Tiên sinh đoán mệnh sao

Chương 57 : lý thị nháo quỷ

"Tống Triết, em tới rồi, lâu rồi không gặp a! Thân thể thế nào?" Vừa vào cửa, Tống Triết liền bị Tiêu Văn Đình nhiệt tình hỏi thăm, Tiêu Thiên thì ngồi trên ghế ông chủ, bất đắc dĩ nhìn chị mình. Tống Triết mỉm cười nhàn nhạt: "Tốt hơn nhiều rồi, ngày nào Lão Tiêu cũng bắt em uống canh bổ, uống tới mức sắp béo rồi đây này." Tiêu Văn Đình cười khanh khách liếc nhìn em trai nhà mình: "Em trai chị đối xử với em tốt thật a, nó chưa từng đốc thúc chị uống canh bổ, ai nha nha, em trai lớn rồi không thèm chị nó nữa a!" Tống Triết:??? Tiêu Thiên có chút thẹn quá thành giận: "Được rồi chị, chị muốn thấy người thì cũng thấy rồi, mau cùng Liễu Nguyệt Nguyệt đi dạo phố đi!" Tiêu Văn Đình bĩu môi, đúng là em trai càng lớn lại càng không đáng yêu! Liễu Nguyệt Nguyệt đứng lên đi tới trước mặt Tống Triết, ánh mắt long lanh: "Tống đại sư, cám ơn cậu hỗ trợ, dạo gần đây tôi bận xử lý chuyện Trịnh Minh Nghĩa nên vẫn chưa chính thức cám ơn cậu, buổi tối tôi mời cậu bữa cơm coi như cám ơn, được không?" Tống Triết nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ, mặt như hoa đào, hiển nhiên là sao hồng loan xoay chuyển, con gái nói yêu đương đúng là nhanh thật a! Tống Triết cảm khái, Tiêu Thiên thấy Tống Triết không chớp mắt nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt thì nhịp tim có chút gia tốc, anh đứng phắt dậy cắt đứt ánh nhìn của hai người, khô khan nói: "Tống Tống, uống canh đi!" Ánh mắt Tiêu Văn Đình chợt lóe, cười nói: "Em trai, canh đâu có chạy được đâu mà lo, để Tống Triết nói chuyện với Nguyệt Nguyệt nhiều một chút không được sao? Nguyệt Nguyệt ngốc quá, cần một người thông minh hỗ trợ nó." Mày Tiêu Thiên lại càng nhíu chặt hơn, muốn nói Tống Tống mới không cần một người ngốc ở bên cạnh. Liễu Nguyệt Nguyệt nhận ra Tiêu Văn Đình có ý muốn ghép đôi, cô vội vàng khoát tay, hoang mang nói: "Đại sư, đại sư, tôi không có ý đó. Trong lòng tôi cậu giống như cha tôi vậy, tôi làm sao thích cậu được chứ? Với lại... với lại..." Nụ cười trên mặt Tống Triết biến mất, tuổi chị với tôi cũng xắp xỉ nhau, chị cư nhiên xem tôi như cha chị, lương tâm của chị không đau sao? Tiêu Thiên khẩn trương nhìn Tống Triết, thấy Tống Triết nhíu mày cùng ánh mắt không đồng ý của cậu thì trong lòng có chút nguội lạnh, chẳng lẽ Tống Tống thích Liễu Nguyệt Nguyệt? Bằng không sao cậu lại lộ ra vẻ mặt như vậy? "Liễu tiểu thư, chị đừng khẩn trương, tôi biết chị không có ý với tôi, tôi cũng coi chị như bạn. Bất quá gần nhất chị phạm đào hoa, phỏng chừng chân mệnh thiên tử của chị sẽ xuất hiện." Tống Triết khẽ mỉm cười, trong lòng thầm like chính mình, nhân phẩm cậu cao quý biết bao nhiêu a, không chỉ không so đo mà còn tặng miễn phí một quẻ, bản thân cậu cũng cảm động tới sắp khóc rồi. Liễu Nguyệt Nguyệt mừng rỡ không thôi, vô thức nghĩ tới Tiêu Dật Khải: "Đại sư, là thật sao?" Thấy dáng vẻ Liễu Nguyệt Nguyệt, kết hợp với hành vi nhìn điện thoại mỉm cười ngu ngốc trước đó, Tiêu Văn Đình còn không hiểu sao, rõ ràng Liễu Nguyệt Nguyệt đang yêu. Vừa nãy cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, thực không ngờ lại moi được tin tức lớn như vậy, chậc chậc, Nguyệt Nguyệt giờ giỏi rồi a, còn lừa cả cô! "Đương nhiên!" Nghe Tống Triết khẳng định, không biết vì sao Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy thực vui sướng, cứ như ăn mật ong vậy, cô hưng phấn nói: "Cám ơn đại sư, tối nay tôi mời cậu bữa cơm!" Tống Triết còn chưa