Tiên sinh đoán mệnh sao

Chương 132 : ngược miêu án 2

Tống Triết dụi dụi mắt ngáp một cái leo xuống giường mang giày, sau đó dẫn Tam Hoàng đi vệ sinh. Tiêu Thiên vẫn còn nằm trên giường, anh ngủ sâu hơn Tống Triết, lúc Tống Triết dẫn Tam Hoàng ra ngoài còn cố ý bước nhè nhẹ. Chờ Tiêu Thiên tỉnh lại, Tống Triết vừa vặn mua cơm trưa xong dẫn Tam Hoàng tiến vào: "Anh tỉnh rồi à, vừa vặn có thể ăn cơm!" Tiêu Thiên cười, vén chăn bước xuống giường, Tam Hoàng chạy tới cọ cọ chân Tiêu Thiên, dáng vẻ nũng nịu. Tiêu Thiên khom người xoa đầu Tam Hoàng, Tam Hoàng đắc ý lắc lắc đầu, đầu lưỡi suýt chút nữa đã đụng trúng mặt Tiêu Thiên. "Tam Hoàng, đừng làm rộn Tiêu ba ba, mau tới ăn cơm này." Vừa nghe thấy ăn cơm, Tam Hoàng lập tức kích động ngao ô một tiếng, từ bỏ Tiêu Thiên, không nói hai lời chạy tới chỗ Tống Triết, cái đuôi điên cuồng lay động, chỉ để lại vài cọng lông vàng trên tay Tiêu Thiên. Tiêu Thiên cười cười lắc đầu, nhìn Tống Triết cùng Tam Hoàng, Tống Triết đang trút thức ăn cho Tam Hoàng, Tam Hoàng vui sướng vẫy đuôi chảy nước miếng, Tống Triết thấy vậy thì nhịn không được phì cười chọt chọt cái đầu nhỏ của nó, Tam Hoàng tưởng là cho nó ăn nên vươn lưỡi liếm liếm, liếm tới ướt tay Tống Triết. Tiêu Thiên ngồi nhìn bọn họ chơi đùa, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình ấm áp như được ánh mặt trời sưởi ấm. Sau khi giải quyết ăn uống cho Tam Hoàng xong, cậu đi tới trước mặt Tiêu Thiên, nhìn dáng vẻ ôn nhu của anh, cậu nhịn không được cúi đầu hôn anh một cái, nam nhân nhà cậu dễ nhìn quá a! "Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Tiêu Thiên thuận tay ôm eo Tống Triết, kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng mổ vài cái, âm thanh có chút khàn khàn: "Nghĩ về em, nghĩ về Tam Hoàng." Tống Triết véo mũi anh, nheo nheo mắt giả vờ giận dỗi: "Nghĩ tới em là đủ rồi, còn nghĩ cả Tam Hoàng, có phải A Hoàng, Nhị Hoàng anh cũng muốn không hả?" Tiêu Thiên hôn khẽ lên cái miệng nhỏ của Tống Triết, ngọt như mật làm người ta nhịn không được muốn hôn thêm cái nữa: "Bởi vì em, anh cùng Tam Hoàng là một nhà." Tống Triết thích nghe anh nói như vậy, cảm giác thực ngọt ngào: "Tốt lắm, Tiêu ba ba, mau đi đánh răng đi còn ăn cơm! Em còn chưa trách anh chưa đánh răng đã hôn em đấy." Không khí ấm áp lập tức tan biến sạch sẽ, Tiêu Thiên tức giận cười cười nâng mặt Tống Triết hôn tới, môi răng giao hòa xen lẫn lời nói hàm hồ: "Vậy cứ hôn thêm chút nữa đi!" Tống Triết giãy giãy nhưng bị Tiêu Thiên cưỡng chế trấn áp, nước mắt lưng tròng, cực kỳ đáng thương. Tam Hoàng chóp chép ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai vị chủ nhân, Tống ba ba bị Tiêu ba ba ôm vào lòng, hai người dính lấy nhau thực kỳ quái, miệng loài người ngon vậy sao? Vì sao hai người cứ gặm tới gặm lui như vậy? Không rõ lắm, vẫn là xương của nó ăn ngon hơn. Ăn cơm cùng thu thập một phen, Tiêu Thiên lái xe chở Tống Triết cùng Tam Hoàng về nhà. Hôm nay anh không định tới công ty. Từ khi ở chung một chỗ với Tống Triết, cứ ba ngày là Tiêu Thiên cúp việc hết hai ngày, trợ lý Vạn Dương cảm thấy cuộc đời thực xám xịt, bởi vì công việc cứ chất thành đống, ngày nào anh cũng phải tăng ca, thật vất vả ở chung một chỗ với bạn gái đầu tiên nhưng lại không có thời gian hẹn hò, có cần độc ác như vậy không a, tuyệt vọng! Tống Triết dĩ nhiên không biết trợ lý Tiêu Thiên khổ sở thế nào, cậu về tới nhà thì lười biếng không muốn động đậy, tinh lực của Tam Hoàng rất