Tiên sinh đoán mệnh sao
Chương 294
"Xin hỏi các anh là?" Thấy nhóm Tống Triết tiến tới, y tá lập tức cảnh giác.
Lưu Nhất Minh lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát: "Chúng tôi là cảnh sát, tới điều tra vụ án tạt axit hôm qua."
Y tá ồ một tiếng, tò mò hỏi: "Trước đó không phải cảnh sát đã tới điều tra rồi sao? Sao lại tới nữa."
Lưu Nhất Minh mặt không biến sắc nói: "Bởi vì nhận được thông báo là Lâm Y Nhiên đã tỉnh nên tới xem một chút, muốn hỏi xem cô ấy có nhớ được tình huống khi đó hay không."
Y tá gật đầu, nhìn về phía Lâm Y Nhiên còn đang phát điên nói: "Tâm tình của cô ấy không ổn định, hơn nữa vẫn luôn chửi Lý Hiểu Nghệ, cứ như phát điên vậy."
Bị thương nặng như vậy mà không chịu nghỉ ngơi, cứ nổi điên, lỡ như vết thương trên người lại rách ra thì phiền.
"Vậy bây giờ chúng tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Y tá khổ sở nói: "Tình huống của cô ấy không ổn định lắm, tôi sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn."
Tống Triết không lắng nghe cuộc nói chuyện của Lưu Nhất Minh cùng y tá, vừa vào nhà liền cẩn thận tra xét bốn phía, Lý Hiểu Nghệ không có ở đây, trong phòng bệnh cũng không lưu lại sát khí, chỉ có chút âm khí nhàn nhạt. Có âm khí trong bệnh viện là chuyện rất bình thường.
"Trước đó Lâm Y Nhiên không phải ở phòng bệnh này đúng không?" Tống Triết quét mắt nhìn một vòng, trên người Lâm Y Nhiên có sát khí rất nồng đậm, thế nhưng căn phòng lại không có, chứng minh trước đó Lâm Y Nhiên không phải ở phòng này.
Y tá nghe vậy thì nhìn về phía Tống Triết: "Đúng vậy, phòng bệnh trước đó của cô ấy cần phải sửa sang lại một chút, hơn nữa số phòng đã bị người ta biết, để tránh rắc rối không cần thiết, bệnh viện đã quyết định đổi phòng mới.
Tống Triết gật đầu bước tới trước, Lâm Y Nhiên kéo chăn không ngừng mắng chửi, lớp băng vải thưa rướm máu mà không hề hay biết.
Tống Triết đã từng thấy qua hình chụp của Lâm Y Nhiên lúc còn là minh tinh, gọn gàng xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, mà giờ đây trên mặt trên người quấn kín vài thưa, tâm tình điên cuồng, chật vật không chịu nổi.
"Lâm Y Nhiên!" Tống Triết mở miệng, âm thanh có mang theo linh lực, đối với cô gái này, cậu cũng không có cảm giác đồng tình quá lớn, đối với cậu mà nói, Lâm Y Nhiên là tự làm tự chịu, cô ta đã phạm lỗi gì phải chịu hậu quả đó.
Lâm Y Nhiên nghe thấy âm thanh thì theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, bị vải xô che mắt nên không chuẩn xác tìm được vị trí của Tống Triết, âm thanh cô khàn khàn: "Là ai?"
"Tôi gọi là Tống Triết, nghe nói cô nhìn thấy Lý Hiểu Nghệ."
Nghe thấy tên Lý Hiểu Nghệ cũng rất kích động: "Nó lừa tôi, nó lừa tôi! Tôi không nên bị như vậy, không nên. Nó rõ ràng đã nói nếu tôi nói ra toàn bộ thì nó sẽ tha cho tôi, sẽ tha cho tôi!"
Từng giọt huyết lệ thấm vào vải thưa, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tống Triết xuyên thấu qua mi tâm cô, nhìn thấy một màn bị tạt axit sáng nay. Cậu bấm pháp quyết bày pháp trận, chỉ cần Lý Hiểu Nghệ xuất hiện, trận pháp sẽ báo cho cậu biết.
Sau đó, Tống Triết ra hiệu cho Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây rời đi.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Dương Lâm Tây chỉ cánh cửa, vẻ mặt ngơ ngác: "Tống Triết, kết thúc rồi à?"