trả lời, Tiêu Thiên đã bất ngờ mở miệng: "Tống Tống đã đáp ứng tối nay ăn cơm với tôi rồi." Ý là, không có phần Liễu Nguyệt Nguyệt. Tâm tình kích động của Liễu Nguyệt Nguyệt giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại, cô lén liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiêu Thiên, không biết mình đã làm gì chọc giận đối phương, có chút do dự nói: "Vậy được rồi, lúc nào đại sư rảnh thì tôi sẽ mời cơm." Tống Triết cười híp mắt: "Được rồi, quyết định như vậy!" Chuyện ăn cơm chấm dứt ở đây, Tiêu Văn Đình chờ không kịp kéo Liễu Nguyệt Nguyệt ra cửa, tra hỏi xem bạn trai mới của cô bé là ai. Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt: "Ảnh vẫn chưa phải là bạn trai em, chị Văn Đình đừng có nhao nhao lên mà." Nhìn dáng vẻ người vợ nhỏ của Liễu Nguyệt Nguyệt, Tiêu Văn Đình làm sao không hiểu, con bé khẳng định rất thích người kia. Hai người vừa rời đi, phòng làm việc nhanh chóng an tĩnh trở lại, Tống Triết đi tới ghế sô pha, lấy canh gà trong hộp giữ ấm ra, thấy Tiêu Thiên vẫn đứng như cây cột ở bên kia thì nhịn không được nói: "Tới ăn chung này, đứng đó làm gì?" Tiêu Thiên rũ mắt, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Tống Triết. Anh nghiêng đầu nhìn cậu đang bày chén đũa, cẩn thận múc canh, cũng múc cho anh một chén. Ánh sáng trong phòng làm việc rất tốt, tốt đến mức có thể làm Tiêu Thiên dễ dàng nhìn ra từng tấc da thịt trên mặt Tống Triết, trắng nõn non mềm sáng bóng như châu báu, cậu hơi dẩu mỏ thổi thổi canh nóng, cánh môi hồng nhạt đỏ ửng, gò má bị hơi nóng phủ mờ nhìn như ảo mộng. "Đang nghĩ gì mà mê mẩn vậy?" Tống Triết quơ quơ tay trước mặt Tiêu Thiên, thấy anh hồi phục tinh thần liền đặt chén canh vào tay anh: "Canh hơi nhiều, anh uống phụ tôi đi!" Tiêu Thiên thu liễm ánh mắt, thấp giọng đáp một tiếng. Tống Triết thổi nguội canh rồi từng ngụm từng ngụm uống hết, canh dì bếp nấu béo mà không ngán, thịt gà được hầm mềm nhừ, ăn rất ngon. Chẳng qua cho dù là thức ăn ngon cỡ nào, ăn liên tục nhiều ngày như vậy cũng ngán tới cổ. Uống xong chén canh, cậu gắp chút thịt gà ăn, cũng gắp một cái đùi gà bỏ vào chén Tiêu Thiên: "Ăn thêm đi, ăn nhiều chút!" Tiêu Thiên nghe theo cắn một ngụm, một con gà mái hầm nhừ, hai người hợp lực giải quyết xong. Tống Triết lau miệng ợ một cái, hoàn toàn không có chút hình tượng nào dựa vào ghế sô pha, tay tùy tiện đặt trên đùi Tiêu Thiên, người trượt xuống biến thành gối đầu lên đùi anh. Tiêu Thiên cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng của Tống Triết, trên trán còn có vài giọt mồ hôi trong suốt, là vì ăn canh nóng ứa ra. Tiêu Thiên vươn tay lấy khăn giấy đặt trên bàn, nhẹ nhàng lau giúp Tống Triết. Tống Triết nhắm mắt hưởng thụ, trên mặt còn mang theo ý cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Lão Tiêu, anh phục vụ thật chu đáo!" Tống Triết không mở mắt nên không nhìn thấy biểu tình của Tiêu Thiên lúc này, ôn nhu đến mức tựa hồ có thể nhỏ ra nước, ánh mắt tràn đầy ánh sao, mà tất cả ánh sao kia chỉ vì một người mà lóe sáng. "Thoải mái không? Anh xoa ấn đầu giúp em." "Được đó!" Tống Triết hoàn toàn không khách khí đồng ý. Thủ pháp của Tiêu Thiên rất thoải mái, lúc ấn huyệt thái dương còn làm Tống Triết có chút buồn ngủ, mặc dù hôm nay thức dậy khá muộn nhưng tới buổi trưa thì Chu Công vẫn tới tìm cậu đánh cờ như thường. Chỉ khoảng mười phút, Tống Triết đã ngủ say, cánh mũi khẽ phập phồng lay động, hàng mi dài cũng nằm im lìm, không còn run lẩy bẩy lộn xộn