Edit: Dờ Kim Thế An ngồi trên sofa trong phòng bệnh, trước mặt hắn là bàn trà, trên bàn bày la liệt những tờ báo số ra ngày hôm đó, cùng với Thái Bình Hầu Khôi* mà hắn đặc biệt yêu cầu. *Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁): Trà được trồng từ đầu thế kỷ 20 tại khu vực Hầu Khanh, chân núi Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Búp trà dài, thẳng, mập mạp mà mềm mại, màu xanh biếc, mặt lá phủ 1 lớp lông mịn. Mùi thơm ngát. Cánh trà rất dài, to, dẹt (dài khoảng 5-6cm). Nước trong xanh, hương thơm, hậu vị ngọt thanh. <img src="https://static.8cache.com/chapter-image/tien-sinh-den-tu-1930/8b8c3903b164945088c4215aa2187d4b.jpg" data-original-width=640 data-original-height=463 data-pagespeed-url-hash=3822476676 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> TV đang phát những tin tức không hề liên quan tới Kim Thế An. Kim Thế An vẫn đang không kiềm chế được sự hứng thú với TV, thú vị hơn máy thu thanh rất nhiều, giống như xem phim chiếu bóng, nhưng khác ở chỗ TV có âm thanh, còn phim chiếu bóng thì không. Thế An từng nghe nói đến loại phim có âm thanh, nhưng chưa chứng kiến bao giờ. Mà hiện tại, trước mặt hắn là một màn hình lớn màu đen, lúc mở lên không những hát được mà còn diễn được, màu sắc rực rỡ, rất nhiều tiết mục đa dạng phong phú. Thật sự rất giỏi. Hắn mất hai ngày để nghe ngóng, hiểu ra bây giờ đã là năm 2012. Tính từ thời điểm hắn bị Lộ Sinh đâm chết thì đã 80 năm trôi qua rồi. Hắn không thể nói chuyện một cách tùy tiện, hắn biết rõ tình huống hiện giờ của mình, chính là tá thi hoàn hồn. Hắn không biết người của thời đại này có thái độ như thế nào đối với việc tá thi hoàn hồn, hoặc là nói, sẽ trừng phạt hắn như thế nào. Hắn đã chết dưới tay Lộ Sinh một lần, bây giờ hắn cần phải sống tiếp ở nơi này. Cũng thật là buồn cười, khoảnh khắc mà Thế An tỉnh lại, trong lòng vẫn còn nghĩ về Lộ Sinh. Lộ Sinh đâm hắn, dù không chết, nhưng hắn cũng cảm thấy không còn hy vọng. Nhưng khi hắn mở mắt ra, lại thấy được khuôn mặt ấy. Người kia không phải Lộ Sinh, cậu ấy tên là Bạch Dương. Đột nhiên, lòng Thế An dâng lên ý niệm muốn được sống tiếp. Phải chăng Lộ Sinh cũng đầu thai chuyển kiếp đến nơi này? Liệu bọn họ còn có thể tiếp tục tiền duyên? Thế An chẳng có tâm tư nghĩ quá nhiều, hắn chỉ đơn giản là rất muốn gặp lại Bạch Dương một lần nữa. Trịnh Mỹ Dung đã vài lần đến nói chuyện với hắn, đơn giản là hy vọng hắn có thể nhớ lại chuyện trước kia, rồi hỏi rốt cuộc giữa hắn và Bạch Dương đã xảy ra chuyện gì. Kết quả chẳng ra đâu vào đâu. Cho dù hắn đã mất trí nhớ, Trịnh Mỹ Dung vẫn cẩn thận báo cáo tình huống công ty cho hắn, điều này khiến Thế An đánh giá cao Trịnh Mỹ Dung hơn một chút. Nhưng chính hắn cũng biết rằng không thể nói ra sự thật cho vị Trịnh tổng này, bởi vì trước mắt, hắn không có năng lực khống chế Trịnh tổng. Đó là một người phụ nữ có dã tâm, hắn liếc mắt một chút là có thể nhìn ra. Đương nhiên, hắn hy vọng vị