Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 20
Edit: Dờ
Thế An thấy Lý Kim bỏ đi, thuận miệng khen Tiểu Mã một câu: "Thông minh lắm, cậu nói rất tốt."
Tiểu Mã tức nổ phổi: "Là chủ ý của Kim tổng rất hay. Lý Kim tuổi gì mà dám chửi anh Tiểu Bạch của chúng ta."
Sau đó Thế An một đường dắt tay Bạch Dương dẫn về xe. Sau khi lên xe, cậu vẫn còn ngơ ngẩn không nói một lời.
Thế An nóng ruột lại không tiện khuyên nhủ, chỉ nghiêm mặt hỏi Tiểu Ngưu, Tiểu Tạ và Tiểu Mã: "Lý tổng đâu?"
Tiểu Ngưu, Tiểu Tạ, Tiểu Mã đều không dám đáp.
Thế An dặn Tiểu Ngưu: "Cậu lái xe đi." Sau đó quay ra phân phó Tiểu Tạ và Tiểu Mã: "Nói với Lý tổng, phải tới gặp tôi trước bữa tối. Nếu anh ta không tới, các cậu cùng nhau cuốn gói về nhà."
Tiểu Tạ và Tiểu Mã đau khổ chạy đi.
Thế An lại nói với Tiểu Ngưu: "Đừng về khách sạn vội, cứ lòng vòng xung quanh đi."
Tiểu Ngưu đi hết vòng này tới vòng khác trên đại lộ ở ngoại thành. Bạch Dương vẫn không nói câu nào, chỉ cúi đầu như mất đi sức sống. Thế An để cho cậu tự do muốn ngồi thì ngồi, muốn dựa thì dựa, muốn xoay thì xoay, muốn ngả thì ngả.
Thế An nhìn cậu như vậy thì thấy như có lưỡi dao sắc nhọn đang mổ xẻ trái tim hắn. Hắn vừa đau vừa nóng ruột, vội để Bạch Dương tựa vào ngực mình, "Cậu nói gì đi, cậu cứ thế này tôi sốt ruột chết mất."
Suốt dọc đường Bạch Dương cứ đờ đẫn, Thế An dắt cậu lên xe cậu không biết, Thế An ấn cậu ngồi xuống cậu không hay. Xe rời khỏi trường quay, cậu không rõ, xe đi lòng vòng một tiếng đồng hồ quanh ngoại ô, Bạch Dương cũng vẫn chẳng hề để ý.
Sấm chớp vẫn nổ đùng đoàng trong đầu cậu, tất cả đều lại tiếng cười ác độc của Lý Kim và những lời lăng mạ của hắn ta.
Cho đến khi Thế An ôm cậu vào ngực, Bạch Dương mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ. Tầm mắt chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy lồng ngực rắn chắc của Thế An, thấy một chiếc nút áo khảm bạc vô cùng tinh xảo, trái tim của Thế An nằm phía sau chiếc nút áo ấy, từng nhịp đập nặng nề rơi vào tai Bạch Dương.
Bạch Dương vùi mặt vào ngực Thế An, ban đầu cậu rơi lệ trong im lặng, sau đó ngày càng khóc dữ hơn, tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng.
- --- Cậu từng yêu Lý Kim, đúng vậy. Cậu từng ở bên Lý Kim, đúng vậy. Lý Kim phản bội cậu, đúng vậy. Lý Kim từng chúc cậu hạnh phúc, đúng vậy.
Bạch Dương có thể tha thứ cho tất cả những gì Lý Kim đã làm, thậm chí có thể tha thứ cho sự phản bội và lạnh nhạt của hắn ta, nhưng cậu không thể tha thứ được khi hết thảy chỉ là giả dối.
Lý Kim đang chơi đùa cậu. Giống như chơi đùa bất cứ người nào khác.
Bạch Dương cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Ngay cả khi dụi đầu vào lồng ngực Thế An mà khóc, cậu vẫn cảm thấy mình thật ghê tởm.
