Tiên sinh đoán mệnh sao
Chương 144 : tiễn văn thành 2
Group chat công ty nháo nhào, bát quái bay đầy trời.
Nhóm Tống Triết đi lên lầu, giao đoạn phim cho nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra.
Thư ký bưng trà nước tới, Nghiêm Minh Nhân bắt chéo chân nựng mèo yêu, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Ninh Ưu thì khá dè dặt, dù sao cô cùng Tiêu Thiên không phải người cùng đẳng cấp.
Nhìn Tống Triết cùng Tiêu Thiên dựa sát vào nhau thì thầm trò chuyện, trong lòng Ninh Ưu vô cùng bội phục, đại sư quả nhiên là đại sư, ngay cả nhân vật như Tiêu Thiên cũng không sợ. Mà cũng đúng, người lợi hại như Tống Triết, cho dù Tiêu Thiên thì vẫn phải nể mặt a!
"Chuyện tiến triển thế nào?" Tiêu Thiên đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối trên trán Tống Triết.
Tống Triết để mặc anh chỉnh cho mình, thỉnh thoảng có sợi tóc quẹt vào mắt thì híp mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, nhìn đáng yêu như chó con: "Xong hết rồi, đã tra ra là cô em gái Ninh Nhiên của Ninh Ưu giở trò quỷ. Thế nhưng cụ thể làm thế nào thì cần phải xem kết quả kiểm tra của nhân viên kỹ thuật bên anh."
"Ninh Nhiên?" Tiêu Thiên không chú ý tới chuyện Ninh gia, thế nhưng cũng nghe nói đó là một cô con gái riêng, mặc dù hiện giờ mẹ cô ta đã là Ninh phu nhân nhưng trong mắt giới thượng lưu, thân phận con riêng vẫn được đính trên người Ninh Nhiên, ngay cả mẹ Ninh Nhiên cũng không phải được tất cả mọi người trong giới công nhận, một tiểu tam leo lên vị trí phu nhân căn bản sẽ không được các vị phu nhân thật sự tiếp nhận.
"Ừm, bên cạnh cô gái này có một người nam rất lợi hại, là hung thủ trong vụ án phanh thây kia."
Ngay lúc này nhân viên kỹ thuật dừng lại động tác: "Tiêu Tổng, đoạn video này không bị người ta đụng tay vào."
Tống Triết đi tới: "Ý anh là, hoàn toàn không có chỉnh sửa gì cả?"
Người nọ gật đầu: "Đúng vậy! Hoàn toàn không có!"
Tống Triết vẫn còn nghi vấn trong lòng nhưng vẫn mỉm cười nói cám ơn.
Sau khi nhân viên kỹ thuật đi rồi, Nghiêm Minh Nhân liền nhịn không được ngồi ngay ngắn, trong lòng có chút chíp bông: "Không hề bị chỉnh sửa, vậy kẻ đó rốt cuộc làm sao đi vào rồi đi ra?"
Ninh Ưu nổi gai ốc: "Từ lúc tôi ngủ đến lúc quản gia lên gọi căn bản chỉ có một tiếng mà thôi, khi đó nhóm người làm nhất định đang làm việc, có một kẻ sống sờ sờ xuất hiện không thể nào không thấy. Trừ phi bọn họ liên kết với nhau gạt tôi, thế nhưng không thể nào, Ninh Nhiên không có bản lĩnh lớn tới vậy. Trong số người làm này có vài người làm việc từ khi mẹ tôi còn sống, độ trung thành rất cao. Hơn nữa quản gia cũng không có khả năng không nhìn thấy."
Quan trọng nhất là xác mèo kia vừa nhìn đã biết chỉ vừa mới bị lột da mà thôi, trong phòng ngủ dành cho khách trừ bỏ giường ngủ thì vô cùng sạch sẽ, giống hệt như tối hôm qua, vì thế không có khả năng kẻ này lột da mèo trong phòng.
"Cho nên." Tống Triết nhíu mày, gương mặt tinh xảo lộ ra vài phần ngưng trọng: "Kẻ này chỉ sợ không đơn giản là người bình thường. Rất có thể hắn cũng là thuật sĩ, bằng không không có cách nào hành sự thần không biết quỷ không hay như vậy."
Nghĩ tới đây, Tống Triết lập tức gọi điện thoại cho Dương Lâm Tây, mà bên Dương Lâm Tây cũng tra được không ít đầu mối.