Tống Triết nhún vai nói: "Bằng không thì sao? Lý Hiểu Nghệ không ở đó, chúng ta còn ở đó làm gì?"
"Vậy đi đâu?" Dương Lâm Tây sờ cằm: "Theo lý thì Lý Hiểu Nghệ phải ngây người trong phòng nhìn Lâm Y Nhiên thống khổ như vậy mới đúng chứ?"
Tống Triết nói: "Không rõ lắm, thế nhưng tôi tìm được người đàn ông đã tạt axit cô ta. Đi thôi, tới cục cảnh sát."
"Được!"
Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây đi theo, ba người đến cục cảnh sát gặp hai vị cảnh sát xử lý vụ tạt axit một lần, lấy được tư liệu điều tra, sau khi tỉ mỉ xem xét một phen thì chỉ ra một người trong số đó, nói cho bọn họ biết: "Chính là cậu ta làm."
Hai cảnh sát ngơ ngạc, chỉ vậy thôi á? Tùy tiện chỉ ngón tay một cái là biết đó là hung thủ?
Dương Lâm Tây vỗ vỗ vai hai người: "Được rồi, đại sư đã nói đó là hung thủ, còn không mau đi điều tra!"
Thuận tay giúp bọn họ giải quyết được một phiền toái nhỏ, Tống Triết bảo Lưu Nhất Minh mang hồ sơ vụ Vương Hưng Trung cho mình xem một chút. Theo lý thì Tống Triết không phải nhân viên phá án nên không thể tiếp xúc, thế nhưng Tống Triết giúp cục nhiều việc như vậy, cục trưởng đã ngầm chấp thuận Tống Triết có chút đặc quyền.
Sau khi ba người rời đi, hai vị cảnh sát còn lại ngơ ngác nhìn nhau, nhìn đối tượng bị Tống Triết chỉ ra, hai người ù ù cạc cạc: "Ông nói coi, chúng ta có cần tra một chút không?"
Người kia nói: "Tra, dù sao bây giờ chúng ta cũng không có đầu mối. Hơn nữa trong cục đều biết bây giờ Dương Lâm Tây lợi hại như vậy, trừ bỏ năng lực của chính mình thì chính là nhờ có đại sư hỗ trợ."
"Chẳng phải chúng ta gặp may rồi à?"
"Chứ còn gì nữa. Đi, mau điều tra thôi."
Căn cứ vào gợi ý của Tống Triết, hai người tra xét người tình nghi một chút, phát hiện người này ăn mặc kín mít ở trên con phố phụ cận, giống hệt dáng vẻ người tới bệnh viện tạt axit Lâm Y Nhiên.
Không cần tốn nhiều sức lực đã bắt được hung thủ, hai vị cảnh sát vui mừng không thôi, sau một phen thẩm vấn, bọn họ biết được thì ra người này là fan cuồng của Lý Hiệu Hệ, trước đây khi Lý Hiểu Nghệ dính scandal xuống dốc, hắn vẫn luôn ủng hộ cô. Thậm chí còn vì tên hàng xóm kế bên nhục mạ Lý Hiểu Nghệ mà đánh nhau, phải vào đồn cảnh sát.
Lần này sau khi biết tin Lâm Y Nhiên hãm hại làm Lý Hiểu Nghệ tự sát, kẻ này lại càng điên cuồng hơn, sau khi mua axit, căn cứ theo tin tức tiết lộ trên weibo mà âm thầm tiến vào phòng bệnh, tạo ra thảm án.
"Lâm Y Nhiên, con khốn đó có chết cũng không hết tội, nó đáng đời! Tôi chỉ vì danh trừ hại mà thôi!" Fan nam cực kỳ kích động, còng tay vì động tác kịch liệt của hắn mà kêu lanh canh không ngừng.
"Cho dù Lâm Y Nhiên xấu xa tệ hại thế nào, cậu cũng không nên tạt axit cô ta, như vậy phạm tội, cậu có biết không hả? Nếu cậu cảm thấy mình phải báo thù cho nữ thần của mình thì việc cậu cần làm là báo cảnh sát chứ không phải tự mình ra tay trả thù."
"Báo cảnh sát?!" Fan nam cười nhạt: "Cảnh sát có ích lợi gì? Báo cảnh sát có lợi gì? Các người quản sao?"
