Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 39
*Khổ hạ, chỉ hiện tượng khi vào hè nhiệt độ không khí lên cao, dẫn đến mất khẩu vị, lượng thức ăn đi vào cơ thể ít hơn các mùa khác cùng triệu chứng sốt nhẹ (37℃--37.4℃), thân thể mệt mỏi rã rời, tinh thần không phấn chấn, năng suất làm việc và thể trọng đều giảm xuống.
------------
Edit: Dờ
Hiện tại bọn họ chỉ có thể hôn nhau trong phòng sau khi đã kéo rèm kín.
Ngoài cửa sổ là nắng đầu hạ lộng lẫy sáng chói, mà sau tấm rèm cửa là sắc xuân khó diễn tả bằng lời.
Bạch Dương nửa quỳ nửa bò ra giường, Kim Thế An đứng phía sau cậu, tay giữ chặt thắt lưng Bạch Dương, chất lỏng dính dớp liên tiếp chảy xuống từ nơi kết hợp của bọn họ, hạ thân của cậu đong đưa theo nhịp của Kim Thế An. Bạch Dương nhỏ giọng cầu xin tha, Thế An ngừng lại, cậu tiếp tục khóc nói muốn nữa.
Kim Thế An luôn dung túng cho sự sáng nắng chiều mưa của Bạch Dương, đành để cậu tiếp tục nằm úp sấp mà khóc.
Có lẽ vô số người đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ sắc tình của cậu thần tượng mới nổi danh này, mà dáng vẻ ấy giờ đây đang phô bày toàn bộ dưới mắt Thế An.
"Dương Dương, như vậy thắt lưng em sẽ không chịu nổi đâu."
"Chịu được..." Bạch Dương rầm rì trên tấm chăn.
Thế An thở dài, ôm ngang Bạch Dương lên, hắn ngồi lên ghế rồi thả Bạch Dương xuống.
Bạch Dương bị Thế An ôm ở giữa không trung rồi đột nhiên thả xuống, thân thể rơi ngay xuống khí quan đang dựng đứng kia. Cả thân thể cậu được Kim Thế An lấp đầy, Bạch Dương cảm thấy như bị đâm xuyên qua rồi.
Cậu lại bắt đầu khóc, vừa kêu vừa làm nũng, dùng mông ma sát túi tinh hoàn bên dưới.
Không giống với khuôn mặt đoan chính nhã nhặn của Thế An, hạ thân của hắn đủ cuồng dã, lông đen dày rậm thô cứng chà xát qua huyệt khẩu đã đỏ như máu của Bạch Dương, khí quan của hắn còn khuấy động trong thân thể cậu, thậm chí còn có nhịp đập như thể có ý thức riêng.
Cả bên trong và bên ngoài đều kích thích cảm quan và tuyến thể mong manh của Bạch Dương.
Những âm thanh mơ hồ không rõ liên tiếp phát ra từ miệng cậu.
Ban ngày tuyên dâm, quả thực không thể nghe tiếp, Paul dẫn đám người làm đi ra cửa phạt đứng tập thể.
Mà Bạch Dương vẫn nói chưa đủ, giữ tay Thế An muốn hắn phải bắn bên trong. Thế An hết cách với cậu, đành phải tạm ngừng, xoay Bạch Dương lại rồi ôm vào trong lòng.
Trên người Bạch Dương đều là dấu vết của từng lần hắn phát tiết, dịch thể màu trắng, dấu hôn đỏ hồng, vết cắn mút xanh tím.
Thế An lo lắng để người khác nhìn thấy sẽ không hay, lại cảm thấy trừ hắn ra, đừng hòng ai khác được nhìn thấy những chỗ ấy.
Bạch Dương giống như một miếng kẹo quả dính ở trên người hắn. "Tiếp đi."
Thế An không biết Bạch Dương rốt cuộc là làm sao. Từ lúc bọn họ mở ra cánh cửa này, hai người tâm ý tương thông, đương nhiên là ngày ngày vui vẻ, nhưng hiện tại Bạch Dương quá điên cuồng. Không phải Thế An không thể cho cậu, hắn chỉ sợ Bạch Dương ăn không tiêu.