nữa. Thấy Tống Triết ngủ, Tiêu Thiên cũng ngừng lại động tác, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn dáng vẻ khi ngủ của cậu, ngón tay lơ lửng trên không trung khẽ vuốt ve đường nét gương mặt cậu. Trong lòng Tiêu Thiên dâng trào tâm tư kỳ quái, đó là cảm xúc anh chưa bao giờ trải qua. Ánh mặt trời sau mười hai giờ lại càng mãnh liệt hơn, không chút khách khí chiếu rọi khắp đại địa nhưng lại bị mặt kính thủy tinh phản xạ ngược trở lại, xua tan nhiệt độ nóng bức, chỉ còn lại ánh sáng chiếu rọi lên người hai người. Tống Triết ngủ thực an tường, Tiêu Thiên cứ vậy ngắm nhìn cậu, cứ hệt như trầm mê, biểu tình có chút mê mang có chút quẫn bách. Chờ Tống Triết ngủ một giấc tỉnh lại cũng hơn một tiếng đồng hồ, Tiêu Thiên không nhúc nhích, phần bắp đùi có chút cứng ngắc. Tống Triết áy náy muốn chết: "Sao anh không để tôi nằm xuống ghế? Chân có tê không?" Tiêu Thiên lắc đầu: "Không có!" Tống Triết mới không tin: "Sao không tê được chứ, nhất định là tê muốn chế, để tôi xoa xoa giúp anh." Chân Tiêu Thiên thực sự bị tê, có muốn rụt lại cũng không được. Tay Tống Triết vừa chạm tới bắp đùi, cảm giác tê dại kia nháy mắt truyền khắp toàn thân, thế nhưng anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu. Tống Triết vừa xoa bóp vừa nói: "Lão Tiêu, anh đúng là quá hiền lành mà, xem đi, chịu tội rồi này!" Đầu ngón tay ấm áp của thanh niên ở trên đùi anh nhấn tới nhấn lui, cảm giác tê dại kia nhanh chóng biến mất, thay thế nào đó là một cảm giác kỳ diệu khác. Tiêu Thiên khẽ đáp lại một tiếng, không nói, chỉ là trong lòng lẳng lặng cảm thụ. Tống riết vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh của Tiêu Thiên, ánh mắt đẹp không thể tả xiết, cậu vội vàng cúi đầu, sai quá sai rồi a, suýt chút nữa xuân tâm manh động rồi. Xoa bóp vài phút, Tiêu Thiên sợ Tống Triết mỏi tay nên nói mình đã ổn rồi. Tống Triết vẫy vẫy tay: "Lão Tiêu, bắp thịt của anh cứng rắn thật ấy!" Vừa nãy sờ sờ thấy rõ có từng khối từng khối cứng rắn, khẳng định lực bộc phát rất tốt. Tiêu Thiên nghe vậy thì nhéo bắp chân Tống Triết một cái, mềm mềm: "Em cũng vậy mà!" Tống Triết liếc nhìn chân mình, không muốn nói chuyện, cậu đứng dậy, duỗi người: "Ai nha, tôi về đây, không quấy rầy anh làm việc." Tiêu Thiên đứng dậy, từ trong phòng nghỉ lấy ra một chiếc laptop: "Có việc gì cần làm không? Không thì ở đây chơi game đi." Đây là laptop anh đặc biệt chuẩn bị cho Tống Triết, lần trước Tống Triết tới đã từng dùng. Tống Triết ở phòng làm việc Tiêu Thiên chơi game là chuyện rất bình thường, vừa thấy laptop ánh mắt Tống Triết đã bị hấp dẫn, thế nhưng lòng nghĩ một đằng miệng lại nói một nẻo, hỏi có làm phiền anh không? Tiêu Thiên tự nhiên sẽ lắc đầu bảo không, anh cầu còn không được ấy. Nhận được câu trả lời hài lòng, Tống Triết lại đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu chinh chiến sa trường. Chơi hơn một giờ, Tống Triết cảm thấy có chút mỏi mắt nên đứng dậy đi tới cửa sổ xem phong cảnh, thuận tiện để ánh mắt nghỉ ngơi một chút. Không nhìn không biết, vừa nhìn Tống Triết liền giật mình, dãy lầu đối diện, âm khí rất nặng a! Tống Triết vội vàng ngoắc Tiêu Thiên: "Lão Tiêu, tới đây, tòa nhà đối diện là của ai vậy?" Tiêu Thiên đặt văn kiện xuống bàn, đi tới, nhìn tòa nhà Tống Triết chỉ thì mở miệng đáp: "Là tập đoàn Lý thị, mấy hôm trước nghe thư kí trợ lý nói bên tòa nhà đó có ma quỷ lộng hành, cũng không rõ là thật hay giả." Bất quá nếu Tống Triết đã chú ý thì chuyện kia có lẽ là thật.