Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 12
Edit: Dờ
Bạch Dương tỉnh lại trên giường lớn trong phòng cho khách.
Năm giây trước khi tỉnh lại, cậu vẫn còn bị hành hạ bởi cơn nhức đầu do say rượu.
Tiếp đó cậu bật dậy, căng thẳng xem xét quần của mình.
Quần không bị làm sao cả, chỉ cởi áo khoác.
...........Mình có lẽ bị Kim Thế An dọa đến ám ảnh tâm lý rồi, đàn ông con trai mà mỗi ngày tỉnh lại việc đầu tiên làm là xem quần có còn hay không, Bạch Dương cảm thấy rất đau xót.
Cậu nôn khan trong toilet những mười phút, đột nhiên nhớ ra rốt cuộc Lý Niệm không đúng ở chỗ nào.
Thế An đang dùng bữa dưới lầu, Bạch Dương hò hét chạy từ lên lầu xuống, "Kim Thế An! Kim Thế An! Tôi nhớ ra rồi!"
Paul cùng đám người làm trong nhà đều giả bộ ngắm phong cảnh.
Thế An đợi Bạch Dương chạy đến trước mặt mình mới bình tĩnh buông dao nĩa: "Tỉnh rồi?"
Bây giờ Bạch Dương mới nhận ra cậu chưa xỏ giày.
Thế An gọi Paul: "Bưng phần của Bạch tiên sinh lên."
Bạch Dương mặt đỏ tai hồng ngồi vào bàn.
Thế An hỏi cậu: "Ngủ ngon không?"
"Không ngon," Bạch Dương giở trò, "Sao anh không cho người tắm rửa giùm tôi, đau đầu muốn chết."
Thế An nhún vai: "Nếu cởi quần áo của cậu, cậu cũng sẽ đá tôi xuống bể bơi?"
Bạch Dương không nói gì, hài lòng nở nụ cười.
Bạch Dương tý thì quên luôn định nói gì, "Kim Thế An, tôi nói anh nghe này, Lý tổng kia nhất định không phải là người tốt lành."
Thế An ngạc nhiên gật gật đầu, bảo cậu cứ tiếp tục.
"Anh ta trông cứ như Lý Kim ấy, tuy không cao như Lý Kim, nhưng mà giống lắm ----- Tôi vừa ngẫm lại, tên của hai người này cũng gần giống nhau luôn*!"
*Kim 今, Niệm 念.
"Ý cậu muốn nói Lý tổng là gián điệp Lý Kim phái tới?" Thế An mỉm cười.
"Người giống nhau là bình thường, trùng tên cũng chẳng nói lên điều gì," Thế An cười thành tiếng, "Mà cho dù bọn họ thật sự liên quan đến nhau, anh em cha con còn có thể mỗi người một ngả, đừng tùy tiện phán xét người ta."
Bạch Dương không cam lòng, "Lỡ như Lý Niệm là anh em của Lý Kim, vậy thì anh có mà khóc mù mắt."
Thế An không ngẩng đầu lên: "Dù có là anh em của Lý Kim thì đã sao? Cậu chia tay thôi còn muốn tru di cửu tộc nhà người ta?"
Bạch Dương không đáp.
"Dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng." Thế An chỉ bữa trưa của Bạch Dương, "Ăn cơm của cậu đi, đừng lo chuyện bao đồng." Nói xong còn cố ý hít mũi, "Ăn xong rồi thì đi tắm, hôi muốn chết."
Bạch Dương có nghi ngờ thì cũng chẳng liên quan gì đến Lý Niệm. Chung Việt tới rồi, Bạch Dương lại gần với giới giải trí hơn một chút. Lý Niệm đưa hai người bọn họ đến studio chụp một bộ ảnh tạp chí, thợ chụp ảnh giơ lan hoa chỉ khen không ngớt lời: "Như mơ như mộng! Đã lâu rồi không được chụp cậu bé nào xinh xắn thế này!"
