Tiên sinh không ngây thơ " giả thuần tình"
Chương 32 : bề ngoài nhìn rất ngoan, thực tế dã cực kì, không chỉ biết leo tường leo cây, đoán chừng tức giận sẽ còn cắn ngư*
Chung quanh đề tài thảo luận không biết như thế nào từ Tiêu Dĩnh biến thành--
"Nhìn kìa, tại sao Trì Vân Phàm lại ngồi ở cùng một bàn ăn cơm với Hứa Viễn Hàng vậy?"
"Có thể là trùng hợp đi."
".. Hình như tớ đã thấy được hai lần rồi."
"Vậy chỉ có thể nói thật thật trùng hợp."
"Các cậu cảm thấy.. Bọn họ giống như là có cái gì đó hay không?"
"Người anh em, ngày thường nên uống nhiều canh óc heo vào."
"Gì?"
"Dùng óc heo của cậu nghĩ xem, này có khả năng sao? Cậu nhìn bọn họ đi, đúng là ngồi cùng một bàn nhưng bọn họ có nửa câu giao tiếp nào với nhau không? Không có! Hoàn toàn chính là trùng hợp ngồi cùng bàn ăn thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn có được không? Tớ dám cam đoan, dù bây giờ để chuyên gia bắt yêu sớm như chủ nhiệm Lục thấy cảnh này cũng tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ gì."
Nam sinh vừa dứt lời, liền thấy Hứa Viễn Hàng tự nhiên di chuyển đũa gắp một miếng thịt ở đĩa đối diện, những người khác đều nhìn thấy được, cùng nhau mắt trợn tròn.
Này, cái này thì phải giải thích làm sao đây?
Nam sinh kia nâng kính, nghiêm túc chém gió: "Nhất định là vấn đề về góc độ. Vì khúc xạ ánh sáng, thị giác của chúng ta bị bóp méo. Thực tế, anh ta đang gắp đồ ăn trên đĩa của mình."
Hắn tìm ra bằng chứng chắc chắn: "Không tin các cậu nhìn phản ứng của Trì Vân Phàm đi. Nếu có người ở ngay trước mặt cậu gắp đồ ăn của cậu, cậu có thể có biểu hiện bình tĩnh như vậy không?"
"Có lý."
Hứa Viễn Hàng nghe lời nói trên, hừ nhẹ một tiếng, lại giơ đũa lên. Nhưng chưa kịp rơi xuống thì lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Trì Vân Phàm. Lần này thật sự là nhìn chằm chằm, đáng tiếc với anh mà nói cũng không có lực uy hiếp gì lớn.
Đôi mắt của cô rất đẹp, sạch sẽ mà sáng ngời. Gợi cho anh nghĩ tới suối trong trong núi cùng sao trời đêm khuya. Cho dù luôn là ánh mắt nhẹ nhìn người, cũng lộ ra một cỗ ý tứ rõ ràng.
Một đôi mắt dịu dàng như vậy vốn nên càng thích hợp với vẻ ngoài ngọt ngào của cô. Lại không có cảm giác mâu thuẫn gì với bản ngã cô, ngược lại, chúng hiện lên rất đặc biệt.
Cho nên, cô ấy không phải ai khác, cô ấy chính là Trì Vân Phàm. Trì Vân Phàm độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Hứa Viễn Hàng có chút thất thần. Không biết nụ cười xuất phát từ nội tâm, cười đến đôi mắt cong lên của cô sẽ như thế nào?
Anh chưa từng gặp qua, cũng không tưởng tượng ra được. Nhưng anh biết nhất định sẽ làm lòng người kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó.
Trên tường sau lưng anh treo một chiếc TV LCD, bình thường đều phát sóng phần lớn những tin tức thời sự nóng hổi nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị học sinh dò sang kênh tin tức thể thao, trên màn hình phát ra chính là một mẩu tin thể thao:
"Bản tin tiếp theo chính là tình hình các trận đấu muộn nhất của Giải vô địch bơi lội thế giới lần thứ 21 được tổ chức tại Melbourne, Australia. Vào tối ngày 12 tháng 4 theo giờ Bắc Kinh, trong trận chung kết nội dung nhảy cầu 10 mét đơn nam, tuyển thủ Trung Quốc - Ngô Diệu Kiệt đã giành chức vô địch với 582 điểm.."
