Tiên sinh đoán mệnh sao
Chương 146 : bắt hung thủ quy án 2
Lúc này Tống Triết cùng Tiêu Thiên đã tới địa điểm cảnh sát mai phục.
Dương Lâm Tây nói: "Tiễn Văn Thành vẫn còn trong phòng, không đi ra ngoài."
Tống Triết gật đầu: "Ừm, dẫn theo vài người vây bắt, cái này cho anh, chia ra cho nhóm đồng nghiệp của anh." Cậu lấy ra một xấp bùa hộ mạng, bảo Dương Lâm Tây phát ra cho mọi người.
Dương Lâm Tây dĩ nhiên biết đồ của Tống Triết dĩ nhiên là đồ tốt, thực cảm kích nói: "Cám ơn cậu, Tống Triết!"
Tống Triết khoát tay: "Đừng khách khí!" Cảnh sát phá án rất gian khổ, không cần thận sẽ xảy ra chuyện, chuyện này đối với cậu chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Sau khi bùa bộ mạng chia ra xong, Tống Triết, Tiêu Thiên, Dương Lâm Tây dẫn đầu, lặng yên không tiếng động tiến vào tòa nhà, những người khác lưu lại bên dưới đề phòng Tiễn Văn Thành từ trên lầu nhảy xuống chạy trốn. Nhà Tiễn Văn Thành đóng kín cửa, Tống Triết lấy ra bé người giấy, dặn dò nó một chút.
Dương Lâm Tây trợn tròn mắt nhìn bé người giấy chui vào khe cửa, ánh mắt đo đỏ quỷ dị của bé liếc nhìn anh một cái rồi biến mất dạng.
Ôi trời ơi, thứ đồ chơi gì đây? Còn tự đi lại được nữa chứ?
Không bao lâu sau bé người giấy đã đi ra, nó nhảy lên tay Tống Triết, cánh tay nhỏ xíu quơ quơ, Dương Lâm Tây không hiểu nó đang làm gì, thế nhưng Tống Triết hiểu.
Tống Triết bảo người giấy vào nhà kiểm tra, một là kiểm tra xem Tiễn Văn Thành có bố trí trận pháp gì trong nhà hay không, hai là muốn biết hắn đang làm gì.
Bé người giấy nói trong phòng có rất nhiều mèo chết, mà Tiễn Văn Thành đang lột da mèo, trong phòng bếp đang đun nước, thi thể mèo đang bị luộc trong nước sôi.
Tống Triết nhíu mày thu lại người giấy, sau đó trao đổi ánh mắt với Dương Lâm Tây, Dương Lâm Tây gật đầu.
Tống Triết thi pháp với ổ khóa, sau đó két một tiếng, cửa mở ra.
Tai Tiễn Văn Thành giật giật, tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó, nước trong phòng bếp vẫn còn đang sôi ùng ục, hắn là người cẩn thận, rửa đi số máu dính trên tay, chuẩn bị ra ngoài kiểm tra một chút.
"Cảnh sát đây, đứng im!" Dương Lâm Tây giơ súng quát lớn.
Con ngươi Tiễn Văn Thành co rút, nhanh chóng lách người tiến vào căn phòng bên trái, đóng cửa lại. Dương Lâm Tây bắn một phát súng vào cửa, không thành công chế phục.
Tống Triết tiến tới, dựa theo phương pháp trước đó đã phá cửa để mở cửa phòng thì thấy Tiễn Văn Thành đứng giữa một trận pháp.
Xung quanh bày đầy nến trắng, trong phòng kéo kín rèm cửa sổ, không gian u ám, ánh sáng trắng bệt của nến chiếu rọi gương mặt đầy lệ khí của Tiễn Văn Thành trông cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Tiễn Văn Thành đang kích hoạt trận pháp, ánh nến dao động, chính giữa là một chậu máu tỏa ra mùi tanh tưởi, trung tâm chậu máu ùng ục bốc lên bọt khí. Mà Tiễn Văn Thành thì sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay tí tách nhỏ máu vẽ thành hình thù kỳ quái ở trước mặt.
Máu trong chậu đục ngầu đến đáng sợ, phía trên tràn đầy oán khí cùng sát khí, tựa hồ có âm hồn bị nhốt bên trong đang phát ra tiếng gầm thét oán giận như đang ở trong địa ngục.
Mặc dù Tống Triết không biết đây là trận pháp gì nhưng bóng dáng Tiễn Văn Thành lúc này đã trở nên trong suốt chứng minh hắn đã thành công.