Lý Niệm bảo thợ trang điểm kẻ eyeliner thật đậm cho Chung Việt rồi xõa tóc cậu ra, còn Bạch Dương thì nằm trên đó tươi cười rạng rỡ. Chung Việt như một tinh linh trong đêm tối, Bạch Dương lại tựa như một giấc mộng ban ngày. Một xinh đẹp lạnh lùng, một ấm áp trong sáng, đặt bên cạnh nhau vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
"Trước kia cảm thấy Bạch Dương bùn nhão không trát nổi tường, bây giờ mới biết là cậu ta cũng có ưu điểm." Lý Niệm nói với Thế An, "Hiếm thấy đấy, cậu ta không hề tỏ thái độ ghen tỵ. Tôi thật không ngờ, Bạch Dương rất nhanh đã bắt sóng được với Chung Việt."
Thế An nghe anh ta khen thì vui đến mức nổi bong bóng, cũng khách khí mà khen lại Chung Việt: "Chung Việt đúng là rất tốt, ảnh chụp khác xa người thật, cảm giác như có ánh sáng tỏa ra tứ phía vậy."
Nhìn hình chụp, hoàn toàn không nhận ra một Chung Việt thường ngày hay ngại ngùng. Cậu vừa ngầu vừa đẹp trai, khí thế rất mạnh, cứ như tổng tài bá đạo.
Tuy là lấn át đến nỗi khiến Bạch Dương trông như thằng con trai ngốc nhà địa chủ.........Không, là một hoàng tử bé ngọt ngào.
Lý Niệm đắc ý cười, "Đã bảo là hãy tin tưởng mắt nhìn của tôi mà."
Hai người cầm ảnh chụp tâng bốc lẫn nhau, rất giống hai vị phụ huynh đang khoe khoang con cái.
Lý Niệm mở một tài khoản weibo chính thức cho nhóm hai người, ngày nào cũng đều đặn đăng ảnh tạp chí và ảnh đời thường, thỉnh thoảng chia sẻ những ca khúc tự sáng tác của Chung Việt, đương nhiên là thu âm cùng với Bạch Dương.
Thời đại này thịnh hành cái gì? Bạn hiểu tôi cũng hiểu. Bạch Dương và Chung Việt chưa có tác phẩm nào nhưng đã trở thành đề tài nóng, dù gì cũng là mỹ thiếu niên hàng thật giá thật.
Bạch Dương rất vui, đồng thời cũng có chút rầu rĩ. Loại chuyện mỗi ngày đăng ảnh đăng nhạc này trước kia cậu cũng từng làm rồi, vì sao bỏ thêm một Chung Việt vào thì lại hot chỉ trong phút chốc? Sau đó, cậu search ra một số bài viết và hình ảnh gắn tag "Chung Bạch". Nội dung thì bạn biết mà, một lời khó nói hết.
Mấy ngày liền Bạch Dương không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Việt.
Lý Niệm không biết xấu hổ là gì, anh ra sức duy trì cái xu hướng ấy ---- Anh cũng thật là giỏi nắm giữ chừng mực. Loại chuyện bán hủ này không thể làm quá, thực ra ảnh chụp rất bình thường, chỉ là Bạch Dương và Chung Việt chụp chung một khung hình mà thôi.
Không cần nhiều, hai cậu trai xinh đẹp kết hợp với ánh sáng êm dịu, hoặc là bối cảnh sáng tối lờ mờ, phần còn lại để cho mọi người tự tưởng tượng.
Bàn tán nhiều nhất chính là về mái tóc của Chung Việt. Không thể phủ nhận tóc dài là ưu điểm, ưu điểm này người bình thường không dùng nổi. Mái tóc của Chung Việt có thể toát ra khí chất khỏe khoắn mạnh mẽ, cũng có thể mềm dịu như nước. Rất nhiều cô gái đã nhớ kỹ tấm hình: Chung Việt chỉnh dây đàn guitar, lọn tóc dài rơi từ vành tai xuống quét qua khuôn mặt đang ngủ của Bạch Dương. Ánh sáng tỏa ra từ phía sau bọn họ, dừng lại trên khuôn mặt Chung Việt, cùng với dung nhan say ngủ của Bạch Dương.