Hứa Viễn Hàng lưng cứng đờ, đường cong toàn thân chậm rãi thắt lại, giống như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tiếp theo, là phần phỏng vấn sau trận đấu.
Sau lời chúc mừng của phóng viên, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe được: "Chào mọi người, tôi là Ngô Diệu Kiệt."
"Xin chân thành cảm ơn sự đào tạo của đất nước và các huấn luyện viên đã cho tôi cơ hội bước lên sân khấu nhảy cầu thế giới và cũng cảm ơn bố mẹ tôi.. Hành trình này rất gian nan và không dễ dàng, nhưng rất may là tôi đã kiên trì nổi. Không có bí quyết thành công, chỉ có kiên trì. Kiên trì thì mới thắng lợi!"
Trì Vân Phàm phát giác được người đối diện đã dừng động tác lại, nhịn không được giương mắt nhìn sang. Anh có chút cúi đầu, giấu kỹ đôi mắt dễ lộ rõ bí mật nhất nhưng mà động tác của anh vẫn lộ ra vẻ kỳ quái. Đũa bị anh siết chặt trong lòng bàn tay, trên mu bàn tay lộ ra những đường gân xanh, giống như đang chịu đựng cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Bình thường anh luôn là một bộ dáng bất cần đời, dáng vẻ hững hờ. Cô chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác lạ. Đây là làm sao vậy?
Trì Vân Phàm không quen nói chuyện trong bàn ăn, cũng không có ý định hỏi, dù sao bọn họ cũng không thân thiết gì.
Mãi cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Hứa Viễn Hàng mới như từ trong mộng tỉnh lại mà buông lỏng tay ra. Khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục lại, giống như người không có việc gì, còn có tâm tình trêu chọc cô: "Tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng cậu cũng không cần phải nhìn không chớp mắt như vậy chứ."
Trì Vân Phàm cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người trong nhà ăn gần như đi hết. Hứa Viễn Hàng mang hai chiếc đĩa đến chỗ tái chế. Trì Vân Phàm đến bồn rửa tay, cô ấn hai giọt nước rửa tay rồi cẩn thận rửa tay. Vừa mở khóa vòi nước, Hứa Viễn Hàng lại tới.
Bồn rửa tay là từng vòi, không gian không lớn. Anh đứng bên phải cô khá gần, khi anh đưa tay ra thì cô theo phản xạ né sang bên trái, kết quả, cái tay lúc đầu muốn vòng qua cô để ấn nước rửa tay liền trực tiếp dán sát qua eo của cô..
Hứa Viễn Hàng cũng không ngờ tới điều này lại xảy ra. Anh hơi khựng lại nhưng chỉ dừng trong hai giây liền tiếp tục duy trì cái tư thế này đè lên vòi bình nước rửa tay. Cũng không biết có phải anh cố ý hay không, ấn đến mấy lần cũng không có đem nước rửa tay nhấn ra tới.
Mặc dù lúc này chỉ có dì dọn bàn, nhưng vị trí này bị một cây cột chặn lại, căn bản người khác sẽ không nhìn thấy. Trì Vân Phàm đang muốn di chuyển sang bên phải, không ngờ tay kia của anh lại đột nhiên đập xuống bên cạnh cái bồn đem cô nhốt chặt.
Tư thế này giống như anh đang ôm cô từ phía sau.
Phía trước là bồn rửa tay, phía sau cùng hai bên trái phải đều là anh. Trì Vân Phàm bị kẹt ở giữa, không gian di chuyển chật hẹp. Vì sợ chạm vào những chỗ không nên chạm, cô khẽ nhúc nhích: "Buông tay."
Anh vẫn không chịu buông ra, còn đang loay hoay với cái vòi, trầm giọng: "Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."
Eo thật nhỏ nha.