Cảnh sát nghiêm túc nói: "Quản, vì sao lại không quản? Chúng tôi đã nhận được không ít báo án của quần chúng, ngay cả video Lâm Y Nhiên tự thuật cũng gửi một bản cho chúng tôi. Trải qua thảo luận, cảnh sát đã quyết định lập án."
Fan nam sửng sốt, vẻ mặt chậm rãi từ điên cuồng trở thành mờ mịt: "Các người quản? Các người cư nhiên sẽ quản?"
Cảnh sát đập bàn nói: "Cậu nghĩ thế nào? Cậu cho rằng cảnh sát để đó chưng cho có à? Có người báo án, chúng tôi tự nhiên sẽ xem xét lập án."
"Vậy trước đây khi nữ thần nhảy lầu tự sát, sao các người lại không điều tra? Cô ấy bị người ta bức tử." Nói tới đây, tâm tình của fan nam lại trở nên kích động, hai mắt đỏ đậm: "Các người chỉ giỏi nói mà thôi, đúng là phí lời."
Cảnh sát cũng có chút mất kiên nhẫn, dù sao cũng bị fan nam chỉ thẳng mũi mà mắng, ai lại không khó chịu: "Lý Hiểu Nghệ nhảy lầu là hành động tự sát. Cho dù chúng tôi lập án thì cũng chỉ tìm được chứng cớ là cô ấy tự sát chứ không phải bị sát hại."
Fan nam cười nhạt: "Vậy chỉ có thể chứng minh các người vô năng."
Cảnh sát tức giận tới khó chịu, một người khác lạnh lùng phản bác: "Cậu lợi hại như vậy nhưng khi đó cũng chỉ cho là Lý Hiểu Nghệ chịu không nổi áp lực dư luận mà tự sát đấy thôi, căn bản không nghĩ tới chuyện có người đứng sau màn. Hài hước nhất là, sau đó không phải cậu đã trở thành fan của Lâm Y Nhiên à?"
Lời này quả thực đả kích fan nam không nhỏ, hắn nghe xong liền trầm mặc rồi bụm mặt khóc rống: "Là tôi quá ngu xuẩn, là tôi ngu xuẩn! Tôi cư nhiên bị con khốn kia che mắt, cho rằng nó là người duy nhất đối xử tốt với nữ thần trên thế giới này. Thật không ngờ chính nó lại là người hại chết nữ thần."
Một tên đàn ông con trai bụm mặt khóc ròng ròng, lại còn không ngừng tự trách bản thân, hai cảnh sát nhìn mà đau răng.
Mà bên kia, sau khi xem xong hồ sơ vụ án, Tống Triết đưa tay duỗi người, cơ bản đã xác định được suy nghĩ trong lòng.
Lưu Nhất Minh nói: "Tống Triết, xem xong rồi thì tới tìm nhóm Hoàng Dao Tư thôi."
Tống Triết gật đầu: "Trước tiên đi ăn cơm trưa đã, cũng gần một giờ trưa rồi."
"Cũng được!"
Ăn cơm xong lại chạy tới bệnh viện thì cũng đã gần hai giờ.
Hoàng Dao Tư ngồi trong phòng bệnh nghịch di động, Trịnh Tư Duyệt mới tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, người vẫn còn chút mờ mịt, sau khi uống ngụm nước thì thanh tỉnh không ít.
Bác sĩ nói thân thể cô còn yếu, còn phải nằm thêm vài ngày nữa mới có thể xuất viện.
Sau khi biết Vương Hưng Trung thật sự là một tên cặn bã, Hoàng Dao Tư đã xin nghỉ việc ở công ty. Cô biết Vương Hưng Trung nhất định sẽ tới công ty tìm mình, vì thế cô trực tiếp từ chức. Quan trọng hơn chính là Trịnh Tư Duyệt cần có người chăm sóc.
Tìm nhà mới, nằm viện, hết thảy không ngừng tiêu hao tiền gửi ngân hàng, may mà bình thường hai người đều không phải người tiêu tiền như nước, làm việc mấy năm nay cũng tích trữ được không ít tiền, vẫn có thể chống đỡ.
Lúc Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt thỏa sức tưởng tượng về tương lai thì cửa bị người gõ, gương mặt của Lưu Nhất Minh lại xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Hai lần Lưu Nhất Minh tìm tới nói chuyện, Trịnh Tư Duyệt đều đang ngủ, sau đó mới nghe Hoàng Dao Tư nói là có cảnh sát tìm tới.