Chung Việt nhìn vào ống kính, nét mặt rất cẩn thận.
Đây là do Lý Niệm chụp, có điều lại thành công rồi.
Lý Niệm cũng thường chỉ huy Bạch Dương nghịch tóc Chung Việt trước ống kính. Chung Việt trái lại rất hiền lành, kêu gì làm nấy.
Bạch Dương thấy cậu ta quá mức vâng lời như vậy, không nhìn nổi nữa, "Tiểu Chung, cậu đừng ngoan ngoãn quá như vậy chứ? Lý Niệm bảo làm trò gì cậu cũng đồng ý, tôi thực sự không muốn nghịch tóc cậu nữa đâu."
Chung Việt còn thành thật trả lời: "Anh, anh Niệm rất... thông minh. Anh, anh ấy nói.... thì đều có lý cả."
Bạch Dương không biết mình và Chung Việt ai mới là thiểu năng nữa.
Chung Việt lại còn dạy dỗ cậu, "Bạch, Bạch Dương, cậu, cậu... nên nghe lời anh Niệm. Anh ấy, nói thế.... đều là vì muốn tốt cho chúng ta."
Quả là làm khó cho Chung Việt, đã nói lắp còn cố gắng dùng câu tu từ, sau đây là phiên bản cắt hết các loại dấu chấm câu: "Nếu không có anh Niệm, làm sao chúng ta có ngày hôm nay? Anh Niệm giỏi như vậy, không ghét bỏ tôi, cũng không ghét bỏ cậu. Anh ấy vất vả từ sáng tới tốt đều là vì chúng ta, chúng ta phải cảm tạ anh Niệm, phải cảm ơn anh ấy."
Phía trên đã lược đi rất nhiều dấu chấm lửng và dấu ngắt câu, xin hãy tự tưởng tượng.
Bạn có nhận thua hay không tôi không biết, tóm lại là Bạch Dương thua rồi. Bạch Dương thấy rất không công bằng, cậu gọi Chung Việt là "Tiểu Chung", Chung Việt gọi cậu thế nào? "Bạch Dương", còn Chung Việt gọi Lý Niệm ra sao? "Anh Niệm".
Căn bản chính là quá thiên vị!
Hôm nay Thế An và Bạch Dương ở nhà ăn trái cây, Thế An cầm điện thoại tò mò hỏi Bạch Dương: "Chung Bạch là cái gì?"
Bạch Dương phun nước chanh lên mặt hắn.
"Là xào CP đó." Bạch Dương đỏ mặt giải thích.
"Xào CP là sao?"
Bạch Dương cảm thấy mình sắp dạy hư cho lão già xuyên việt này mất, "Tức là gán ghép hai người lại với nhau như tình nhân vậy, sau đó mọi người sẽ quan tâm theo dõi từ sáng tới tối bọn họ đang làm gì."
Thế An thầm cảm thán người của thời đại này sao mà rảnh đến đau trứng, tuy rằng quá khứ cũng chẳng tốt đẹp gì, tin tức về vụ bê bối tình ái của Trương Chức Vân và Đường Quý San không phải cũng tung bay đầy trời như vậy hay sao.
Thế An tự động ngầm hiểu "CP" là "bê bối tình ái".
"Nếu là bê bối tình ái, vậy sao cậu không ra ngoài đi chơi với Chung Việt, phải thường xuất hiện cạnh nhau thì người ta mới tin được."
Bạch Dương liếc mắt nhìn hắn: "Mỗi ngày ở bên nhau để có mà thành thật luôn à? Tôi và Chung Việt chẳng có gì cả, anh đừng có nói linh tinh."
Thế An cảm thấy hơi được an ủi.