Nhưng nếu bảo cậu rời xa chiếc ôm này, rời xa chiếc ôm ấm áp vững vàng rộn vang tiếng tim đập này, Bạch Dương thực sự không làm được.
Bạch Dương rất sợ Thế An sẽ đẩy cậu ra. Nếu Thế An biết cậu ghê tởm như vậy, bẩn thỉu như vậy....Ngay cả chính cậu cũng hận chính mình, chán ghét chính mình.
Bạch Dương thừa nhận cậu vô cùng tham lam. Dù nghĩ vậy, cậu vẫn níu chặt lấy áo Thế An, khóc không ngừng.
Thế An thấy cậu khóc thì lại nhẹ lòng. Hắn khẽ vỗ vỗ lưng Bạch Dương, "Đừng buồn, đừng buồn."
Xe chạy tới Lục Lâm - vùng ngoại ô của Hoành Điếm, ve sầu trên đầu cành chẳng màng thế sự mà cất tiếng kêu râm ran, không để ý có ai đang gào khóc ở trong xe.
Trở về khách sạn, Lý Niệm, Tiểu Mã và Tiểu Tạ đã đứng chờ ở cửa.
Bạch Dương nằm ngủ trong lòng Thế An. Thế An dặn Tiểu Ngưu mang Bạch Dương về phòng, tận mắt thấy vài người đổi trang phục diễn cho Bạch Dương rồi đỡ cậu nằm xuống, hắn mới đi ra khỏi phòng.
Lần này Lý Niệm không hút thuốc, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Thế An nhìn anh một cái, lại quét mắt nhìn đám trợ lý phía sau, "Về nghỉ ngơi đi, Lý Niệm đi theo tôi."
Hai người đi vào phòng Thế An, Lý Niệm không ngồi, cũng không chờ Thế An mở miệng: "Chuyện hôm nay đều là trách nhiệm của tôi, là lỗi của tôi."
Thế An ném kịch bản của Bạch Dương xuống đất.
"Lý Niệm, tôi giao Bạch Dương cho anh là vì tôi thấy anh làm việc rất tin cậy."
Lý Niệm không giải thích: "Hôm nay đều là lỗi của tôi."
Thế An hỏi thẳng: "Anh không biết Bạch Dương và Lý Kim từng yêu nhau?"
Lý Niệm nghe thấy tên Lý Kim thì cứng đờ người. Lại nghe Thế An nói trắng ra chuyện Bạch Dương và Lý Kim từng bên nhau, Lý Niệm khựng lại vài giây, sau đó cười lạnh tanh: "Lý Kim đúng là súc vật được đĩ điếm bao nuôi."
Thế An thấy anh nói quá khó nghe, lòng buồn bực, chỉ hỏi: "Rốt cuộc anh với Lý Kim là sao?"
Lý Niệm liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt rất thành khẩn: "Tôi không muốn nói."
Thế An đoán trước được, nhưng vẫn thấy khó chịu: "Thế này không được, có chuyện thì phải nói rõ. Rốt cuộc là vì sao, anh phải cho tôi một lời giải thích."
Lý Niệm bình tĩnh nói: "Không có giải thích gì cả, tóm lại là tôi không muốn gặp, cũng không muốn nhắc tới."
Thế An giận đến bật cười: "Một giám đốc như anh, Lý Kim có thể ăn thịt sao? Cả đời không gặp? Tôi thấy anh còn chẳng sợ Tần Nùng đến mức này."
Vẻ mặt Lý Niệm hơi run rẩy, một lúc sau mới trở lại bình thường, "Ai cũng có chuyện không thể nói. Hôm nay Bạch Dương thành ra như vậy, tôi thừa nhận là trách nhiệm của tôi. Ngày mai tôi sẽ để Bạch Dương nghỉ ngơi một ngày, tôi cam đoan với anh, đất diễn của Bạch Dương sẽ không bị cắt."
Thế An nhìn anh một hồi lâu, không đáp, chỉ châm thuốc rồi chậm rãi hút.