"Lưu cảnh quan, lại là anh à?" Hoàng Dao Tư đứng dậy, phát hiện hai người phía sau không phải hai vị cảnh sát trước đó. Một trong số đó là người cô đã gặp trong tiệm bán đồ ăn sáng sáng nay, không ngờ cậu ta lại là cảnh sát.
"Đúng vậy, lại là tôi! Ngày hôm nay tôi tới vẫn là vì vụ án của Vương Hưng Trung." Lưu Nhất Minh trả lời.
Bởi vì có kinh nghiệm lần trước nên lần này Hoàng Dao Tư cũng không quá khẩn trương, cô kéo ghế mời bọn họ ngồi: "Những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, không biết cần phải trả lời thêm gì nữa."
Lưu Nhất Minh nói: "Lần này, chúng tôi muốn hỏi bạn của cô."
Trịnh Tư Duyệt nghe vậy thì có chút khẩn trương túm chặt chăn, Hoàng Dao Tư nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh: "Thân thể Duyệt Duyệt còn yếu, hi vọng Lưu cảnh quan đừng hỏi những chuyện kích thích cô ấy."
Lưu Nhất Minh gật đầu: "Đương nhiên rồi!" Anh tới đây chỉ muốn tìm hiểu chuyện Lý Hiểu Nghệ, muốn biết cô ta làm sao liên hệ với hai cô gái này.
Vụ án của Vương Hưng Trung do Lý Hiểu Nghệ làm, thế nhưng hai người không thể nào thoát được liên quan. Tuy người chết chỉ là một tên đàn ông cặn bã, thế nhưng phạm tội chính là phạm tội, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Điều duy nhất Lưu Nhất Minh có thể làm vì bọn họ chính là để bọn họ chủ động nhân tội, căn cứ vào tình huống mà xem xét xử lý.
[end 293]
[294] Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao - Kết Thúc
****
"Hai cô làm sao liên lạc được với Lý Hiểu Nghệ?" Lưu Nhất Minh bất thình lình nói một câu không chỉ cả kinh Trịnh Tư Duyệt, ngay cả Hoàng Dao Tư cũng sửng sốt. Hai người hoàn toàn ngây ngẩn, quay đầu nhìn nhau, đều thấy được hai chữ kinh hoảng trong mắt đối phương.
Sao...sao lại như vậy? Làm sao cảnh sát biết chuyện của Lý Hiểu Nghệ chứ? Chị ấy là quỷ a!
Tâm Hoàng Dao Tư run rẩy, cô cứng ngắc mỉm cười: "Lưu cảnh quan, anh đang nói gì vậy? Lý Hiểu Nghệ không phải đã sớm nhảy lầu tự sát rồi sao? Với lại bọn tôi chỉ là người bình thường, làm sao có liên quan với đại minh tinh được chứ."
Lưu Nhất Minh nhíu mày, biết là bọn họ sẽ không chịu nói thật nên anh lùi lại một bước, để cho Tống Triết ra sân.
Lúc Lưu Nhất Minh cùng hai cô gái nói chuyện, Tống Triết đã quan sát tỉ mỉ Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt. Sát khí trên người Hoàng Dao Tư, Tống Triết có thể xác định là đã bị nhiễm phải khi gặp gỡ Lý Hiểu Nghệ.
Mà Trịnh Tư Tuyệt, ánh mắt Tống Triết lóe sáng, sát khí trên người cô gái này lại càng nồng đậm hơn. Nhất là phần bụng, nơi đó còn lẩn quẩn một đoàn sát khí, sau này Trịnh Tư Duyệt có khả năng vĩnh viễn không thể mang thai được nữa.
Cậu chuyển ánh mắt về phía trán Trịnh Tư Duyệt, hình ảnh lóe lên rất nhanh.
Lý Hiểu Nghệ lấy đi một đứa bé trong bụng Trịnh Tư Duyệt.
Sự thật này chấn kinh Tống Triết, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Trịnh Tư Duyệt cùng Hoàng Dao Tư đã dùng đứa bé để giao dịch với Lý Hiểu Nghệ? Thảo nào sát khí của Lý Hiểu Nghệ lại trở nên nặng như vậy, ngoại trừ giết người, cô ta còn thôn phệ anh nhi chưa thành hình.