Trịnh tổng này có cảm tình riêng với Kim tổng, vậy thì hắn sẽ có lợi thế hơn. Nhưng đáng tiếc rằng, Kim Thế An không nhìn thấy một chút tình cảm riêng tư gì trong mắt Trịnh Mỹ Dung. Vậy thì chỉ có thể lừa gạt. Kim Thế An giả bộ mất trí nhớ, nếu bị hỏi quá nhiều thì sẽ vờ đau đầu. Trịnh Mỹ Dung bất đắc dĩ, tần suất hai lần một ngày lôi viện trưởng Tôn ra mà trút giận, viện trưởng Tôn lại đi mắng khoa thần kinh. Đám bác sĩ khổ sở không để đâu cho hết, đành phải họp bàn mỗi ngày, cuối cùng đưa ra kết luận: &quot;Có lẽ Kim tổng đã chịu kích động mạnh khiến cho mất trí nhớ, lại bị rơi từ trên cao xuống dẫn đến não bộ chịu tác động, bộ phận có chức năng ghi nhớ thường thức bị tổn thương. Có điều cậu ấy là một người thoải mái. Chúng tôi tin rằng, chỉ cần trị liệu phục hồi thật tốt thì không ảnh hưởng gì đến cuộc sống cả.&quot; Nói với không nói khác gì nhau? Phiên dịch đơn giản ra thì là: Thiên hạ này có biết bao nhiêu kẻ hỏng đầu, có người không biết nói tiếng người nữa, có kẻ còn không nghe hiểu được tiếng người. Kim tổng của các người vốn ngu ngốc rồi, có đần hơn tý nữa cũng chẳng sao hết, dù gì không đau không ngứa chẳng chết được. Trịnh Mỹ Dung giận tím người, chẳng còn hơi sức mà mắng viện trưởng Tôn. Chị quyết định từ bỏ trị liệu cho Kim Thế An, dù gì Kim Thế An vốn đã chẳng quan tâm đến chuyện trong công ty, cứ để cho cậu ta từ từ phục hồi vậy. Thừa lúc cậu ta đần độn không chừng còn có thể lừa được mấy phần cổ phiếu. Kim Thế An đợi rất lâu cũng không được gặp lại Bạch Dương, vì thế gọi Trịnh Mỹ Dung tới hỏi: &quot;Tôi còn phải nằm viện bao lâu?&quot; Trịnh Mỹ Dung cung kính đáp: &quot;Kim tổng, bác sĩ đề nghị rằng để ngài tiếp tục ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng.&quot; Tuy Thế An không biết Trịnh Mỹ Dung tính toán gì trong lòng, nhưng hắn nhìn ra được, Trịnh Mỹ Dung có ý đồ khác. Vì thế hắn cười nói: &quot;Tôi đã khỏe rồi, ngày mai sắp xếp để tôi xuất viện đi.&quot; Trịnh Mỹ Dung không nói hai lời: &quot;Tôi biết rồi.&quot; &quot;Còn nữa, tôi muốn gặp cậu Bạch Dương kia.&quot; Trịnh Mỹ Dung đã sắp quên béng Bạch Dương rồi, nếu Kim Thế An không nhắc, chị còn quên luôn việc đã cho hai người đi theo dõi Bạch Dương. Chị đã dặn dò kỹ rằng nếu Bạch Dương dám chạy thì phải dẫn tới gặp chị, xem ra gần đây Bạch Dương rất ngoan ngoãn, ở lại Nam Kinh không đi đâu cả. &quot;Kim tổng, có phải ngài đã nhớ ra chuyện gì không?&quot; Thế An gật đầu: &quot;Lúc đó cậu ấy cứu tôi, tôi muốn gặp cậu ấy.&quot; Trịnh Mỹ Dung: &quot;......&quot; Bạch Dương được sắp xếp gặp mặt với Kim Thế An. Một mình. Ngay trong phòng bệnh vip. Trịnh Mỹ Dung không mấy để tâm tới cuộc gặp mặt của bọn họ, nếu Kim Thế An đã nói là Bạch Dương cứu cậu ta, vậy thì chị cũng chẳng còn lý do gì để mà mặt nặng mày nhẹ với cậu. Chị chỉ lo lắng về việc Kim Thế An nhớ được bao nhiêu chuyện. Xem ra chuyện đòi cổ phần phải tạm gác lại. Lúc Bạch Dương đi vào phòng bệnh, Thế An đang xem TV. Thấy cậu đến, hắn đứng lên cười dịu dàng với Bạch Dương. &quot;Nào, ngồi đi.