Lý Niệm bình tĩnh như mặt nước, Thế An không lên tiếng, anh cũng chỉ đứng im một chỗ.
Hai người cứ thế chừng một phút, Thế An thở dài đưa thuốc cho Lý Niệm, "Thôi, ai cũng có cái khó riêng. Anh cũng có nỗi khổ tâm của anh."
Lúc này Lý Niệm mới thoải mái hơn một chút.
Thế An châm thuốc cho anh, "Nhưng sau này không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu có lần sau, tôi bảo Trịnh Mỹ Dung chặt chân anh và Lý Kim."
Nói xong còn khách khí châm thuốc cho Lý Niệm. Ánh lửa le lói chiếu sáng khuôn mặt anh, trầm lặng không gợn sóng.
Lý Niệm nghiêm túc, "Tuyệt đối không."
Thế An còn nói: "Ngày kia sắp xếp để Bạch Dương quay cùng Khương Duệ Quân, quay cảnh ngày hôm qua."
Lý Niệm không hỏi nguyên do, "Tôi biết rồi."
"Cắt cảnh của Lý Kim và Bạch Dương đi, đổi người khác tới diễn đoạn ấy."
Lý Niệm lưu loát đáp: "Không thành vấn đề."
Lý Niệm đi rồi, Thế An vẫn một mình hút thuốc trước cửa sổ.
Thực ra hắn rất hiếu kỳ về quan hệ của Lý Niệm và Lý Kim. Bọn họ có thù oán, Thế An đã nhìn ra. Bọn họ có thể là anh em, Thế An cũng hoài nghi. Nhưng Lý Niệm không nói, vậy thì Thế An sẽ không ép buộc anh phải nói.
Hắn biết Lý Niệm là một người có dã tâm, nhưng thế thì sao? Trịnh Mỹ Dung cũng chẳng tốt hơn Lý Niệm chỗ nào. Mọi người ai cũng có dục vọng riêng, nhưng Thế An lại cố tình thích giao thiệp với những người có dục vọng.
- ---- Có dục vọng sẽ có uy hiếp. Dã tâm sẽ biến thành sợi dây thừng trên cổ dã thú. Năm ấy, Trương Tĩnh Giang đã từng nói Kim Đại thiếu gia hắn rằng, rõ ràng cái gì cũng biết nhưng lại giả bộ hồ đồ, "Có tài bắt hổ nuốt sói."
So với Trịnh Mỹ Dung, Lý Niệm lại càng là một con sói khó hàng phục.
Hắn cần Lý Niệm nợ hắn một ân tình.
Bây giờ, hắn cần những phụ tá đắc lực như sói như hổ, chứ không phải là những người hầu hạ dễ bảo nhưng vô dụng.
Bạch Dương tỉnh lại cũng không đi ra ăn cơm, chỉ một mực nằm trong phòng như xác chết.
Thế An bảo phục vụ phòng mở cửa, kéo cậu ra ngoài: "Đi, đi ăn tôm hùm."
Bạch Dương vốn đang sa sút tinh thần, nghe Thế An nói vậy thì bật cười: "Tôi đâu phải ăn tôm hùm mà lớn, anh sáng tạo lên chút được không?"
Thế An ngồi cạnh giường cậu, gật đầu cười nói: "Là do tôi thiếu hiểu biết, cậu muốn ăn cái gì chỉ cần nói thôi. Hôm nay chúng ta nghỉ."
Bạch Dương nằm trên giường đảo mắt suy nghĩ, thình lình thốt ra một câu: "Kim Thế An, có phải trym anh rất lớn không?"
Quá rõ ràng, người trầm tĩnh ổn trọng như Thế An mà nghe xong cũng phải đỏ mặt.
"Nói lung tung gì vậy?"
Bạch Dương cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, cậu cảm thấy mình đúng là thằng ngốc. Cậu đắp chăn lên kín mặt, "Tôi cũng không biết nữa."