"Hai cô đã dùng đứa bé giao dịch với Lý Hiểu Nghệ đúng không?" Tống Triết cũng không nói nhảm, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Không ngoài suy đoán, Trịnh Tư Duyệt cùng Hoàng Dao Tư nghe vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Tống Triết có thể nhìn rõ biểu tình kinh sợ của hai cô gái, hiển nhiên cậu đã đoán đúng.
Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây nghe thấy lời Tống Triết thì lập tức nhíu mày, bọn họ biết đứa bé đó là của Vương Hưng Trung, đồng thởi đặt mình vào hoàn cảnh đó suy nghĩ, đổi lại nếu bọn họ là Trịnh Tư Duyệt thì bọn họ cũng không muốn đứa bé này. Chính là bỏ đứa bé cùng mang đứa bé đi làm giao dịch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thật sự làm người ta có chút khó tiếp nhận.
Bởi vì chuyện đứa bé, Tống Triết đã có thể xâu chuỗi toàn bộ vụ án: "...tôi không biết hai cô làm thế nào tiếp xúc được với Lý Hiểu Nghệ, thế nhưng hiển nhiên Lý Hiểu Nghệ bằng lòng giúp hai cô trừ khử Vương Hưng Trung chính là vì đứa bé trong bụng Trịnh Tư Duyệt, đúng không? Thậm chí..." Tống Triết nghĩ tới đoạn clip không thể nào tìm ra nguồn gốc kia: "Thậm chí đoạn clip kia cũng là Lý Hiểu Nghệ giúp các cô phát tán, đúng không?"
Chân tướng từng cái từng cái bị phanh phui, Hoàng Dao Tư run run môi không nói được lời nào, rõ ràng là một chuyện hoàn mỹ không hề có chút dấu vết nào, nữ thần là quỷ, vô hình vô bóng, cho dù giết người cũng không bị cảnh sát bắt. Chính là, vì sao cậu trai trẻ tuổi đẹp mắt này lại biết hết tất cả?
So với Hoàng Dao Tư đang cố tỏ ra trấn định, phòng tuyến trong lòng Trịnh Tư Duyệt hiển nhiên yếu hơn nhiều, cô tan vỡ khóc lớn: "Không liên quan tới Dao Dao, không liên quan tới cậu ấy, mọi việc đều là tôi chủ trương, là tôi hận Vương Hưng Trung, là tôi nhờ Lý Hiểu Nghệ phát tán video. Hắn dùng video uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe lời hắn sẽ phát tán video ra ngoài, để tất cả mọi người đều nhìn thấy, tôi không muốn làm Lý Hiểu Nghệ thứ hai, tôi căn bản không có cách nào. Chính là sau khi video bị phát tán, Vương Hưng Trung vẫn tới tìm chúng tôi gây rối. Tôi sợ lắm, nên mới nhờ Lý Hiểu Nghệ giết chết hắn."
Trịnh Tư Duyệt rơi nước mắt, sờ sờ bụng: "Đứa bé là vật phẩm giao dịch của chúng tôi, tôi không thương nó, nó cũng không nên tới thế giới này. Dù sao cũng bị phá bỏ, không bằng mang đi giao dịch, để nó giúp chúng tôi làm được chuyện cuối cùng."
Tuy nói là nói vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới đứa bé, trong lòng Trịnh Tư Duyệt vẫn co rút đau đớn. Cô không biết là bởi vì sao, có lẽ vì bốn tháng nay huyết mạch tương liên, tóm lại là vẫn có chút tình cảm.
"Duyệt Duyệt!" Hoàng Dao Tư khiếp sợ: "Bồ đang nói gì vậy hả? Rõ ràng là mình, tất cả đều là chủ ý của mình!" Tâm tình Hoàng Dao Tư rất kích động, cô nhìn về phía nhóm Tống Triết, dùng tay vỗ vỗ ngực mình: "Là tôi, là chủ ý của tôi. Lá gan Duyệt Duyệt nhỏ như vậy, làm sao có thể nghĩ tới những chuyện này. Là tôi muốn Vương Hưng Trung thân bại danh liệt nên đã nhờ nữ thần phát tán video ra ngoài. Bọn tôi cho rằng làm như vậy thì Vương Hưng Trung sẽ biến mất khỏi tầm mắt bọn tôi. Thế nhưng bọn tôi đã quên mất, hạng người như hắn, trừ phi là chết, bằng không không có khả năng biến mất khỏi cuộc đời bọn tôi. Cuộc đời của Duyệt Duyệt, cuộc đời của tôi, không thể nào hủy trong tay một tên cặn bã như vậy.