Cứ làm là Bạch Dương sẽ khóc, khóc rồi sẽ làm nũng không biết mệt, hắn làm thế nào để cự tuyệt đây? Bạch Dương nói muốn, hắn không thể khống chế được chính mình. Thế An thực sự sợ nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ biến thành cầm thú không hơn không kém. Chỉ cần Bạch Dương trở về căn phòng này, vươn tay kéo rèm lại, hắn đã khó có thể kiềm nén được ý nghĩ ấn Bạch Dương xuống giường.
Đây còn chưa phải tất cả.
Trạng thái của Bạch Dương hiển nhiên là không bình thường. Hiện tại bọn họ muốn tránh tai mắt người ngoài nên chuyển đến biệt thự khu Thê Hà. Phàm là chỗ không có người, Bạch Dương bắt đầu dính lấy hắn. Hôm trước cậu tập dượt phỏng vấn ở công ty đến hai ba giờ sáng, Thế An dẫn theo Tiểu Mã đi đón cậu, hắn không dám dùng xe của mình, thế là mượn xe riêng của Trịnh Mỹ Dung. Ở trên xe, Bạch Dương dính lấy hắn trong chốc lát, Thế An đã cứng lên, cậu chậm rãi trượt xuống liếm hạ thân của hắn.
Có phải Bạch Dương đã từng làm chuyện này với người khác. Thế An chẳng kịp giật mình, chỉ cứng đờ ngồi một chỗ mà nghĩ.
Hắn biết làm chuyện này trước mặt Tiểu Mã không hay chút nào, nhưng hắn được liếm đến nỗi đầu óc nóng lên, sự đố kỵ và dục vọng chiếm hữu tràn ngập, hắn ấn Bạch Dương xuống ghế ngồi.
Từ đầu tới cuối, Tiểu Mã không dám quay đầu lại, suốt dọc đường đều là đi vòng quanh cao tốc.
Thế An ôm Bạch Dương lúc này đã mềm nhũn vào lòng, an ủi Tiểu Mã: "Ngày mai tôi sẽ mua một chiếc xe mới đền Trịnh tổng."
Tiểu Mã khóc không ra nước mắt, may mà Kim tổng hiểu lòng người, bằng không Trịnh tổng sẽ đánh chết cậu ta.
Lời đồn đại vẫn tiếp tục lên men. Xóa bình luận trên các website chỉ mang tính hiệu quả nhất thời, Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung đều hiểu rõ.
Càng che càng lộ, càng giấu càng hở, sự hiếu kỳ của mọi người càng bị cấm cản thì càng tăng lên.
Thông cáo thanh minh đều không có hiệu quả, bởi vì chuyện này càng nói càng hỏng --- Nói bọn họ là bạn bè, vậy sao An Long lại nhận được đầu tư? Nếu nhận được đầu tư, rốt cuộc là cầm bao nhiêu tiền? Vì quan hệ bạn bè mà vung hai trăm triệu, ai có thể tin?
Bọn họ không còn cách khác, không thể ngăn lại sự nghi ngờ vô căn cứ, bọn họ không thẹn với lòng, chỉ có thể che giấu trước tai mắt người ngoài.
Mỗi ngày, Bạch Dương đều trải qua sự công kích và phỏng đoán. Fan nhóm nhạc cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, fan cá nhân thì vẫn cắn xé nhau như cũ.
Có rất nhiều đồng nghiệp trong nghề cắn lén sau lưng cậu. Đối với việc cạnh tranh, ít đi một đối thủ thì nhiều hơn một cơ hội cho bản thân.
Tuy Bạch Dương là người vô tư nhưng chung quy cậu chẳng phải sắt đá.
Cậu chậm chạp ngu độn, không có nghĩa rằng cậu không có cảm xúc.
Mỗi một lời đồn đại đều khiến Bạch Dương sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa cậu và Thế An. Bọn họ vốn bất bình đẳng ngay từ ban đầu, mối quan hệ này cũng là không thể phơi ra ánh sáng, chưa nói tới chuyện anh đến tôi đi, càng chưa nói tới chuyện quang minh chính đại.
Chỉ thời điểm kết hợp cùng nhau, cậu mới thu hoạch được cảm giác an toàn, tựa như chỉ khi Kim Thế An làm cậu khóc, mới chứng minh được bọn họ thực sự thuộc về nhau, sẽ không bị đánh tan bởi nhưng lời đồn ấy.