"Mẹ ơi, hắn làm gì vậy?" Dương Lâm Tây trợn mắt há hốc.
Tiêu Thiên nhíu mày tiến tới một bước: "Tống Tống, phải làm sao đây?"
Tống Triết liếc nhìn chậu máu, tâm tư khẽ chuyển, sau đó một tay nắm tay Tiêu Thiên, tay kia bắt ấn, không bao lâu sau linh khí từ đầu ngón tay Tống Triết phun ra xông thẳng về phía chậu máu. Chậu máu bị công kích nghiêng ngã muốn đổ, âm thanh leng keng vang lên, dấu hiệu sôi ùng ục ở trung tâm chậu máu từ từ suy yếu, bóng dáng âm hồn cũng nhạt đi.
Tiễn Văn Thành hung tợn nhìn Tống Triết, sau đó nhanh chóng cầm dao rạch một vệt cắt khác trên tay mình, máu lại tí tách nhỏ ra. Đồng thời hắn còn ném bùa chú ra nhưng bị Tống Triết công kích nát vụn.
Dương Lâm Tây không biết nên làm gì, chỉ có thể vò đầu bứt tai nhìn ba người đấu pháp.
Đơn giản giao thủ một phen, Tống Triết liền biết Tiễn Văn Thành có bao nhiêu phân lượng, không nói hai lời gia tăng linh khí. Cùng lúc đó buông tay Tiêu Thiên kích phát bùa chú.
Lá bùa vây quanh chậu máu, kim quang lóe sáng. Ánh nến ở xung quanh tựa hồ không thể chống đỡ nổi nữa.
"Ba" một tiếng lá bùa nổ tung tỏa ra ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả căn phòng. Máu trong chậu bị ánh sáng công kích, âm thanh ùng ục dần dần trở nên yếu đi, sau đó giống như một vũng nước đọng, không còn động tĩnh.
Bị kim quang thôn phệ tiêu diệt, âm hồn bị nhốt bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi tan biến thành mây khói.
Ngực Tiễn Văn Thành nhức nhối, sau đó phun ra một búng máu, hắn hung ác nhìn Tống Triết, hận không thể rút gân chặt xương bằm thây cậu: "Mày là ai? Tao với mày không thù không oán, vì sao mày lại hại tao?"
Máu trong chậu được tạo thành từ vô số máu người, là tâm huyết mười mấy năm nay của hắn, cũng là đạo cụ quan trọng nhất trong thiên di thuật* của tộc bọn hắn. [di chuyển, dịch chuyển]
Lúc này Dương Lâm Tây cuối cùng cũng có đất dụng võ: "Tiễn Văn Thành, chứng cứ cậu cùng Ninh Nhiên dùng xác mèo hoang đe dọa Ninh Ưu vô cùng xác thực, đừng hòng chống chế. Còn nữa, trên người cậu đeo một mạng người."
Một mạng người?! Tiễn Văn Thành đầy lệ khí nhìn ba người trước mặt, làm sao chỉ có một mạng người được chứ? Chẳng qua hắn hành động kín đáo như vậy, cảnh sát làm sao tra ra được?
Nghĩ vậy, Tiễn Văn Thành liền nhìn về phía Tống Triết, người này rốt cuộc là ai? Sao lại có thể dễ dàng phá hủy trận pháp của tộc bọn họ như vậy?
Tống Triết bấm pháp quyết khống chế tay chân Tiễn Văn Thành rồi để Dương Lâm Tây tiến tới khống chế. Cậu cẩn thận quan sát trận pháp mà Tiễn Văn Thành bố trí, đồ án ở trung tâm mà hắn vẽ cậu chưa từng thấy trước đó, máu của Tiễn Văn Thành đã nhuộm đỏ phân nửa đồ án, nửa còn lại chưa hoàn thành.
Tống Triết thuận tay chụp hình lại, dự định tìm Hoàng đại sư nghiên cứu một chút.
"Mày rốt cuộc là ai?" Tiễn Văn Thành không cam lòng, hắn khổ tâm tu luyện nhiều năm như vậy sao có thể bị một kẻ không tên không tuổi phá hỏng?
Tống Triết cũng tò mò về Tiễn Văn Thành: "Vậy cậu là ai? Trận pháp này là ai dạy cho cậu?"
