Tiến Sĩ Thất Nghiệp
Chương 55
Sau khi đã an bài xong những nhân viên nghiên cứu, đội báo đen dưới sự chỉ dẫn của Bùi Minh Thắng tìm được nơi giam giữ những thực nghiệm thể. Một căn phòng độc lập với bảy buồng giam kiên cố được vậy quanh bởi kính trong suốt chịu lực rắn chắc. Hiện tại đã có hai buồng giam bị phá hủy, máy móc bên trong cũng bị tàn phá nặng nề bởi sự phẫn nộ của hai thực nghiệm thể mất kiểm soát.
Còn lại bốn người vẫn đang bị giam cầm lâm vào trạng thái ngủ say, bộ dạng của bọn họ so với những người mất kiểm soát và bị giết chết kia không tốt hơn là bao nhiêu, tay chân bị xích lại, da thịt thối rửa hư hao, hiển nhiên đã không nhìn ra bộ dáng con người.
“Chúng tôi đã nhiều lần khuyên bảo họ ngừng thí nghiệm này lại, nhưng giáo sư Alex là một kẻ điên, ông ta còn cho rằng bản thân là một người vĩ đại, sinh ra để cứu vớt nhân loại.” Bùi Minh Thắng nói, chỉ tay vào những thực nghiệm thể đang bị giam cầm mà nghẹn ngào.
“Các vị nhìn đi, đây là cách bọn họ gọi là tối ưu hóa gen nhân loại, tạo ra một loại virus biến con người thành quái vật sau đó trông chờ sự tiến hóa của loại virus này trong khi vẫn chưa tìm được cách ức chế hoạt động của chúng nó.”
“Chưa hết, những tên điên này còn tổ chức bắt cóc những người vô gia cư và trẻ em cơ nhỡ ở khắp nơi, mang về để làm thí nghiệm. Nếu các vị không đến đây giải cứu, tương lai đang chờ họ chính là như thế này.” Bùi Minh thắng nghẹn ngào, ngón tay run rẩy chỉ về những thực nghiệm thể đang hôn mê.
“Từ khi họ bắt đầu thí nghiệm này, lương tâm tôi không một phút giây nào ngừng tra tấn, họ ép tôi làm việc liên tục, có khi làm tận 50 giờ không hề được nghỉ ngơi. Họ đem gia đình tôi ra để uy hiếp mỗi khi tôi muốn phản kháng. Đã có hai người lén trốn khỏi phòng thí nghiệm này và báo cảnh sát, nhưng không ai thành công, sau đó tôi cũng không thấy họ trở lại nữa.” Hơi thở anh dồn dập, nói trong cơn nức nở.
Đội trưởng thấy Bùi Minh Thắng dần mất kiểm soát cảm xúc của mình, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi rất thông cảm với anh, nhưng hiện tại, chúng ta cần phải nhanh chóng giải cứu những người bị bắt giam và chuyển giao quyền kiểm soát nơi này cho chính phủ.”
Bùi Minh Thắng vươn tay lau khóe mắt, hít thật sâu để bình ổn cảm xúc: “Đúng vậy, đúng vậy, xin lỗi mọi người, tôi hơi xúc động. Đi thôi, đến phòng giam, bên dưới nơi này còn một tầng nữa.”
Đúng như nhũng gì Bùi Minh Thắng nói, sâu hơn trong lòng đất, vẫn còn một tầng ngầm nữa, tại nơi này ATEC dùng để giam cầm những người vô gia cư. Hơn hai mươi người bị giam giữ, tất cả đều gầy gò và nhếch nhác, gương mặt không kềm trụ được sự sợ hãi khi nhìn thấy người của quân đội tiến vào. Có lẽ họ nghĩ sắp tới, bản thân sẽ trở thành một con chuột bạch trên bàn mỗ, cho nên mỗi người đều ra sức đứng nép vào nhau, truyền cho nhau một chút hơi ấm dẫu ngắn ngũi.
“Mọi người không cần sợ, chúng tôi là đội Báo Đen thuộc quân đoàn 52. Chúng tôi được lệnh đến đây để giải cứu người bị bắt cóc. Hiện tại các vị hãy bình tĩnh xếp hàng, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa mọi người đến nơi an toàn.”
Trong sự nghi ngờ xen lẫn hy vọng của những nạn nhân bị giam giữ, đội Báo Đen nhanh chóng đưa họ khỏi nhà giam, trở lên mặt đất.