tốt, vẫn nhảy tới nhảy lui chơi đùa. Tiêu Thiên thấy dì Vương có nhà nên mang Tam Hoàng qua để nó chơi với Nhị Hoàng, A Hoàng. Lúc quay trở lại thì Tống Triết đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Minh Nhân về chuyện đêm qua. Tống Triết ấn điều khiển TV nói: "Tình huống cụ thể thế nào tôi không rõ lắm, bên cảnh sát chắc không có tin nhanh như vậy đâu." Nghiêm Minh Nhân cũng đồng ý: "Ừm, hiệu suất làm việc của cảnh sát đúng là... Hơn nữa cô gái kia lại không có đồ đặc gì để nhận diện thân phận, không tìm ra thân phận người chết, vụ án này thật sự rất khó phá!" Lúc rảnh rỗi Nghiêm Minh Nhân rất thích xem mấy bộ phim trinh thám phá án, càng đẫm máu càng biến thái càng tốt, vì thế lần đầu tiên gặp một vụ như vậy trong đời thật, cậu thực sự hưng phấn tới mức muốn mọc cánh bay lên trời. "Cho nên chỉ có thể dựa vào cái nón của cậu mà thôi. Cũng không biết Dương Lâm Tây có tìm hiểu được manh mối nào không nữa." Tống Triết cũng chỉ có thể làm đến vậy. "Cảnh sát kia có quan hệ không tệ với cậu, liệu ổng có nói tình tiết vụ án cho cậu biết không?" Nghiêm Minh Nhân bát quái. Tống Triết lắc đầu: "Không biết, cảnh sát khi phá án không được tiết lộ tin tức cho người không liên quan, đây là vấn đề nguyên tắc. Bất quá nếu ổng không có cách nào phá án cần tìm tôi hỗ trợ thì có lẽ sẽ nói một chút." Nghiêm Minh Nhân kích động: "Vậy cậu nhớ báo cho tôi biết a, tôi muốn nghe. Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi a!" "Emmmmm chuyện đáng sợ như vậy rốt cuộc kích thích ở đâu chứ?" Nghiêm Minh Nhân nói: "Đây là cảm giác mà đám phàm nhân không có cách nào hiểu được." Tống Triết:... "Vậy phàm nhân sẽ không nói mấy chuyện phàm nhân biết cho lão đại như cậu biết đâu!" "Ôi chao, đừng mà!" Nghiêm Minh Nhân kinh hoảng: "Tống Triết, cậu là tốt nhất a, ngàn vạn lần đừng đối xử với tôi như vậy mà!" "Được rồi, biết rồi, thu hồi biểu tình thô bỉ của cậu lại đi." "Hì hì hì, tôi biết Tống Triết là tốt nhất mà! Ôi chao đúng rồi, kể cậu nghe chuyện bái quái này!" "Gì?" Tiêu Thiên từ phòng bếp bưng một khay trái cây gọt sẵn đi ra, xiêng miếng táo đút vào miệng Tống Triết, sau đó mở máy tính bắt đầu làm việc. Tống Triết cắn miếng táo ngọt, vừa xem TV vừa tán dóc với Nghiêm Minh Nhân: "Bát quái gì? Nói nghe xem!" Nghiêm Minh Nhân nói: "Khu biệt tự bên tôi xảy ra chuyện, hung thủ rất đáng sợ!" "Ây yo, không phải cậu là Nghiêm lớn gan à? Án phanh thây không chỉ không sợ mà còn cảm thấy kích thích, rốt cuộc thứ gì có thể làm cậu cảm thấy đáng sợ chứ?" Nghiêm Minh Nhân không vui nói: "Ai nha, không giống nhau mà! Án phanh thây chẳng qua chỉ nghe kể lại thôi, tôi có tận mắt thấy đâu. Sao có thể có cảm giác chứ, thế nhưng chuyện này thì khác, tôi tận mắt thấy luôn." "Thấy cái gì? Mau nói trọng điểm!" Nghiêm Minh Nhân thần thần bí bí, hạ thấp giọng tạo ra bầu không khí kinh dị: "Chính là tối hôm qua, con mèo của hàng xóm kế bên nhà tôi bị người ta hại." Khóe miệng Tống Triết giật giật: "Rồi nó đáng sợ hơn cả án phanh thây?" Xin hỏi đáng sợ chỗ nào vậy... "Ai nha, cậu phải nghe tôi nói xong đã. Khi ấy con nhỏ hàng xóm hét một tiếng thảm thiết, tôi đang ngồi trong nhà nghịch di động sợ tới mức suýt nữa đã tè ra quần rồi, cứ tưởng xảy ra chuyện gì. Sau đó đám giúp việc nhà bển chạy tới rồi cũng hét la inh ỏi, tôi tò mò chạy xuống xem thử. Ôi trời ơi, cậu biết tôi nhìn thấy gì không?" "Thấy gì?" Nghiêm Minh Nhân nhảy cẩng lên khỏi giường tỏ vẻ kinh hoàng: "Một con mèo, một