&quot; Bạch Dương hơi sợ hãi, cậu đã quen với cái dáng ngồi ườn ra não tàn của Kim Thế An, tự dưng bây giờ lại thấy hắn ngồi thẳng tắp như một gốc tùng, Bạch Dương sợ một giây tiếp theo hắn sẽ lại muốn cưỡng bức cậu. Thế An dặn dò y tá: &quot;Mang trà tới.&quot; Rồi quay ra dịu dàng cười: &quot;Mấy ngày không gặp cậu.&quot; Bạch Dương run chân. Y tá châm trà rồi đi ra đóng cửa lại. Hai người im lặng ngồi xem TV. Nữ diễn viên trên TV đang khóc sướt mướt với nam diễn viên: &quot;Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao? Vì sao?&quot; Hỏi hay lắm, Bạch Dương cũng muốn hỏi Kim Thế An như vậy. Vì sao lại đối xử với tôi như thế? Rốt cuộc là muốn làm gì? Kim Thế An nói cậu đã cứu hắn. Khi nghe Trịnh Mỹ Dung nói như vậy, Bạch Dương mừng như điên, sau đó lại hết hồn. Cậu sợ Kim Thế An có ý định trả thù, lừa cậu đến đây rồi giở trò bá vương ngạnh thượng cung. Nghĩ cái gì thì cái đó tới, Kim Thế An vỗ vỗ lên tay cậu. Bạch Dương lập tức nhảy dựng lên theo phản xạ, rút mạnh tay ra. Thế An thương tiếc nhìn cậu: &quot;Cậu sợ cái gì?&quot; Bạch Dương lại ngồi xuống: &quot;Không... anh tự dưng... sờ tay tôi, rất buồn nôn.&quot; Thế An thành khẩn nhận lỗi: &quot;Thất lễ, là do tôi mạo phạm.&quot; Bạch Dương cảm giác như vừa ăn phải cứt. Cậu không thể thuyết phục bản thân rằng người đàn ông nho nhã mê người trước mắt lúc này lại là Kim Thế An. Kim Thế An nằm viện xong bị điện giật à? Rốt cuộc anh ta đã gặp chuyện gì mà biến thành dáng vẻ cục cưng ngoan ngoãn sợ chết khiếp như thế này. Biểu cảm của Bạch Dương lọt hết vào mắt Thế An, hắn chậm rãi nhấp trà: &quot;Tôi đã nói với Trịnh tổng là cậu cứu tôi.&quot; Bạch Dương hơi lo lắng: &quot;Đúng vậy, tôi đã hô hấp nhân tạo những mười phút cho anh đó!&quot; Thế An đang uống trà, nâng mắt nhìn lên: &quot;Cậu nghĩ tôi không biết sao? Là cậu đã giết tôi.&quot; Thử cược một lần. Hắn thắng, bởi vì Bạch Dương đã sợ đến ngây người. Thế An nhìn biểu cảm của cậu, cười thầm trong lòng: &quot;Lúc ấy tôi tỉnh lại, cậu là người đầu tiên đến nhìn tôi. Theo lý thuyết thì cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưng lần nào đến thăm tôi, cậu cũng rụt rè e ngại? Tôi cầm tay cậu, cậu lại đẩy tôi ra.&quot; Bạch Dương vô tội cãi lại: &quot;Tôi không thích bị đàn ông nắm tay.&quot; Thế An cười: &quot;Thật không? Tôi rất nhớ ánh mắt của cậu khi đó, không phải chán ghét, mà là sợ hãi. Cậu đang sợ tôi.&quot; Bạch Dương thầm nghĩ, anh đã từng cưỡng bức tôi không thành đấy, tôi có thể không sợ anh sao? Tuy rằng tôi sợ anh không phải bởi vì chuyện cưỡng gian kia. Cậu hơi tức giận, mặt cũng đỏ lên. Thế An bình tĩnh, &quot;Trịnh tổng nói, ngày đó chúng ta uống rượu cùng nhau, sau đó tôi ngã lầu bất tỉnh. Là tôi đã làm chuyện gì với cậu, sau đó tôi và cậu phát sinh tranh chấp. Dưới tình thế cấp bách, cậu đẩy tôi xuống lầu.