Hoàng Dao Tư ầng ật nước mắt, lúc nói tới Vương Hưng Trung thì nỗi hận trong lòng lập tức bùng phát, nếu không phải hắn thì cô cùng Duyệt Duyệt đã có cuộc sống rất an bình, vui vẻ nắm tay nhau dạo phố, làm tóc, làm đẹp, đơn giản vui vẻ không có chút phiền não nào.
Thế nhưng bởi vì hắn, Duyệt Duyệt phải đau khổ hai năm mà cô không hề hay biết gì. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Hoàng Dao Tư lại cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn sinh ra cảm giác chán ghét nam giới.
Lưu Nhất Minh thở dài một hơi: "Các cô nên sớm báo cảnh sát."
Hoàng Dao Tư cười cười, lau nước mắt: "Báo cảnh sát?" Cô cười tức tưởi, cười tới bi quan tuyệt vọng.
Trịnh Tư Duyệt cũng rơi nước mắt, khóc tới thở không nổi: "Là tôi không muốn báo cảnh sát, không liên quan tới Dao Dao. Tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ, tôi không muốn người ta biết tôi bị Vương Hưng Trung cưỡng hiếp. Tôi không muốn rơi vào kết cục giống như Lý Hiểu Nghệ. Cảnh quan, các anh phải biết nếu tin tức bị lộ ra, tôi sẽ phải sống thế nào. Đồng tình chỉ là nhất thời, những người quen biết sẽ chỉ trỏ, sẽ nói tôi bị như vậy là đáng đời. Tôi đã tìm hiểu, đã xem qua những vụ án tương tự rồi, thế giới này đối với nữ giới thật sự quá bất công."
Trịnh Tư Duyệt khóc tới sắp ngất xỉu tới nơi: "Hơn nữa cho dù tôi báo cảnh sát thì sao chứ, đã hai năm trôi qua, chứng cớ gì cũng không còn. Mà Vương Hưng Trung thì đang nắm giữ video của tôi trong tay, lỡ như cảnh sát không thể bắt được hắn, lỡ như hắn phát tán video ra ngoài thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây hả?"
Từng giọt nước mắt rơi xuống tấm chăn trắng, Hoàng Dao Tư nhào qua ôm lấy Trịnh Tư Duyệt, hai người ôm nhau khóc rống, mọi người nghe thấy mà xót xa.
Tống Triết quay đầu đi, không đành lòng nhìn.
Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh nhìn nhau rồi cùng thở dài, làm cảnh sát, bọn họ muốn đưa tội phạm ra công lý, làm người bình thường, bọn họ biểu thị mình cực kỳ đồng tình, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì vụ án này do quỷ hồn gây ra, như vậy bọn họ mới có thể xử lý ngầm, có thể cố gắng khoan hồng cho hai cô gái đáng thương này.
Thống khổ cùng tuyệt vọng tích tụ nhiều ngày qua bạo phát là chuyện rất đáng sợ, hai cô gái ôm nhau khóc hơn một giờ mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Hoàng Dao Tư cầm khăn tay lau nước mắt cho Trịnh Tư Duyệt, nhìn đôi mắt sưng bụp của bạn mình nói: "Đừng khóc, sự tình cũng đã xảy ra rồi. Tất cả đều là chủ ý của mình, không liên quan tới bồ. Chờ bồ xuất viện rồi, nhớ phải chăm sóc cho mình thật tốt."
"Không, Dao Dao!" Trịnh Tư Duyệt nắm chặt bả vai Hoàng Dao Tư: "Bồ là vì mình, mình cũng có phần, đều là vì mình."
Hoàng Dao Tư cũng nắm lấy bả vai Trịnh Tư Duyệt, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt kiên quyết: "Duyệt Duyệt, nghe lời mình, đừng cố chấp. Lần này mình nên gánh chịu!"
Trịnh Tư Duyệt kinh ngạc nhìn bạn mình, nước mắt lại vô thức chảy ra: "Mình chưa bao giờ trách bồ!"
Hoàng Dao Tư cười cười xoa đầu Trịnh Tư Duyệt, ôn nhu hệt như trước kia: "Mình biết!"
Cô đứng dậy đi tới trước mặt Lưu Nhất Minh, hít sâu một hơi: "Lưu cảnh quan, những gì nên nói chúng tôi đã nói hết rồi, đều là chủ ý của một mình tôi, không liên quan tới Duyệt Duyệt. Muốn bắt thì bắt tôi là được rồi."
