Tiên sinh đoán mệnh sao
Chương 167 : nữ nhi hương
Hứa Trinh Trinh ôm Vạn Dương khóc rất lâu, phát tiết hết thảy ủy khuất suốt mấy ngày nay, thật ra cô cũng không muốn như vậy, rõ ràng cô không phải người như thế nhưng vì quá thích nên lại càng hiểu lầm càng sợ hãi hơn. Cô cứ cảm thấy mình không níu giữ được anh.
"Đừng khóc, sau này chúng ta phải chân thành thẳng thắn với nhau hơn, em có nghi vấn gì, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi anh chứ đừng nghe lời người khác. Bọn họ là bọn họ, anh là anh, bọn họ không thể nào thay mặt cho anh được."
Hứa Trinh Trinh hít mũi, khóc như một con mèo hoa, thấy phần ngực Vạn Dương bị nước mắt mình thấm ướt sũng, cô có chút ngượng ngùng nói: "A Dương, cám ơn anh!"
Vạn Dương xoa xoa đầu cô, cười nói: "Cám ơn cái gì, em là bạn gái của anh, là vợ tương lai của anh, em không cần phải nói cám ơn."
Nhìn gương mặt tràn đấy tình yêu của anh, Hứa Trinh Trinh đột nhiên cảm thấy sao mình lại ngu như vậy, người khác nói gì cũng nghe, có vài người có tiền quả thực thích tìm nữ nhân khác, thế nhưng cũng có một loại người giống như Vạn Dương, vẫn luôn cự tuyệt làm ra những hành vi làm cô thương tâm khổ sở. Giống như Vạn Dương đã nói, sau này nếu có vấn đề gì thì cứ nói thẳng với nhau là tốt rồi, im im như vậy thật sự không tốt cho ai.
"Được rồi, tốt rồi, em đi rửa mặt đi." Vạn Dương đẩy Hứa Trinh Trinh vào phòng tắm, Hứa Trinh Trinh đứng im ở cửa, cúi thấp đầu có chút do dự nói: "A Dương, em đã làm một chuyện, em cảm thấy nên nói cho anh biết."
Vạn Dương tín nhiệm cô như vậy, đối với cô tốt như vậy, thậm chí hôm nay còn cầu hôn cô, thế nhưng cô vẫn có chuyện dối gạt anh thì thật sự không nên! Giữa vợ chồng với nhau thì tín nhiệm là quan trọng nhất.
"Chuyện gì?" Vạn Dương chỉnh lại phần tóc mái bị mồ hôi thấm ướt của cô, thuận miệng hỏi.
"Em...." Hứa Trinh Trinh xoắn xuýt ngón tay, cô nghĩ một chút, sau đó không nói mà trực tiếp kéo Vạn Dương tới phòng khách, mở cửa.
Vạn Dương không hiểu lắm, anh đã từng xem qua phòng khách rồi, không có gì cả. Thế nhưng lần này, khi Hứa Trinh Trinh mở cửa ra thì Vạn Dương nhìn thấy đồ đặt trên bàn sách.
Đó là một pho tượng kỳ quái, không giống tượng Phật, nhìn giống một cô gái đang nhảy múa, làn váy khẽ tung bay tựa như tiên tử hạ phàm. Vạn Dương không biết vì sao nhưng mình có thể nhìn ra bốn chữ xinh đẹp như hoa từ gương mặt pho tượng, thế nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy thực tốt thực đẹp.
"Trinh Trinh, đó là gì vậy?" Trừ bỏ bức tượng mỹ nhân kia, trên bàn còn bày nước trái cây cùng lư hương, trong lư hương có cắm nhang, mùi hương khác với mấy loại nhang mà anh ngửi thấy khi đi Phật đường nhưng lại có chút tương tự.
Vạn Dương bừng tỉnh, này chính là mùi mà anh ngửi thấy trên người Trinh Trinh mấy ngày nay.
Hứa Trinh Trinh mím môi: "Đó là tượng mỹ nhân, chỉ cần mỗi ngày cúng nước cúng trái cây, đốt nhang cung phụng cùng thành tâm cầu nguyện thì sẽ được phù hộ cho đẹp hơn."