Bọn họ điều tra Ninh Nhiên thì phát hiện cô gái này quả nhiên có quan hệ rất tốt với một người nam tên là Tiễn Văn Thành, thường xuyên ăn cơm với nhau. Mà nhóm Dương Lâm Tây đã lấy được hình của Tiễn Văn Thành, rất giống với miêu tả trước đó của Dương Lâm Tây, cao hơn một mét tám, thân thể rắn chắc khỏe mạnh, hơn nữa bình thường khi đi ra ngoài rất thích đội chiếc nón mà Ninh Nhiên cho.
Bọn họ đã điều tra bối cảnh gia đình Tiễn Văn Thành, phát hiện người này là cô nhi, lúc Ninh Nhiên vẫn còn chưa vào cửa Ninh gia, cô cùng mẹ ở rất gần cô nhi viện nên đã quen biết Tiễn Văn Thành, hai người có thể xem là thanh mai trúc mã.
Đến khi mẹ mình trở thành Ninh phu nhân, Ninh Nhiên cũng được nhận vào Ninh gia, khi đó Tiễn Văn Thành bất quá chỉ khoảng mười tuổi nhưng đột nhiên lại biến mất khỏi cô nhi viện, hơn một năm trước mới một lần nữa xuất hiện.
Sau đó Tiễn Văn Thành gặp lại Ninh Nhiên, trở thành bằng hữu.
Mà đoạn thời gian Tiễn Văn Thành mất tích hoàn toàn không điều tra được chút tin tức nào, cứ như người này không hề tồn tại trên đời này vậy.
Bọn họ tìm ra chỗ ở của Tiễn Văn Thành, đang định điều động lực lượng cảnh sát tới vây bắt thì cuộc gọi của Tống Triết cắt đứt: "Dương Lâm Tây, người nam kia chỉ sợ không phải người bình thường, tôi thấy các anh dùng phương pháp bình thường không thể bắt được đâu."
Dương Lâm Tây có thể nói là hoàn toàn tín nhiệm Tống Triết, Tống Triết đã nói có vấn đề thì chính là có vấn đề, anh lập tức bảo mọi người án binh bất động, hỏi Tống Triết xem phải làm sao.
"Chờ tôi! Còn nữa, phái người tới Ninh gia khống chế Ninh Nhiên, không được để cô ta liên hệ với kẻ kia."
Tiễn Văn Thành xuất quỷ nhập thần, Tống Triết hoài nghi người này đã học được thuật ẩn thân. Trong bách khoa toàn thư có nói tới, thế nhưng không ghi chú ngữ nên mặc dù Tống Triết có thuật pháp này nhưng không dùng được.
Sau khi cúp máy, Tống Triết nói: "Cảnh sát đã tìm ra kẻ kia, tôi phải đi ngay bây giờ, hai người muốn ở lại đây hay đi cùng?"
Ninh Ưu lập tức đứng dậy, vừa nãy cô cũng nghe thấy lời Tống Triết nói với cảnh sát: "Tôi sẽ lo bên Ninh Nhiên, trước khi cảnh sát tới tôi sẽ khống chế nó."
Tống Triết gật đầu: "Được!"
Tiêu Thiên không nói hai lời nhấc chân đi tới bên cạnh Tống Triết, ánh mắt trầm ổn: "Chúng ta cùng nhau!"
Tống Triết mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vì sao, cậu biết Tiêu Thiên nhất định sẽ nói vậy: "Ừm!"
Nghiêm Minh Nhân nhìn trái rồi lại nhìn phải, cùng mèo yêu Miêu Miêu trợn tròn mắt: "Còn tôi? Tôi làm gì?"
Tống Triết gấp rút cùng Tiêu Thiên đi ra cửa: "Nếu cậu không muốn về nhà thì đi theo Ninh Ưu đi." Lời vừa nói ra, Tống Triết cùng Tiêu Thiên đã không thấy bóng dáng, Nghiêm Minh Nhân có muốn đi theo cũng không còn kịp.
"Được rồi, vậy tôi theo bà về nhà xem trò vui vậy!"
Ninh Ưu liếc nhìn Nghiêm Minh Nhân, mèo yêu ở trong lòng Nghiêm Minh Nhân meo meo không ngừng, lá gan của Nghiêm Minh Nhân cũng đâu có lớn, vì sao biết rõ trong lòng mình là yêu quái nhưng vẫn vuốt ve nựng nịu không ngừng như vậy? Dù sao thì đời này cô chẳng thể nào có hứng thú với mèo được nữa rồi, chỉ hận không thể đi đường vòng mà thôi.
"Đi thôi, thời gian cấp bách, đừng có vuốt mèo nữa!"
Tống Triết cùng Tiêu Thiên vội vàng rời đi, không bao lâu sau, Nghiêm Minh Nhân cùng Ninh Ưu cùng xuống lầu.