&quot; Giọng điệu rất thong thả, thậm chí còn rất mềm mỏng dịu dàng, nhưng lại vô cùng chắc chắn, giống như không phải đang suy đoán mà là đang thuật lại sự thật. Hắn không cho Bạch Dương cơ hội thanh minh: &quot;Cậu giết tôi, trong lòng bất an, sợ tôi tỉnh lại sẽ tố cáo cậu, bởi vậy ngày nào cũng đến xem tôi tỉnh hay chưa. Sau khi tôi tỉnh lại, mọi người thấy tôi mất trí nhớ thì đều vô cùng lo lắng. Chỉ có cậu là như trút được gánh nặng. Có thể thấy, cậu đã làm ra chuyện đuối lý.&quot; Hắn nhìn Bạch Dương thật sâu: &quot;Cậu sợ tôi nhớ ra việc cậu đã làm, có phải không?&quot; Bạch Dương đứng phắt dậy: &quot;Không phải như vậy!&quot; Thế An mỉm cười: &quot;Cậu nhìn chân cậu đi, chân của cậu đang run. Cậu lại nhìn mặt cậu đi, cả mặt đều đỏ ửng. Theo lý thuyết, nếu cậu bị oan thì đỏ mặt tía tai cũng là chuyện thường --- Nhưng khi tôi nói chuyện cậu giết tôi, cậu không đỏ mặt. Nói đến chuyện uống rượu thì lại đỏ mặt. Có thể thấy, buổi tối ngày hôm đó, e rằng tôi và cậu không chỉ là tranh chấp đơn giản, mà còn có việc khó nói khác.&quot; Bạch Dương mất tự nhiên nhìn hình phản chiếu của mình trên cửa sổ thủy tinh. Thế An có lòng tốt nhắc nhở: &quot;Nhà vệ sinh có gương.&quot; Bạch Dương xấu hổ thu lại tầm mắt. Thế An chậm rãi nâng ly trà: &quot;Bây giờ mặt cậu còn đỏ hơn vừa nãy.&quot; Đâu chỉ đỏ mặt, Bạch Dương tức đến trào nước mắt luôn rồi. Thế An vỗ vỗ sofa: &quot;Sao lại nóng nảy như thế? Ngồi xuống đi, từ từ nói.&quot; Hắn tao nhã thả ly trà xuống: &quot;Tôi nói cậu và tôi có chuyện khó nói, cậu không phản bác. Vậy thì có thể thấy được, vừa rồi việc cậu bảo không thích bị đàn ông nắm tay thật là khẩu thị tâm phi. Cậu biết không, vừa rồi khi cậu nói những lời ấy, đồng tử giãn lớn, mắt liếc về bên phải, cho thấy cậu đang nói dối.&quot; Không. Bạch Dương thầm nghĩ, chuyện khó nói gì chứ, tôi không hiểu. Chỉ là, nghe qua không phải chuyện gì tốt. Thế An không ngờ cậu thanh niên trước mắt này lại kém học thức đến thế, hắn thấy may mắn vì lúc du học đã từng đọc một quyển sách phân tích hành động cử chỉ của con người. Lúc ấy, hắn còn cho rằng đó chỉ là mánh khóe lừa đảo, thế mà bây giờ lại lấy ra để lừa gạt người của 80 năm sau. Thật sự buồn cười. Hắn cười thầm trong lòng, nét mặt cũng không giấu nổi ý cười: &quot;Xem ra là tôi đoán đúng rồi. Sao phải sốt ruột? Tôi đâu có muốn lấy mạng cậu.&quot; Bạch Dương gào to: &quot;Là anh cứ khăng khăng muốn cưỡng bức tôi, tôi đâu có đẩy anh! Là anh tự nhảy xuống!&quot; Thế An sửng sốt: &quot;Cưỡng bức?&quot; Bạch Dương không còn gì để mất: &quot;Đúng vậy! Anh còn giả bộ cái gì? Anh cũng đã cởi quần tôi rồi, khăng khăng muốn làm tôi, anh còn mặt mũi mà nói sao? Anh có còn là con người không?&quot; Thế An không ngờ cậu lại nói rõ ràng ra đến vậy, càng không ngờ chủ nhân của thân thể này lại quá quắt như thế, nhất thời chính hắn cũng đỏ mặt, lại không nhịn được cười: &quot;Xem ra lời cậu nói là thật.&quot; Đây mới là người dễ khống chế.