Lưu Nhất Minh trầm mặc một hồi, lập tức nhìn về phía Tống Triết, thấy Tống Triết gật đầu thì ừ một tiếng.
Sau đó, Tống Triết chậm rãi hỏi: "Khi đó cô làm thế nào liên lạc với Lý Hiểu Nghệ?"
Chuyện tới bây giờ cũng không có gì không thể nói, Hoàng Dao Tư nói: "Lúc đó Duyệt Duyệt đang nói với tôi về chuyện của Vương Hưng Trung, tâm tình quá kích động dẫn tới có dấu hiệu sinh non. Tôi đưa cô ấy tới bệnh viện, lúc ở trong phòng bệnh có nói chuyện Vương Hưng Trung, có khả năng là bị chị ấy nghe thấy, vì thế chị ấy đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, nói là mình có thể giúp chúng tôi."
Hoàng Dao Tư thật sự khó hiểu, vì sao bọn họ lại biết sự tồn tại của Lý Hiểu Nghệ?
"Tôi có thể biết vì sao bọn anh biết nữ thần đã biến thành quỷ không? Chị ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Triết mỉm cười: "Bởi vì nghề nghiệp của tôi là đại sư."
Hoàng Dao Tư bừng tỉnh, thế nhưng sau đó lại cảm thấy thực khó tưởng tượng, cậu trai này trẻ như vậy mà lại là đại sư sao?!
Trước khi rời đi, Tống Triết khử đi sát khí trên người Hoàng Dao Tư, cô lập tức cảm thấy thực nhẹ nhàng, đầu óc cũng thanh minh hơn không ít, cô có chút kinh ngạc, cũng có chút rầu rĩ.
Trước đó cô xúc động muốn Vương Hưng Trung chết đi như vậy là vì sát khí đầu độc sao?
Hoàng Dao Tư không biết đáp án có phải như vậy hay không, thế nhưng kết cục sự tình đã định, cô cũng không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cô cũng không nên ôm tâm tình may mắn làm gì.
Trước khi Hoàng Dao Tư bị dẫn đi, Trịnh Tư Duyệt khóc thảm gọi bọn họ lại, muốn biết Hoàng Dao Tư sẽ bị xử bao lâu.
Dựa theo pháp luật thì đây là tình huống thuê người giết người, có thể bị định tội cố ý giết người cùng đồng phạm, có thể sẽ bị tuyên án tử hình. Mức định tội cùng hình phạt cụ thể phải do tòa án căn cứ theo tình huống thực tế cùng pháp luật để quyết định.
"Căn cứ theo pháp luật, cố ý giết người sẽ bị xử tử hình, tù chung thân hoặc là tù có thời hạn trên mười lăm năm; tình tiết nhẹ thì tù có thời hạn từ ba đến mười lăm năm. Căn cứ theo tình huống của hai cô, chúng tôi sẽ xin giảm nhẹ với quan tòa." Pháp luật không thể lay động, thế nhưng con người không phải không thể biến hóa.
Trịnh Tư Duyệt chảy nước mắt, liều mạng nói: "Xin nhờ các anh, nhờ các anh giúp cô ấy, xin giúp đỡ cô ấy!"
Lưu Nhất Minh trịnh trọng gật đầu: "Chúng tôi sẽ." Suy nghĩ một chút, anh lại nói thêm: "Theo mặt nổi thì chuyện Lý Hiểu Nghệ không thể công khai với đại chúng."
Cho nên? Trịnh Tư Duyệt ngơ ngác, một giây sau tựa hồ nghĩ tới gì đó, mắt cô trợn thật to rồi một lần nữa rơi nước mắt, thế nhưng lần này là vì vui sướng.
Tống Triết thở dài tiến tới, giúp Trịnh Tư Duyệt khử đi sát khí trên người. Cậu không nói cho Trịnh Tư Duyệt biết chuyện phá bỏ đứa bé cùng bị Lý Hiểu Nghệ lấy đi khác nhau chỗ nào.
Chỉ tăng thêm thống khổ cho cô gái mà thôi!
Một vụ án liên quan quá rộng, thật sự làm người ta cảm thấy nặng nề.
Tống Triết hít sâu một hơi nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm không có một gợn mây.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
36 chương
12 chương
32 chương
4 chương