Mọi việc kết thúc, đội trưởng đội Báo Đen nhanh chóng gọi điện về tổ chức để trao lại quyền kiểm soát phòng thí nghiệm. Nhiệm vụ tính đến thời điểm này có thể xem như thành công thuận lợi, nào ngờ đến phút cuối, một biến cố xảy ra khiến mọi người trở tay không kịp.
Bùi Minh Thắng vốn dĩ yên tĩnh đứng một bên chờ người của quân đội đưa lên mặt đất, bất ngờ phát cuồng, quay sang tấn công người đứng bên cạnh. Đội trưởng đội Báo Đen nhanh chóng phát hiện, đẩy tổ viên của mình ra, ra sức khống chế Bùi Minh Thắng. Quả thật như những gì tiến sĩ Diệp nói, trừ phi tấn công vào điểm yếu từ xa, nếu không sẽ rất khó lấy một địch một với những người bị virus cải tạo cơ thể.
Mất sức của chín trâu hai hổ, mọi người mới có thể khống chế được Bùi Minh Thắng. Ngay sau đó, anh ta cũng ngất lịm đi, bất tỉnh nhân sự.
“Đội trưởng, tay của chị!” Một đội viên hoảng hốt chỉ dấu răng rướm máu trên tay đội trưởng, lớp áo nơi đó cũng bị Bùi Minh Thắng xé rách trong cơn điên cuồng.
Đội trưởng nhíu mày nhìn cánh tay đầm đìa máu của mình, lập tức cầm bộ đàm lên, liên hệ với người trên mặt đất: “Tổ trưởng tổ 1 chú ý, đưa tất cả những nhân viên phòng thí nghiệm và nạn nhân bị bắt cóc đến khu cách ly, lập tức tiến hành xét nghiệm máu. Lưu ý đề cao cảnh giác, phòng ngừa có người bị nhiễm virus mất kiểm soát tấn công người xung quanh.”
Sau đó cô tiếp tục phân phó: “008.”
“Có!” phó đội trưởng rắn rỏi hô lên.
“Hiện tại cậu đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội Báo Đen, thay tôi điều hành nơi này cho đến khi có người tiếp nhận.”
“Rõ!”
“015, 021.”
“Có!”
“Ngay lập tức tôi sẽ đến khu cách ly, hai cậu đi cùng, sẵn sàng khống chế nếu tôi có dấu hiệu mất kiểm soát.”
“Rõ!”
--- ------ ------ ------ ------ --------
Cuộc đột nhập phòng thí nghiệm ATEC được diễn ra trong bí mật, không có nhiều người biết được. Nhưng bằng nguồn thông tin riêng của mình, ngay ngày hôm sau ông Hà đã nhận được tin dữ, đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất đã nhiễm phải virus Neudiff trong quá trình làm nhiệm vụ.
Sau khi hay tin, ông Hà bỗng chốc như già thêm mười tuổi, chỉ biết thẩn thờ ngồi trên ghế, không dám tin vào tai của mình. Đứa cháu trai may mắn thoát khỏi kiếp nạn, cháu gái lại đáp một chân vào. Hơn ai hết, ông hiểu rõ sự đáng sợ của virus Neudiff, con quái vật mà hiện tại, ngay của những chuyên gia hàng đầu thế giới vẫn chưa tìm ra cách tiêu diệt được nó. Nay cháu gái của ông bị nhiễm phải, ông không dám nghĩ đến cảnh tượng Nhật Hạ rồi sẽ bị dày vò, hành hạ bởi những cơn điên cuồng mất kiểm soát.
Rất nhanh sau đó, những thành viên còn lại trong gia đình cũng được ông Hà thông báo hung tin này. Mọi người không ai giữ được bình tĩnh, thậm chí còn không dám tin đây là sự thật. Mẹ Lý Khắc Lập sốc nặng, trực tiếp ngất đi.
Lý Khắc Lập cũng chịu cú sốc không kém. Khác với Bình An hồn xuyên thời không đến, bản thân anh là chân chính đầu thai chuyển kiếp, chín tháng mười ngày cùng Lý Nhật Hạ trong bụng mẹ, lớn lên trong sự yêu thương của gia đình. Tuy hai chị em lúc nào cũng khắc khẩu, nhưng tình cảm của một cặp song sinh là không thể thay đổi được, họ có thể ức hiếp lẫn nhau, nhưng chắc chắn không cho phép người khác ức hiếp chị (em) mình.