Anh đoán chừng một tay có thể nắm giữ hơn phân nửa.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Trì Vân Phàm có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động. Anh đang cười, hơi thở ấm áp từ từ quấn lấy tai cô, cô cảm thấy nơi đó bị nhiễm nhiệt độ của anh, trong người hơi nóng. Cô cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy định dùng cùi chỏ đánh vào người phía sau. Ai ngờ trói buộc biến mất trong nháy mắt, cô đập vào không trung.
Hứa Viễn Hàng đã quy quy củ củ mà đứng thẳng người, tùy ý xoa nước rửa tay vào lòng bàn tay, sau đó cúi người đặt tay dưới vòi nước để rửa sạch, như thể anh ta còn không biết tên đùa nghịch lưu manh vừa rồi là ai!
Trên môi anh vẫn nở một nụ cười nhạt, sau khi đùa giỡn với cô một lúc, tâm trạng anh cũng khá hơn.
Trì Vân Phàm thì ngược lại. Ngoài miệng thích chiếm tiện nghi thì cũng thôi đi, anh còn thích động tay động chân với cô nữa. Thật sự cho rằng cô sẽ luôn bao dung anh đến vô hạn sao?
Cô đè nén giọng nói rất thấp: "Hứa Viễn Hàng, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu còn dám tái phạm chuyện này, tôi sẽ.."
Hứa Viễn Hàng hơi nhướng mày, thuận theo lời nói của cô: "Cậu liền khiến tôi không thể ở Miên Thành dù chỉ một ngày hay sao?"
Thực sự là.. Không thể nói lý.
Trì Vân Phàm quay lại lớp học, trong lòng vẫn còn hơi bực bội, cô thở ra một hơi dài. Lạc Thiêm Đăng nhẹ giọng hỏi cô có chuyện gì, cô lắc đầu: "Không có việc gì."
Lạc Thiêm Đăng lại cầm bút, cắn chặt môi tiếp tục làm câu hỏi trắc nghiệm của đề Địa lý. Làm được sáu câu, mới được một nửa, cô thầm thở dài, quyết định hỏi ra nghi ngờ của mình.
"Bạn cùng bàn, cậu có quen biết với Hứa Viễn Hàng hử?"
Trì Vân Phàm nghiêng đầu nhìn qua.
Cô vội vàng giải thích: "Vừa rồi tớ thấy hai người ở nhà ăn.. Ăn cơm."
Lạc Thiêm Đăng cùng Hứa Viễn Hàng từng sống ở cùng một thị trấn. Ba năm trước đây mẹ anh tái hôn nên dắt anh theo. Hai mẹ con chuyển đến nhà một thợ mộc gần nhà cô, miễn cưỡng có thể được cho hàng xóm. Nhưng anh ở chưa tới nửa năm liền dọn đi rồi. Thành thật mà nói, Hứa Viễn Hàng lúc đó luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, lúc nào cũng thích tìm người đánh nhau, cô khá sợ anh ta.
Anh ta là một kẻ kiêu ngạo, từ trước đến nay luôn đơn độc, không bao giờ để ý đến con gái.
Cho nên cô đặc biệt tò mò.
Trì Vân Phàm nhớ tới cảnh tượng trước bồn rửa tay, cô lắc đầu: "Không quen biết."
Lạc Thiêm Đăng "Ồ" một tiếng, câu hỏi đã được trả lời. Cô tiếp tục vùi đầu làm đề Địa lý.
Trì Vân Phàm lấy điện thoại di động ra, muốn nghe kinh kịch một lát. Dáng vẻ kỳ quái trước đó của Hứa Viễn Hàng chợt lóe lên trong đầu cô, đặc biệt là nụ cười tự giễu kia.. Cô bấm vào trình duyệt trên điện thoại gõ vào ba chữ "Hứa Viễn Hàng".
Giao diện nhảy trang, đầu tiên là Bách khoa Baidu.
Hứa Viễn Hàng: Nghiên cứu sinh khoa Kinh tế Đại học Thanh Hoa, doanh nhân trẻ xuất sắc.
Không phải người cô đang tìm kiếm.
Cô tiếp tục nhìn xuống.
(Continue)
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
59 chương
48 chương
13 chương