Thế An vừa bực vừa buồn cười, dây cung trong lòng cũng nhẹ nhàng buông xuống ---- Như thế này là không sao rồi. Bạch Dương có thể nói có thể cười, hắn yên tâm. Thế An vỗ một cái vào bọc chăn phồng lên, "Mau dậy tắm rửa đi. Hôm qua không tắm, mùi hôi bốc lên trời rồi."
Hai người kêu phục vụ phòng đổi drap giường, lại gọi cơm đem vào tận phòng.
Bà dì ôm drap giường vào thay, ánh mắt vô cùng vi diệu.
Thế An chỉ lo nói chuyện với Bạch Dương: "Tôi đã bảo Lý Niệm sắp xếp rồi, ngày mai cậu diễn với Khương Duệ Quân, diễn cảnh chúng ta đã luyện tập."
Bây giờ khi nghe đến tên Khương Duệ Quân, Bạch Dương đã thoải mái hơn. Khương Duệ Quân có ra sao đi nữa thì ít nhất cũng không biến thái như Lý Kim. Tự dưng cậu có cảm giác thân thiết kỳ lạ với Khương Duệ Quân.
Bạch Dương hạnh phúc ăn cơm sườn heo: " Yên tâm đi, ngay mai tôi sẽ không làm anh mất mặt."
Thế An vui mừng gật đầu: "Cậu chưa từng khiến tôi mất mặt."
Sự thật là lúc nhìn thấy Khương Duệ Quân, Bạch Dương vẫn hơi sợ sệt.
Có điều, đã tốt hơn nhiều so với lần đầu. Ít nhất Khương Duệ Quân không khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Khương Duệ Quân tuy nhạt nhẽo như bát canh suông không muối, lại đeo một cái mặt liệt, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trước đó Lý Niệm đặc biệt tìm Đinh Thông Nguyên để bàn chuyện. Đinh Thông Nguyên không bắt máy, Lý Niệm đứng chờ ở dưới lầu của ông một đêm. Đinh Thông Nguyên trốn được cả buổi sáng, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Niệm chặn lại lúc lẩn ra cửa sau.
"Thật sự không được đâu." Đinh Thông Nguyên cầu xin tha thứ.
Lý Niệm đi thẳng vào vấn đề: "Đạo diễn Đinh, hôm nay là lần cuối cùng. Nếu cậu ta không diễn được, tôi sẽ dắt cậu ta về ngay lập tức, đất diễn nhường hết cho Lý Kim, tiền thì ngài cứ cầm lấy."
Nội tâm đ*o diễn Đinh dao động.
Lý Niệm tươi cười, "Có điều nếu cậu ta diễn được, tôi muốn ngài hãy cắt cảnh của Bạch Dương và Lý Kim."
Đạo diễn Đinh không ngờ Lý Niệm chẳng những dám xin một cơ hội nữa, mà còn dám ra điều kiện. Tức thì, mặt đạo diễn sầm lại.
Lý Niệm thành thật nói: "Nếu hôm nay mọi sự suôn sẻ, thêm năm trăm vạn."
Đạo diễn Đinh nhận lời.
"Cứ vậy đi."
Kim Thế An nói đúng, phô trương đến đâu cũng không thể chống lại đồng tiền.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, trường quay chưa bao giờ im lặng đến vậy.
Ai cũng biết đây là thời khắc mấu chốt. Nếu đạt, Bạch Dương sẽ ở lại tiếp tục tra tấn bọn họ. Nếu không đạt, bọn họ sẽ được giải phóng trong sự sung sướng.
Không một ai hy vọng Bạch Dương ở lại.
Thật sự quá mệt mỏi.
Lần này đạo diễn Lương không ra trận, đạo diễn Đinh tự mình đến đưa ma cho Bạch Dương. Miễn cho Lý Niệm lại nói ông không tận mắt trông thấy.
Khương Duệ Quân vẫn diễn không chê vào đâu được, sát khí phóng ra rồi thu lại, tay cầm trường kiếm, "Tiểu huynh đệ cớ gì lại cản đường ta đi?"