Tiễn Văn Thành ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt âm ngoan sắc bén nhìn chằm chằm Tống Triết. Tiêu Thiên tiến tới một bước chắn trước mặt Tống Triết, lạnh lùng nhìn Tiễn Văn Thành. Tiễn Văn Thành sửng sốt, đồng thời ẩn ẩn cảm thấy lòng mình run rẩy. Sát khí trên người Tiêu Thiên hung hăng giương nanh múa vuốt, chút sát khí trên người Tiễn Văn Thành so với Tiêu Thiên rõ ràng là đụng trúng đá tảng.
Tống Triết cảm thấy có chút hài hước.
Chuyện thẩm vấn tự nhiên do cảnh sát giải quyết, Dương Lâm Tây dẫn Tiễn Văn Thành đi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên lưu lại tìm xem nhà Tiễn Văn Thành có manh mối gì hay không. Trận pháp này rất đơn giản, không có tính công kích. Mới đầu Tống Triết không rõ đó là gì nên mới thả luôn sát chiêu, thực không ngờ Tiễn Văn Thành lại yếu như vậy, dễ dàng bị cậu chế phục.
Bất quá may mà gặp trúng người có bản lĩnh như cậu. Bằng không cảnh sát chưa chắc sẽ bắt được Tiễn Văn Thành, mà cho dù Tiễn Văn Thành không có thuật pháp thần kỳ thì vẫn là đối tượng làm cảnh sát đau đầu, bởi vì hắn là ác ma giết người như ngóe.
Tống Triết nhìn mấy thứ trong phòng mà cảm khái.
Trong nhà Tiễn Văn Thành oán khí rất nặng, trên tấm thớt ở phòng bếp chất đầy xác mèo chết, chúng mở ánh mắt mờ mịt, chết không nhắm mắt.
Tống Triết mím môi, tâm tình đặc biệt không tốt, Tiêu Thiên ôm lấy cậu: "Không thoải mái thì đừng nhìn. Để nhóm cảnh sát bên ngoài vào xử lý đi!"
Tống Triết lắc đầu: "Không được, nhóm cảnh sát kia không hiểu về phương diện huyền học."
Tiêu Thiên hôn nhẹ lên mi mắt Tống Triết, nắm tay cậu, im lặng cùng cậu đối mặt.
Trong lòng Tống Triết vô cùng ấm áp, ngửi khí tức của anh, trong lòng cũng thoái mái hơn.
Phòng bếp là hiện trường giết chóc vô cùng đáng sợ, phòng bên trái cũng vậy.
Tống Triết nhìn thấy rất nhiều oan hồn trong phòng bên trái, diện mạo rất dữ tợn, họ gầm thét cào cấu, bị nhốt trong một cái hũ, không thể nào thoát thân.
Mà trong hũ là một cái đầu người bị ngâm formalin.
Gương mặt ảm đạm, biểu tình dữ tợn, con ngươi vẫn còn chuyển động, âm hồn bị ký thác trên đầu lâu, ánh mắt ảm đạm tràn đầy oán hận cùng sát khí nhìn trừng trừng Tống Triết.
Bọn họ bị giam cầm ở nơi này, sớm đã mất đi thần trí, mà trong mỗi chiếc hũ đều được bày trận pháp.
Vô số đầu người nằm trong vô số chiếc hũ nhìn Tống Triết cùng Tiêu Thiên, sắc mặt tái nhợt, biểu tình dữ tợn, hung ác gào thét, oán khí dày đặc, hắc khí lan rộng, không qua bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành địa ngục nhân gian.
Tống Triết nhìn trận pháp ở trung tâm, nơi đó thiếu một cái đầu người, nói cách khác, chờ đầu người cuối cùng bị đặt ở đó thì trận pháp này cũng thành công.
Đây là trận pháp gì? Tống Triết chưa từng thấy qua.
Cậu ghi chú lại trận pháp rồi bảo Tiêu Thiên canh cửa, không cho cảnh sát tùy tiện tiến vào.
Cùng lúc này cậu ngồi xuống chiếu bắt đầu làm phép, miệng mặc niệm chú ngữ tay kết ấn giải phá trận pháp phóng thích âm hồn.
Âm hồn vừa được thả ra, khí tràng trong phòng lập tức thay đổi, rèm cửa sổ không gió tự lay động, trong phòng cũng tối đen, từng trận từng trận tiếng quỷ kêu la thê lương vang vọng.
Mí mắt Tiêu Thiên không bôi máu của Tống Triết nên không thấy được dáng vẻ của nhóm quỷ hồn. Thế nhưng anh thấy được biến hóa trong phòng, im lặng lo lắng nhìn Tống Triết. Anh là hậu thuẫn lợi hại nhất của Tống Triết, đám quỷ hồn này không thể tổn thương được anh, Tống Triết cũng không cần phân tâm.