Thậm chí cậu còn vô thức quyến rũ Kim Thế An, làm cái gì cũng được, làm thế nào cũng được, chỉ cần có thể khiến hắn hứng lên, khiến hắn muốn cậu. Bạch Dương không biết cậu đang làm gì nữa, bây giờ cậu rất khát cầu, giống như động vật chạy tán loạn theo bản năng khi cơn địa chấn đã gần kề.
Có đôi khi Kim Thế An bị cậu khiêu khích tới bất đắc dĩ, hắn không thể duy trì sự dịu dàng nhã nhặn được nữa, bắt đầu điên cuồng như thể trở về hình dáng dã thú nguyên bản. Sau đó nằm trên người cậu, bất đắc dĩ hỏi: "Dương Dương, rốt cuộc em làm sao vậy?"
Cậu gần như nghiện cái cách mà Kim Thế An tỏ ra thô bạo, cậu muốn hắn giữ lấy cậu, ôm cậu, đâm chọc vào thân thể cậu.
Bạch Dương biết như vậy là không tốt, không đúng, không nên. Rõ ràng là Kim Thế An thật tâm yêu cậu.
Tới công ty vẫn phải tập luyện, Lý Niệm không cho bọn cậu cơ hội nghỉ ngơi. Biểu diễn vẫn phải làm, âm nhạc vẫn phải làm. Lý Niệm bảo bọn cậu tập cách đi đứng trên sàn diễn, tập xong thì quay về tập động tác hình thể.
Bạch Dương biết Lý Niệm không sai. Sự chênh lệch giữa nghệ sĩ đôi khi chỉ là một chút, mỗi một người vĩ đại hơn người khác, đều từng là hòn đá thô từng bước tiến về phía trước.
Cậu không dám biểu hiện ra lưng đau eo mỏi ở công ty, cố gắng chịu đựng mà tiếp tục luyện. Lý Niệm sắp xếp cho bọn cậu phỏng vấn và chụp hình tạp chí, chạy đi chạy lại giữa công ty và studio chụp hình.
Tranh thủ lúc đợi chụp, Bạch Dương phờ phạc thở dài.
Lý Niệm chọc cậu, "Sao vậy, baba của cậu không thỏa mãn được cậu hả? Nhìn y như dục cầu bất mãn."
Bạch Dương mặc kệ anh.
Lý Niệm kinh hãi.
"Không phải chứ, nhìn anh ta uy vũ hùng tráng như thế, hóa ra lại là loại điện thoại sạc pin hai giờ mới nói chuyện được một phút ấy hả?"
Chung Việt không nhìn nổi nữa, lườm Lý Niệm.
Lý Niệm chạy ra ngoài hút thuốc.
Bạch Dương biết Lý Niệm muốn cậu thư giãn, cậu nghiêng đầu tựa vào vai Chung Việt.
Lý Niệm nói đúng, tai tiếng cũng là danh tiếng, dù gì bọn cậu cũng nổi tiếng rồi, bởi vì phim truyền hình, bởi vì bài hát, cũng bởi vụ scandal của Bạch Dương.
Bọn họ chậm rãi tiến lên tạp chí nổi tiếng, thỉnh thoảng còn lấy được vài lần chụp bìa.
Bạch Dương rất nhanh sẽ được biết rằng, lời đồn đã khiến nội bộ Hải Long xảy ra một trận địa chấn lớn.
Hội đồng cổ đông đã sớm nghe được chuyện Kim Thế An bao dưỡng minh tinh, Kim Thế An từng bao dưỡng Tần Nùng, ai cũng đều biết. Sau đó họ lại nghe nói chủ tịch tìm tân hoan khác, nhưng không biết tân hoan ấy là ai.
Có người lộ ra tin tức, một năm gần đây Hải Long đã đầu tư cho An Long hai trăm triệu. Mà hiện tại, dưới trướng An Long không có diễn viên được như Tần Nùng, thậm chí thành tích cũng không có gì nổi bật.
Hội đồng cổ đông liên tưởng tới lời đồn gần đây, sự bất mãn càng lúc càng lớn. Các bộ phận dưới vẫn chưa rõ sự tình, mà cao tầng thì năm lần bảy lượt tìm Trịnh Mỹ Dung hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Trịnh Mỹ Dung hỏi họ nghe được chuyện này từ đâu.