Bạch Dương mỉm cười nhìn cậu ta. Nụ cười này thế mà lại như có linh khí.
Đạo diễn Đinh thức tỉnh từ trạng thái tuyệt vọng, mở to hai mắt nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương nhẹ nhàng hành lễ tiêu chuẩn, vén ống tay áo của mình --- Một cái hành lễ rất phô trương, khiến tất cả mọi người đều bị nuốt chửng bởi một con sóng mang tên khó xử. Bạch Dương thả tay áo xuống, tinh nghịch nháy mắt, "Vị huynh đài này, ta nhìn huynh tướng mạo anh tuấn đoan chính, chi bằng chúng ta đồng hành được chăng?"
"......"
"......"
Đạo diễn Đinh thấy hơi buồn cười.
Cảnh này vốn không khôi hài chút nào, bây giờ đột nhiên ông lại muốn ha ha ha ha.
Khương Duệ Quân không nhịn được, mí mắt co giật, "Tiểu huynh đệ là người Thanh Thành? Giang hồ hiểm ác, ta khuyên ngươi nên đi quan đạo."
Bạch Dương bỏ tay áo xuống, tiêu sái mở chiết phiến ra, quạt nhẹ hai cái rồi ghé lại gần Khương Duệ Quân, "Có, có gì mà sợ? Càng là nơi nguy hiểm mới càng thú vị ---- Ấy, huynh đừng lấy kiếm chọc vào ta!"
- --- Xui xẻo quá, luyện nhiều lần như vậy mà vẫn nói nhịu. Bạch Dương thầm hối hận, mặt vẫn cố gắng duy trì biểu cảm.
Đột nhiên Khương Duệ Quân bật cười.
Đạo diễn Đinh mờ mịt.
Khương Duệ Quân không hổ là Khương Duệ Quân, bị NG mà vẫn tiếp tục diễn được. Cậu ta ôm thanh kiếm vào ngực, "Giang hồ hiểm ác, không phải nơi để chơi đùa, ngươi không hiểu đâu."
Bạch Dương xoay một vòng quanh cậu ta, bắt chước hoàn chỉnh thần thái sắc tình nhục dục khi Liễu Mộng Mai xoay quanh Đỗ Lệ Nương, "Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu...... Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri!"
Khương Duệ Quân không hiểu sao thấy hơi buồn nôn, cậu ta bình tĩnh hỏi: "Có ý gì?"
Bạch Dương vỗ cây quạt vào lòng bàn tay, "Huynh cũng không hiểu, đúng không?" Sau đó cậu vươn tay kéo tay áo Khương Duệ Quân --- Quá ngắn, có đồ bảo hộ cổ tay, không kéo được! Bạch Dương hoảng hốt, nóng ruột muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Ta không hiểu thì huynh dạy ta, huynh không hiểu thì ta dạy huynh, ai còn có chuyện không hiểu được chứ!"
Khương Duệ Quân nhìn cậu mười giây, rốt cuộc không nhịn được cười, vừa cười vừa cưỡng chế lái về lời thoại: "Thôi thôi, tiểu huynh đệ thật là kỳ lạ. Ta đến Đăng Châu, ngươi đi nơi nào?"
Bạch Dương kích động, cậu chưa từng thuận lợi diễn tới đoạn này. Cậu không thể diễn lại hoàn chỉnh vẻ phong lưu phóng khoáng mà Thế An đã dạy, bèn lấy bản tính thật ngốc bạch ngọt ra để diễn Thạch Hiểu Sinh: "Ha ha ha... Ta cũng đến Đăng Châu..."
Khương Duệ Quân cất tiếng cười lớn, ánh mắt nhìn xa về phía trước.
"Cắt!"
Đạo diễn Đinh đứng bật dậy khỏi ghế.
"Qua!"
Truyện khác cùng thể loại
845 chương
30 chương
60 chương
40 chương
27 chương