửa đôi cánh tự do, dùng một chân nhún nhảy một cái trên bờ cát, phát ra tiếng rên rỉ bất lực và tuyệt vọng. Hứa Viễn Hàng trực tiếp tiến lên, dễ dàng bắt được nó. Có lẽ biết là vô ích, con chim biển vùng vẫy vài lần rồi dừng động tác, run lẩy bẩy trong tay anh. Trì Vân Phàm ngồi xổm người xuống, nghe được anh nói: "Cậu ôm nó, tôi tới." Tay cô nhẹ nhàng ấn vào thân con chim biển. Chiếc lưới đánh cá dày đặc quấn quanh nửa người, vì làm bằng chất liệu vững chắc nên theo nhiều lần giãy dụa, lưới đánh cá càng không ngừng thâm nhập vào mô da khiến lông chim rụng hết. Từ trạng thái kết vảy của vết thương dự đoán nó đã bị vướng vào lưới đánh cá một đoạn thời gian rất dài. Nghiêm trọng nhất là cổ của nó bị lưới đánh cá làm biến dạng, theo thời gian có khả năng làm nó ngạt thở mà chết. Hứa Viễn Hàng không có dao trong tay nên chỉ có thể cởi trói bằng tay không. Lưới đánh cá rối tung, một số chỗ gần như dính chặt vào thịt nên muốn mở ra cũng không dễ dàng. Đầu tiên anh sờ lên đầu con chim biển để trấn an nó sau đó mới bắt đầu kiên nhẫn cao độ đối phó với chiếc lưới đánh cá phức tạp. Không tự chủ được, ánh mắt của Trì Vân Phàm rơi vào trên người anh. Người trước kia luôn cà lơ phất phơ không đứng đắn, lúc này quỳ một gối bên cạnh cô, môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, động tác lưu loát. Ngón tay thon dài linh hoạt xoay chuyển. Cô trừng mắt nhìn, khó có thể tin thế mà ở trên mặt Hứa Viễn Hàng lại nhìn thấy một loại biểu lộ gọi là ôn nhu. Không hiểu sao, Trì Vân Phàm lại nhớ đến nụ cười tự giễu lần trước ở nhà ăn của anh. Đã từng là người thiên phú dị bẩm, tương lai tươi sáng. Đã từng vượt qua mọi chông gai, đứng trên đỉnh cao chói lọi, tinh thần tràn đầy, nhận vô số tiếng vỗ tay tôn vinh. Do một biến cố không ai hiểu rõ, thiên tài đã rơi từ trên mây xuống vực sâu. Từ một nhà vô địch thế giới trở thành một kẻ ít người biết đến. Ba năm trước đây, anh đã nói lời từ biệt với bục cao đã cho anh vinh quang tột đỉnh đồng thời mang đến cho anh vô vàn nỗi đau như thế nào? Làm thế nào anh thích nghi với sự chênh lệch quá lớn như thế kể từ ngày đó? Làm thế nào anh có thể xếp quá khứ kia vào hồi ức, giấu nó dưới vẻ ngoài tuỳ tính và phóng túng của mình? Vài ngày trước, từ trên TV anh biết được đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với mình đoạt giải vô địch Thế vận hội Tokyo. Lúc đó, trong lòng của anh.. đang nghĩ về điều gì? "Được rồi." Giọng của Hứa Viễn Hàng đột nhiên vang lên bên tai cô, Trì Vân Phàm mới giật mình phát hiện, thì ra cô đã nhìn chằm chằm vào anh lâu như vậy. Cô "A" một tiếng, che giấu sự chột dạ của mình mà nhìn con chim biển kia. Lưới đánh cá trói buộc nó đã bị tháo ra, nó bỗng lấy lại được sự tự do bấy lâu nay nên hơi không biết làm sao. Cô sờ sờ đầu nó, nó nhẹ nhàng cọ xát hai lần trong lòng bàn tay cô, vươn cổ kêu một tiếng. Cô buông nó ra. Con chim biển thực sự lấy lại được tự do, nó loạng choạng đi được vài mét trên bãi biển, vỗ cánh không ngừng, bay cao chưa đầy nửa mét rồi lại rơi xuống, nó lại cố gắng, rồi lại rơi xuống.. Hứa Viễn Hàng ngồi dậy, vỗ cát trên đầu gối, một tay đút vào túi quần: "Từ nay về sau, không nên tùy tiện dùng ánh mắt vừa rồi nhìn người khác." Lời nói bất thình lình này của anh làm Trì Vân Phàm không hiểu mô tê gì: "Tại sao?" Đôi mắt trong veo của anh phản chiếu gương mặt sáng ngời của cô, ở trong lòng trả lời: "Bởi vì tôi sẽ hiểu lầm, em thích tôi." Lời ra khỏi miệng thì làm như lơ đãng nói: "Không có gì." Đúng lúc này, con chim biển cuối cùng cũng tung cánh bay cao, bay càng lúc càng xa về phía biển, về phía ánh trăng cùng các vì sao, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của bọn họ. (Continue) CHÚ THÍCH​ [1] Tế thuỷ trường lưu: Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.​