Hội đồng cổ đông bực dọc, "Không nhọc Trịnh tổng quan tâm. Nói thật, cho dù không có Hải Long, chúng tôi vẫn còn nhiều lựa chọn khác."
Bọn họ tín nhiệm Hải Long là bởi vì tín nhiệm năng lực của Trịnh Mỹ Dung, không phải là để nhị thế tổ cầm tiền đi bao dưỡng đàn ông.
Trịnh Mỹ Dung lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Chị không muốn phí tâm đi dọn hậu quả cho Kim Thế An, cậu ta đang đề phòng chị, chị không biết rốt cuộc Kim Thế An đã biết những gì.
Trịnh Mỹ Dung muốn Kim Thế An hiểu rằng, công ty này hẳn là nên có một phần của chị, chị nhận được bao nhiêu thì sẽ đóng góp công sức bấy nhiêu.
Không có ai vì ai mà làm không công cả đời.
Chị và Kim Thế An là bạn bè, chính bởi vậy nên chị không muốn Kim Thế An phung phí tình bằng hữu ấy. Ai có năng lực thì có tiếng nói. Trịnh Mỹ Dung là một người theo chủ nghĩa sùng bái kẻ mạnh, mà hiển nhiên Kim Thế An không đủ mạnh.
Chị không muốn đuổi cùng giết tận, chị chỉ muốn nhiều lợi ích hơn mà thôi.
Hải Long mời cổ đông đến họp hội nghị cao tầng. Thời điểm Kim Thế An nhận được thông báo, Bạch Dương còn đang điên cuồng phóng túng trên người hắn.
Thế An bịt miệng Bạch Dương lại, Trịnh Mỹ Dung nói ngắn gọn thông báo cho hắn: "Cổ đông mất hứng rồi, bắt cao tầng phải làm báo cáo thành tích doanh nghiệp, sáng mai tôi sẽ báo cho Lý Niệm."
Hai người vẫn còn duy trì trạng thái vành tai chạm tóc mai. Nội dung mà Thế An nghe được, Bạch Dương cũng nghe thấy rõ ràng. Sắc mặt ửng hồng của cậu chợt trở nên tái mét, cậu sợ Thế An phát hiện ra, thế là giấu mặt mình sau gáy hắn, vươn lưỡi liếm cơ lưng dày rộng của Thế An.
Thế An tắt điện thoại.
Đây coi như Trịnh Mỹ Dung bắt đầu phản đòn, Trịnh Mỹ Dung muốn mượn đao giết người, lại có lẽ là muốn rung cây dọa khỉ.
Thế An bật cười, hắn chờ ngày hôm nay đã lâu rồi.Tinh thần hưng phấn khiến hạ thân hắn cũng trở nên sung huyết, hắn ôm lấy Bạch Dương, dùng sức cắm rút.
Bạch Dương miễn cưỡng nghênh đón lấy hắn, thỉnh thoảng cất lên vài tiếng rên rỉ.
Thế An rất áy náy, Bạch Dương đã lăn qua lăn lại cả một buổi trưa, quả thực mệt rồi. Nhưng hiện tại nội tâm hắn tràn ngập dục vọng chinh phục, đối với Bạch Dương, cũng đối với tất thảy những điều không thể đoán trước.
Dục vọng này cần được phát tiết ra ngoài, bất kể hình thức nào.
Trên đùi hai người dính đầy chất lỏng tiết ra, hai cánh mông chắc khỏe trắng nõn của Bạch Dương bị đè ép dưới bắp đùi hắn, cậu cắn lấy hắn ở phía sau, quấn quýt, run rẩy mút chặt lấy hắn. Thế An còn vỗ nhẹ lên mông Bạch Dương, tận lực khiến cho mỗi lần đi vào đều là sâu nhất.
Kích thích mãnh liệt khiến hai người thoải mái tới mức run rẩy.
Bạch Dương bị hắm đâm chọc tới mức cả người nâng lên hạ xuống, phát ra vài tiếng kêu rên cao trào vụn vỡ, lại giống như tiếng khóc.
Hắn đâm mở cánh mông Bạch Dương, vui sướng đem tất cả mọi thứ trút vào thân thể đang co rút kịch liệt của cậu.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
77 chương
23 chương
501 chương
123 chương