Bạch Dương ác ý ghé lại gần, "Kim tổng tài, Kim gia gia, anh đang ăn giấm đấy à?"
Thế An không buồn nhìn Bạch Dương: "Ăn của ai? Của cậu sao? Chung Việt còn xinh đẹp hơn cậu."
Bạch Dương phun vỏ nho đến trước mặt hắn, "Nhưng mà anh lại chỉ nguyện ý nâng đỡ tôi."
Thế An nhìn cậu mỉm cười.
Xuân sang, Chung Việt và Bạch Dương nhận được cơ hội đầu tiên. Lý Niệm sắp xếp cho bọn họ mang theo ca khúc tự sáng tác của Chung Việt để tham gia vào cuộc thi ca hát ở đài truyền hình nọ.
Ca khúc đi dự thi không phải là thể loại Bạch Dương thích, mà là kiểu nhạc trữ tình, blues, ballad mà Chung Việt thích.
Mà Bạch Dương thì thích EDM giật lắc.
Nhưng mà hết cách rồi, Bạch Dương không biết viết nhạc, Bạch Dương cũng không biết hát. Sau khi Chung Việt hủy bỏ ca khúc thứ năm, Bạch Dương miễn cưỡng tiếp nhận bài ballad tên là "Ngày mai xuân đến".
Nói đúng hơn, không phải Bạch Dương không thích bài hát này, mà là nó không thích Bạch Dương. Nốt cao hát không lên, nốt trầm không xuống nổi. Để khiến cho giọng hát của Bạch Dương nổi bật, lúc biên khúc còn phải thêm một đoạn gảy đàn guitar, Chung Việt càng viết càng toát mồ hôi.
Thế An nghe xong năm ca khúc bị hủy bỏ, cảm thấy rất đáng tiếc, "Đều rất hay mà."
Lý Niệm mặc kệ hắn, tắt folder bản demo đi, "Cái này thì tiếc thật, nhưng sau này anh chẳng còn cơ hội tiếc nữa đâu. Ký với Chung Việt chẳng phải vì cậu ta biết viết nhạc sao?"
Dù vậy, ca khúc "Ngày mai xuân đến" này vẫn được Chung Việt viết rất sinh động. Một khúc hát mang âm hưởng ballad vườn trường trong sáng, tiếng đàn guitar vang lên, tiếng dương cầm trầm thấp cân bằng lại, khiến người ta hoài niệm về những năm tháng thanh xuân đã qua, ca khúc được hai cậu trai xinh đẹp hát lên một cách u buồn không kém phần êm dịu, càng tạo cảm giác năm tháng sao mà vội vã.
Người có thực lực thì bán thực lực, không có thực lực thì bán manh bán mặt bán cảm xúc. Chung Việt đảm nhận thực lực, Bạch Dương phụ trách bán cảm xúc. Bạch Dương không cần làm gì cả, cậu chỉ cần ngây thơ vô tội đứng một chỗ thôi thì đã là đại ngôn cho hoài niệm thanh xuân rồi.
Đại khái là rất nhiều cô gái nhìn mặt Bạch Dương xong sẽ nhớ tới hồi còn đi học, nhớ tới cậu trai cùng bàn mà các cô từng thầm thương trộm nhớ.
Trước đó Lý Niệm có mời đạo diễn đi ăn cơm, quanh co lòng vòng làm quen mấy vị giám khảo, cần phải tạo ra không khí kinh ngạc trầm trồ trong ngày biểu diễn. Đạo diễn uống rượu, cười nói với Lý Niệm: "Vận khí của cậu tốt thật, vốn mời Tần Nùng làm giám khảo nhưng cô ta từ chối rồi ----- Nếu cô ta đồng ý làm, lòng dạ hẹp hòi như thế kiểu gì cũng đánh rớt người mới của cậu ngay từ vòng gửi xe."
Lý Niệm cầm chặt lấy tay đạo diễn, gật đầu lia lịa.