Số quỷ hồn kia quả thực không dám tới gần Tiêu Thiên, chúng không ngừng lùi ra xa, thế nhưng lại muốn ăn thịt Tống Triết. Mà Tống Triết thì không dễ bị ăn như vậy.
Nháy mắt thả quỷ hồn ra ngoài, trận pháp cũng được bố trí xong, một nguồn sức mạnh không biết tên kéo nhóm quỷ hồn vào trận pháp, bọn họ thét lên thê lương, mắt chảy ra huyết lệ, móng tay nhọn hoắt muốn xé toạt da thịt Tống Triết, đáng tiếc là không thể thành công.
Tất cả quỷ đều bị hút vào trận pháp, Tống Triết nhanh chóng bắt ấn, biểu tình nghiêm nghị, bắt đầu niệm chú siêu độ.
Thần chú kéo dài không dứt không ngừng phát ra từ miệng Tống Triết, quỷ hồn mới đầu xao động bất an kêu rên thảm thiết dần dần an tĩnh, hoảng hoảng hốt hốt. Tống Triết tốn nửa tiếng mới có thể tiêu trừ toàn bộ oán khí trên người bọn họ, thần trí của nhóm quỷ cũng dần dần khôi phục.
Bọn họ quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt cám ơn Tống Triết đã cứu giúp.
Tống Triết nói Tiêu Thiên tìm giấy bút để ghi chú lại tên của bọn họ. Có vài quỷ hồn đã chết rất lâu rồi, có vài quỷ hồn thì mới bị nhốt trong hũ mà thôi. Thế nhưng không quản là loại nào cũng không có cơ hội được thấy người thân.
Trước khi Tống Triết đưa bọn họ tới địa phủ đầu thai, bọn họ muốn gửi lại vài lời với cha mẹ và bạn tốt của mình.
Tống Triết cùng Tiêu Thiên ghi chép lại từng người, bao gồm cả lời muốn nói với người thân cùng thời gian, địa điểm cùng quá trình tử vong.
Lúc ghi tới một cô gái có tên Lâm Hiểu, Tống Triết bừng tỉnh, hóa ra cô chính là cô gái đáng thương bị phanh thây rồi còn bị ướp gia vị nấu chín.
Lâm Hiểu chảy huyết lệ, gương mặt thanh tú bi thương: "Đại sư, cám ơn cậu. Nếu có thể tôi hi vọng cậu tìm tới khuê mật của tôi, bồ ấy tên là Ninh Ưu, là đại tiểu thư Ninh gia, cậu chuyển lời với bồ ấy, kiếp sau chúng ta lại làm bằng hữu tốt khuê mật tốt, còn nhắc bồ ấy phải cẩn thận con đũy Ninh Nhiên kia."
Sau khi chết Lâm Hiểu liền bị nhốt trong hũ, cô căn bản không biết Tiễn Văn Thành này có quan hệ gì với Ninh Nhiên.
Tống Triết ngừng bút, ôn nhu mỉm cười: "Tôi có quen Ninh Ưu, tôi sẽ chuyển lời giúp cô." Tống Triết kể lại chuyện Ninh Ưu cùng Tiễn Văn Thành đe dọa Ninh Ưu: "Cô yên tâm, Ninh Nhiên đã bị bắt, Ninh Ưu không có việc gì."
Nước mắt Lâm Hiểu lã chã rơi, cô mỉm cười: "Vậy tôi an tâm." Ninh Ưu thoạt nhìn rất dữ nhưng kỳ thật lại rất ngốc.
Thời gian dành cho mỗi quỷ hồn không nhiều, Lâm Hiểu vừa nói xong những lời này thì âm hồn cũng dần dần tiêu tán.
Tống Triết thở dài, tâm tình có chút nặng nề, sau đó tiếp tục giúp quỷ hồn khác ghi chép.
Lại tốn hơn nửa giờ xử lý thỏa đáng mọi chuyện, sau đó Tống Triết mới mở cửa, ngoài nhà vẫn còn vài vị cảnh sát nghe lệnh Dương Lâm Tây thủ ở đó. Vì nghe ngại cấp trên căn dặn, mặc dù biết rõ Tống Triết cùng Tiêu Thiên xuất hiện ở hiện trường là không đúng nhưng không có cách nào, ai bảo bọn họ là đại công thần hỗ trợ bắt giữ Tiễn Văn Thành a!
...*...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
69 chương
43 chương
177 chương
87 chương
38 chương
9 chương