Vạn Dương không tin: "Chỉ đơn giản vậy thôi à?" Nếu tùy tiện bái lạy đã có dáng dấp xinh đẹp như hoa thì nhiều nữ nhân đi phẫu thuật thẩm mỹ làm chi, cứ quỳ lạy tượng mỹ nhân này không phải được rồi sao?
Hứa Trinh Trinh do dự: "Chỉ vậy thôi, chính là mỗi ngày vào lúc nửa đêm đều tới thắp nhang cầu nguyện, không cần làm gì khác."
Vạn Dương cũng không biết nên nói gì mới tốt: "Thứ này là Bồ Tát Phật Tổ gì vậy? Chỉ cần đốt nhang là có thể làm em trở nên đẹp như vậy? Nhất định là có cổ quái! Em nói anh nghe đi, em lấy thứ này từ đâu vậy?"
Hứa Trinh Trinh cảm thấy mình cung phụng tượng mỹ nhân lâu như vậy nhưng không hề xảy ra vấn đề, hơn nữa bây giờ càng ngày lại càng đẹp hơn, căn bản không có chuyện gì, thế nhưng thấy Vạn Dương tức giận như vậy thì cô không thể phản bác: "Là thấy trên mạng. Trong công ty có một đồng nghiệp đi phẫu thuật, xong mỗi ngày cứ lắc lư qua lại trước mặt em, nói mắt em không dễ nhìn, mũi không đủ cao, nói cứ như em thực xấu xí ấy. Em tức giận lắm, lúc vô tình thì thấy được thứ này, em nghĩ dù sao cũng không đắt nên mua thử một lần."
"Đồng nghiệp nào mà bệnh thần kinh như vậy?" Cuộc chiến của nữ nhân, trước đến nay Vạn Dương vẫn không thể nào hiểu được.
Hứa Trinh Trinh trợn mắt nhìn Vạn Dương: "Là cái cô nàng mỗi lần anh tới công ty là sáp tới mà không thèm nể mặt bạn gái chính quy là em ấy!"
Nói tới cô gái kia, Vạn Dương lập tức có ấn tượng, không có cách nào, anh chỉ tới công ty Hứa Trinh Trinh vài lần, lần nào cũng gặp một nữ nhân xịt nước hoa nồng nặc làm anh suýt chút nữa đã nghẹt mũi, hơn nữa vẫn luôn nói mấy lời khó hiểu, có lần thậm chí còn muốn cọ xe anh, Vạn Dương vẫn luôn cung kính né xa, sau đó dứt khoát chờ Hứa Trinh Trinh ở bên ngoài công ty, không vào trong nữa.
"Cô ta cứ luôn nhắm tới em, còn nói sớm muộn gì cũng có ngày anh vứt bỏ em để đi theo người khác, em rất buồn bực nhưng lại không thể nói với anh." Nói ra thì đó là đoạn thời gian làm Hứa Trinh Trinh phiền não nhất, không chỉ cô nàng khó ưa vẫn luôn măm me bạn trai cô, đồng nghiệp chơi thân cũng gặp đủ tình huống chồng ngoại tình, bạn trai bắt cá hai tay, làm cô bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
"Ngốc quá, sao không nói với anh?" Vạn Dương nhịn không được nhéo mặt Hứa Trinh Trinh: "Sao lại giấu anh? Nếu anh biết thì nhất định đã không để cô ta nói bậy nói bạ với em như vậy rồi."
Hứa Trinh Trinh nhỏ giọng nói: "Em sợ anh nghĩ là em nhỏ mọn. Hơn nữa đồng nghiệp em nói nam nhân không thích nghe mấy chuyện này, em nói ra ngược lại lại càng làm anh chú ý tới nữ nhân kia hơn."
Vạn Dương đảo mắt trắng dã: "Đồng nghiệp gì nữa đây? Anh cảm thấy em nên đổi hoàn cảnh công việc mới, người tốt như em cư nhiên bị đám đồng nghiệp kia mang lệch rồi."