Vòng giải trí là thế, không thể đắc tội thẳng mặt bất kỳ ai. Trước mặt Lý Niệm thì đương nhiên đạo diễn sẽ chỉ trích Tần Nùng. Nhưng nếu Tần Nùng đến, đạo diễn không chừng còn nịnh nọt cô ta.
Hôm diễn ra cuộc thi, Lý Niệm và Thế An đều vô cùng căng thẳng. Lý Niệm đi theo tới trường quay, Thế An không tiện đi theo, bèn ở nhà vùi đầu viết thư pháp, viết một đống Hoàng Đình Kinh* rải khắp sàn.
*Hoàng Đình Kinh (黄庭经): còn có tên là Lão Tử Hoàng Đình Kinh, là tác phẩm chuyên ngành thuộc Đạo giáo dưỡng sinh tu tiên.
Không phải bàn cãi, ngày đầu tiên hai người đã nhất vòng một. Thái độ của giám khảo cực kỳ phô trương, cứ như hai người trên sân khấu không phải hai tên tân sinh mà là Pavarotti và Leonardo vậy.
Mà Chung Việt và Bạch Dương cũng không hề phụ công sức khen ngợi của giám khảo, giây phút hai người lên sân khấu đã thu hút được vô số ánh nhìn của khán giả, khiến cho tất cả những thí sinh còn lại đều như vô hình. Mặt đẹp, khí chất tốt, hát cũng hay ----- Phương diện nào cũng khiến người ta nghĩ ngay đến bốn chữ "ưu việt hơn người". Viên minh châu cất giấu từ lâu trong lùm cỏ nay đã tỏa sáng rực rỡ.
Lý Niệm sợ Chung Việt nói lắp khi phỏng vấn nên dạy Chung Việt rằng, nếu lỡ có nói lắp thì nhớ bán thảm. Chung Việt không có cơ hội bán thảm, bởi vì Bạch Dương đã thay Chung Việt trả lời hết những câu hỏi khó khăn. Chung Việt chỉ cần cười nhẹ, cười khổ, cười khinh.
"Chàng trai tiếc chữ như vàng này thật là ngầu."
Nữ giám khảo cười đến nghiêng ngả.
Số lượng fan tăng lên chóng mặt, đặc biệt là fan của Chung Việt. Nhóm fan CP khai hoang weibo của hai người đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, liên tục nhử mồi đề cử kéo người khác lọt hố.
"Fan tăng quá nhanh rồi đi." Trên đường quay về Nam Kinh, Bạch Dương vui vẻ nói.
"Đây mà là nhanh?" Lý Niệm thở dài, "Fan của cậu còn chưa bằng số lẻ của Tần Nùng, có lòng cầu tiến tý đi được không?"
Ngày hôm sau, Thế An ngồi ở văn phòng của Lý Niệm xem video ghi hình cuộc thi của Bạch Dương và Chung Việt, xem đi xem lại. Lý Niệm không chịu nổi, lại không dám đuổi người, đành phải đóng cửa sổ ngồi hút thuốc. Văn phòng bị Lý Niệm hút thuốc nhả khói mù mịt như hiện trường hỏa hoạn.
Lý Niệm thực sự thấy khó thở, ngồi xuống cầu xin, "Kim tổng, dù đây là con trai ruột của anh thì anh cũng bớt bớt lại giùm tôi, về nhà xem được không? Anh gọi Bạch Dương đến nhà anh đi, bảo cậu ta hát cho anh cả đêm."
Nói xong chính anh cũng thấy buồn cười.
Mà Thế An thì không cười với anh.
"Lý Niệm," Thế An nhìn không chớp mắt, "Có phải anh luôn chờ đợi một người như Bạch Dương không?"
Lý Niệm thu lại nụ cười, nheo mắt lại trong làn khói thuốc.
"Xem ra Bạch Dương mới chính là miếng đệm lót." Thế An bình thản nói, "Người có thể tô điểm cho Chung Việt, không ai khác chính là Bạch Dương."