Nữ nhân viên lễ tân lập tức báo tình huống: "Boss cùng bạn gay ra ngoài rồi, boss lại trốn việc rồi!"
"Đây chính là chân ái a! Boss nghiêm nghị nhiều năm như vậy nhưng từ khi bạn gay xuất hiện thì sẵn sàng vứt lại hết công việc."
"Đây chính là chân ái a! +1"
"Đây chính là chân ái a! +2"
...
"Cảng Chân, mấy bà có phải phụ nữ thật không vậy? Sao cứ ghép boss với nam nhân vậy?" Mấy cô gái trong công ty khác đều liều mạng quyến rũ tổng tài, vì sao công ty bọn họ thì đám nữ tính lại liều mạng ghép Tiêu tổng với nam nhân khác chứ? Thật kỳ quái!
...
Ninh gia...
Sau khi Ninh Ưu rời đi, tình tự của Ninh Nhiên liền không cao hứng nổi, quản gia thờ dài: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư cũng vì mấy chuyện gần nhất nên mới khó chịu như vậy thôi, cô đừng để trong lòng."
Ninh Nhiên mỉm cười khôn khéo: "Quản gia gia gia, con biết mà, gần nhất tâm tình chị ấy không tốt nên con mới muốn bồi chị ấy! Nhưng mà..." Cô thở dài: "Hình như chị không thích con bầu bạn. Chị Lâm Hiểu cũng không có ở đây, chỉ có con là người thân thiết nhất chị, nhưng chị vẫn không thích con!"
Nói tới Lâm Hiểu tiểu thư, quản gia cũng cảm thấy kỳ quái, đại tiểu thư xảy ra chuyện như vậy, vì sao Lâm Hiểu tiểu thư lại không tới bồi?
Ninh Nhiên mỉm cười nháy nháy mắt: "Quản gia gia gia chắc không biết rồi, chị Lâm Hiểu lại đi du lịch rồi. Nghe nói là một nơi có phong cảnh rất xinh đẹp."
"Là vậy a! Khó trách gần nhất không thấy cô ấy tới!"
Đúng vậy, nếu Lâm Hiểu ở thì ba ngày đã hai ngày chạy tới quấn lấy chị Ninh Ưu.
Chỉ cần nghĩ tới bản mặt Lâm Hiểu, Ninh Nhiên liền cảm thấy phẫn nộ. Bất quá không sao nữa rồi, dù sao thì sau này sẽ không thấy chị ta nữa, cũng không còn ai tới dây dưa chị nữa.
Ninh Nhiên lên lầu lấy di động, gửi tin cho Tiễn Văn Thành: "Chị tìm một người bạn tới điều tra chuyện này, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Rất nhanh, Tiễn Văn Thành đã trả lời: "Sẽ không, Nhiên Nhiên, cậu phải tin tưởng bản lĩnh của mình. Cảnh sát không tra được thì người bạn kia khẳng định cũng không tra ra được. Đúng rồi, Nhiên Nhiên, chị cậu còn khi dễ cậu nữa không? Cậu đừng buồn, đã không làm thì thôi, làm thì làm tới cùng, cứ để mình làm cô ta biến mất khỏi cõi đời này."
Ninh Nhiên cắn răng: "Không được!"
"Vì sao?"
Ninh Nhiên gõ chữ thật nhanh: "Chị ấy dù sao cũng là chị mình, có huyết mạch tương liên với mình, hơn nữa nếu ba ba biết chị xảy ra chuyện thì sẽ rất khó chịu. Văn Thành, cậu đừng đụng tới chị ấy, hết thảy đều nghe theo mình, được không?"
"Nhiên Nhiên, cậu quá thiện lương!"
Ninh Nhiên nhếch môi: "Văn Thành, hôm nay không cần dọa chị nữa, vậy là đủ rồi, tránh làm lớn chuyện."
"Được, nghe lời cậu! Vậy chừng nào cậu ra ăn cơm với mình?"
Ninh Nhiên suy nghĩ một chút: "Ngày mai đi, hôm nay mình muốn ở nhà xem tình huống."
"Được, mình chờ cậu!"
Gửi tin xong, Ninh Nhiên cẩn thận xóa bỏ cuộc nói chuyện.
Ngay lúc này, Ninh Nhiên tựa hồ nghe thấy dưới lầu có động tĩnh nên lập tức chạy ra, quả nhiên là Ninh Ưu về, còn có Nghiêm Minh Nhân đi cùng.
"Chị, chị về rồi!" Ninh Nhiên nhoài người trên lan can lầu hai, lộ ra nụ cười thanh thuần.
...*...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
69 chương
43 chương
177 chương
87 chương
38 chương
9 chương