Hứa Trinh Trinh dẩu dẩu mỏ, cô cảm thấy đồng nghiệp của mình không kém như vậy, chỉ là trải đời nhiều nên nghĩ hơi nhiều mà thôi. Hứa Trinh Trinh nghĩ, kỳ thật đồng nghiệp cô nói không sai, nhưng nó chỉ đúng với những tên cặn bã ngoại tình mà thôi, Vạn Dương căn bản không thuộc loại người này.
Cô tự gõ đầu mình, ủ rủ nói: "Là em quá ngu ngốc!"
"Vạn Dương cũng mắng: "Quá ngốc, sau này đừng có tin lời đồng nghiệp em nói nữa, chẳng lẽ anh không bằng bọn họ à?"
Hứa Trinh Trinh cực kỳ áy náy: "Thật xin lỗi!"
Vạn Dương thở dài: "Lần sau không được như vậy nữa! Bây giờ, nói anh nghe một chút về tượng mỹ nhân này đi."
Hứa Trinh Trinh nói: "Em vô tình phát hiện một trang web, trên đó nói chỉ cần cung phụng bức tượng này thì có thể trở nên xinh đẹp. Tượng cùng nhang được gửi tới sau khi đặt mua, còn nước với trái cây thì em tự mua. Đối phương nói phải dùng nhang đặc chế của bọn họ mới thành công. Mới đầu e cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, không ngờ thật sự hữu dụng." Nói tới đây, Hứa Trinh Trinh nhịn không được cao hứng. Dù sao thì không cần động tới dao kéo nhưng lại có thể làm mình trở nên hoàn mỹ, ai mà không vui chứ?
Vạn Dương nhìn ra ý tưởng của cô, lập tức tạt nước lạnh: "Ngu ngốc, bạn của boss anh sớm đã nhìn ra không đúng rồi."
Hứa Trinh Trinh ngẩn người: "Sao cơ?"
"Thật ra thì tối hôm nay boss đã nói với anh là Tống Triết cảm thấy mặt em có chút không đúng, có chút kỳ quái. Em biết khi ấy anh kinh ngạc biết bao nhiêu không? Bởi vì anh vẫn cảm thấy, thứ anh yêu không phải mặt của em, anh thật sự không hiểu vì sao em lại muốn làm như vậy."
Hứa Trinh Trinh lại đỏ hốc mắt, Vạn Dương nắm lấy tay cô: "Thế nhưng bây giờ anh đã hiểu, suy nghĩ của nam và nữ khác nhau. Quả thực có nam nhân sẽ vì nữ nhân khác trẻ trung xinh đẹp hơn mà vứt bỏ người vợ tào khang, thế nhưng anh không như vậy. Chia tay em nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn không hề tìm người khác, trong lòng anh chỉ có một mình em mà thôi."
Hứa Trinh Trinh nhịn không được nhào tới ôm Vạn Dương khóc lớn, cô cũng không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, trở thành loại người mà bản thân mình chán ghét nhất.
"Là em không tốt, A Dương, là em luôn hoài nghi anh, không tín nhiệm anh!"
Vạn Dương chua xót hôn trán cô: "Anh cũng không đúng, anh nghĩ mình chỉ cần mua mỹ phẩm dưỡng da tốt là đã đủ làm em cao hứng chứ chưa bao giờ phát hiện nỗi lo âu trong lòng em. Nhưng Trinh Trinh à, anh thực cao hứng khi em nói chuyện tượng mỹ nhân cho anh biết."
Hứa Trinh Trinh không khống chế được cảm giác chua xót trong cổ họng, cô hít sâu vài hơi mới nói: "Mỗi ngày cứ nửa đêm là em thức dậy cung phụng tượng mỹ nhân, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh phát hiện. Em không muốn chúng ta vì chuyện này mà cãi nhau, em cũng không muốn anh nghi thần nghi quỷ. Anh đã nói, chúng ta phải tín nhiệm nhau."
"Đúng vậy, phải tín nhiệm nhau!"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
36 chương
12 chương
32 chương
4 chương