Lý Niệm gảy tàn thuốc, thản nhiên cười: "Loại chuyện tô điểm này là hỗ trợ lẫn nhau, không ai giẫm ai dưới chân cả."
Thế An nhíu mày không nói.
"Trình độ của Bạch Dương như thế nào, cả tôi và anh đều rõ. Người không có tài năng như thế, có đùi ôm là tốt lắm rồi. Đằng này lại gặp được Chung Việt, đó chính là phước đức của cậu ta." Lý Niệm chẳng hề thấy áy náy, "Nếu anh cảm thấy tôi làm thế là quá ác thì đá Chung Việt đi, chỉ cần một câu nói của anh thôi mà."
Thế An bình thản lắc đầu.
Lý Niệm nói rất khó nghe, nhưng anh ta nói đúng. Bây giờ Bạch Dương chỉ có thể dựa vào người khác để tiến xa hơn. Đào kép nổi tiếng trong quá khứ cũng vậy, không phải ai cũng tự mình hát thành danh, một phần là do chủ gánh hát nâng đỡ, một phần là dẫn dắt lẫn nhau, thế là có thể dần dần hát hay lên.
Thế An cảm thấy không nói nên lời. Bạch Dương tựa như chẳng có giá trị gì đối với thế giới này, nhưng hắn biết rõ, Bạch Dương không phải là không có giá trị.
Lý Niệm mở cửa sổ ra: "Chủ tịch Kim, anh với cậu trai kia, là thật đấy à?"
Gió xuân lành lạnh thổi vào khung cửa sổ.
"Trước kia anh không để ý Tần Nùng tới mức này." Giọng nói của Lý Niệm như bị gió cuốn đi, "Có câu nói thế này, con hát vô nghĩa kỹ nữ vô tình. Nếu anh đã chơi trong cái giới này thì đừng đưa vào quá nhiều tình cảm cá nhân. Nuôi chó nuôi mèo, chơi chơi thôi. Bài học từ Tần Nùng vẫn chưa đủ cho anh nhớ cả đời sao?"
Thế An khó nhọc ngẩng đầu lên: "Bạch Dương sẽ không giống như lời anh nói.... Tôi với cậu ấy cũng không phải loại quan hệ đó."
Lý Niệm cười, ấn chìa khóa vào ngực Thế An, "Có phải hay không tôi chẳng quan tâm. Tối tôi còn có hẹn, thôi cụ ở đây từ từ mà chơi, thứ lỗi cho tôi không tiếp được."
Thế An ngồi một mình trong văn phòng của Lý Niệm tiếp tục xem đoạn ghi hình. Xem tới tận khuya.
Tần Nùng là ai, hắn không biết cũng chẳng quan tâm. Hắn nhìn Bạch Dương, lại nghĩ tới Lộ Sinh.
Liệu Lý Niệm nói có đúng không? Hai kiếp làm người, Thế An cũng chẳng biết. Nếu khi ấy lòng hắn có Lộ Sinh, không để cậu phải mong mỏi hụt hẫng, có lẽ Lộ Sinh sẽ không hận hắn như vậy.
Đa tình có nỗi khổ của đa tình, vô tình lại có điểm tốt của vô tình.
Bạch Dương trên màn hình tươi cười cất tiếng hát, "Ngày mai nếu như mùa xuân tới, tôi muốn đi gặp em." Ánh mắt vô cùng trong sáng, giống như một vì sao trên nền trời đêm xuân khi băng tan tuyết chảy.
- --- Một Bạch Dương như vậy, cũng sẽ trở nên giống như Lộ Sinh?
Thế An nhớ tới lời nói của Lý Niệm, lại cảm thấy thật nực cười.
Hắn và Bạch Dương, sao có thể là thật?
- ----------------------------------------
Chung Việt và Bạch Dương hát Ngày mai xuân đến thực sự rất hay uwu
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
105 chương
7 chương
21 chương
21 chương
78 chương
128 chương
459 chương