con mèo bị lột da, hơn nữa bốn chân còn vặn vẹo. Mẹ ôi, tôi nhìn mà tối ngủ mơ thấy ác mộng luôn." Động tác nhai táo của Tống Triết hơi ngừng lại, theo bản năng nhíu mày: "Kẻ nào mà mất trí như vậy?" "Ai biết chứ, dù sao thì con nhỏ hàng xóm cũng sợ tới nhập viện luôn rồi. Con mèo kia được cưng lắm, nuôi gần một năm rồi, bình thường tôi cũng hay thấy nó, nhìn dáng vẻ rất giống báo nhưng tính cách rất hiền hòa. Tôi cảm thấy chẳng có gì đặc biệt nhưng mấy người kia thì có vẻ rất thích! Mang ra ngoài đều nói là biểu tượng thân phận." Nghiêm Minh Nhân nhịn không được chế nhạo: "Chẳng lẽ là tượng trưng thổ hào*?" [phú hào thời nông thôn xưa] Tống Triết vừa vặn chuyển qua kênh động vật, phát thanh viên đang nói về cách báo mẹ dạy hai con báo con cách đi săn, báo con thoạt nhìn không có lực sát thương, mũm mĩm mập mạp hết như Tam Hoàng nhà cậu, thực sự rất đáng yêu. Thật khó tưởng tượng sao lại có kẻ tàn nhẫn đến mức hành hạ động vật nhỏ đến chết như vậy chứ? "Tôi đoán là kẻ thù của con nhỏ đó, cố ý ném xác con mèo ở ngay cửa nhà vì muốn dọa nó. Con nhỏ đó ỷ nhà mình có tiền nên cứ ỏng ỏng ẹo ẹo, suốt ngày tiệc tùng party, danh tiếng trong giới không tốt lắm." Tống Triết không nói được cảm thụ trong lòng: "Lá gan của kẻ này đúng là lớn! Xung quanh khu đó toàn là camera giám sát, kẻ đó không sợ bị ghi hình à?" "Tôi cảm thấy kẻ này có kế hoạch đàng hoàng, có lẽ đã sớm kiểm tra vị trí camera giám sát. Cậu có tin không, cảnh sát nhất định sẽ không tìm được manh mối gì." Khu biệt thự nhiều người tới tới lui lui như vậy, mặc dù an ninh rất kỹ lưỡng nhưng không có khả năng biết hết tất cả người tới lui. "Làm nhiều chuyện xấu sẽ bị báo ứng, kẻ này hành hạ động vật như vậy khẳng định báo ứng sẽ tới sớm thôi." Tống Triết lạnh lùng nói. Nghiêm Minh Nhân lẩm bẩm: "Báo ứng có khi nào là bị người ta hành hạ đến chết không? Vậy thì quá tuyệt!" Hai người thì thầm thảo luận chuyện này hồi lâu, Tiêu Thiên xử lý công việc xong mà hai người vẫn còn nói, anh nhíu mày giơ giơ đồng hồ đeo tay với Tống Triết, cậu nấu cháo điện thoại với Nghiêm Minh Nhân đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nên cúp máy. Nghe điện thoại quá lâu không tốt cho tai." Tống Triết le lưỡi: "Tốt lắm, Minh Nhân, tôi cúp máy đây, tai cũng nóng lên rồi này!" Nghiêm Minh Nhân nói chưa đã: "Hay là chúng ta chuyển qua gọi video call bên V tín đi?" Lúc này âm thanh của Tiêu Thiên truyền tới: "Bớt mơ đi!" Sau đó cuộc gọi bị ngắt. Nghiêm Minh Nhân trợn mắt nhìn chiếc di động nóng hừng hực, tức giận tới nghiến răng, lại là lão, lại là cái lão khốn khiếp Tiêu Thiên này, lần nào cũng ngăn cản cậu tương thân tương ái với Tống Triết, thật đáng giận mà! Ngay lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hét chói tai, Nghiêm Minh Nhân chạy ra ngoài ban công nhìn qua, là Trữ gia kế bên, lại xảy ra chuyện sao? Ninh tiểu thư tối qua nằm trong bệnh viện, trưa hôm nay mới vừa về nhà, sao mới tới chiều lại la hét nữa rồi? "Vú Vương, vú Vương, mau mang thứ này đi đi!" Ninh Ưu thở hồng hộc chỉ thứ máu me đầm đìa dưới đất kêu la không ngừng. Hôm qua cô bị dọa khiếp vìa một lần, đến giờ vẫn còn buồn nôn, khó khăn lắm mới bình phục tâm tình muốn tới bar thả lỏng với đám chị em trong hội tiểu thư một chút, kết quả vừa mở cửa ra thì thấy ngay một đống máu me bầy nhầy, nhìn dáng dấp thì tựa hồ là mèo hoang bị lột da. Ninh Ưu thật sự là sợ tới trắng bệch cả mặt. Rốt cuộc là ai muốn nhắm vào cô? ...*...