Trong tình huống nước sôi lửa bỏng này, chỉ có Bình An là thản nhiên nhất: “Nghiên cứu của cháu đã có tiến triển, ức chế loại virus này chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.” Cô nói một cách bâng quơ, tựa như đang bàn luận hôm nay thời tiết rất tốt.
Không thể nghi ngờ những lời này của Bình An không khác gì âm thanh đến từ thiên đường.
“Thật chứ?” Mọi người đồng loạt hỏi, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
“Đương nhiên.”
“Thế còn khoảng bao lâu nữa nghiên cứu của em mới hoàn thành?” Lý Khắc Lập lãnh tĩnh nhất, nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt vấn đề.
“Khoảng ba tháng hoặc hơn, tùy tình huống.” Nghiên cứu lần này không mấy suông sẻ, nhưng may mắn nhờ vào nền tảng của vắc-xin DVZ018 kiếp trước nên nghiên cứu lần này đã đi đúng hướng ngay từ đầu, bằng không sẽ còn gặp thêm nhiều trở ngại.
So với những vị tự xưng là chuyên gia kia vẫn còn trong giai đoạn mò mẫm, tiến độ nghiên cứu của Bình An đã là rất nghịch thiên. Nhưng hiện tại Lý Nhật Hạ bị nhiễm virus, họ hận không thể ngay lập tức chữa khỏi bệnh cho cô. Dằn xuống sự nôn nóng trong lòng, người nhà họ Lý thầm nhủ tốc độ như thế này đã là rất nhanh, không nên hối thúc tạo áp lực cho Bình An.
Ba Lý cầm tay Bình An, giọng nói vẫn còn run rẫy vì xúc động: “Cảm ơn cháu, tất cả nhờ vào cháu, nếu con bé Nhật Hạ qua được kiếp nạn này, cháu chính là ân nhân của nhà họ Lý.”
“Bác đừng nói vậy, đây là việc cháu nên làm mà.” Dứt lời, đuôi mắt cô khẽ quét về phía Lý Khắc Lập, nội tâm thầm gào thét: cảm động đi, sùng bái em đi, ngưỡng mộ em đi. Bình An hiện tại đang đi trên lộ tuyến một nhà khoa học vĩ đại lấy việc ‘cứu người làm niềm vui’. Cô nhập vai đến mức tẩu hỏa nhập ma, thậm chí nhiều lúc còn nghĩ rằng bản thân mình thực sự thánh thiện, thực sự thuần khiết, tục xưng là bạch liên hoa.
Không phụ sự mong đợi của Bình An, Lý Khắc Lập vô cùng cảm động, bất kể trường hợp kéo cô vào lòng thân thiết một phen, cho đến khi ông Hà ho mấy tiếng nhắc nhở mới chịu buông tay.
Bình An mặt dầy vô địch, đương nhiên không hề cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh nói: “Mọi người có cách nào lấy được mẫu máu của Nhật Hạ không? Cháu cần xác định loại virus chị ấy nhiễm phải có phải là loại đã tiến hóa hay chưa.”
“Hẳn là được.” Ông Hà lên tiếng. Theo nguyên tắc, bệnh nhân bị cách ly sẽ không được gặp người nhà, chỉ được liên hệ qua các phương tiện liên lạc. Nhưng Lý Nhật Hạ là trường hợp đặc biệt, cô là quân nhân, lại vì làm nhiệm vụ nên mới bị nhiễm virus, hơn nữa còn có nhà họ Lý đứng phía sau làm chỗ dựa, muốn lấy được mẫu máu của cô cũng không phải là việc quá khó khăn.
“Mọi người đừng lo lắng nữa, mọi việc rồi sẽ được giải quyết nhanh thôi. Ba trở về phòng cho mẹ biết tin tốt đi, đừng để mẹ suy nghĩ lung tung nữa.”
Ba Lý vừa rời đi, quản gia ngay sau đó liền tiến vào: “Thưa ông, cậu Kiến Văn…” Chưa dứt lời, Đỗ Kiến Văn đã xồng xộc xông vào, vẻ mặt bơ phờ tràn đầy lo lắng.
“Ông nội, Khắc Lập, Nhật Hạ thế nào rồi, tin tức bên ngoài là tin đồn nhảm có phải không?”
Thấy bộ dạng cuống cuồng của Đỗ Kiến Văn, Lý Khắc Lập hiếm hoi động lòng trắc ẩn, khuyên nhủ: “Là thật, cậu bình tĩnh ngồi xuống nghe tôi nói.”
Nhưng tiếc thay Đỗ Kiến Văn không nhận thịnh tình này của Lý Khắc Lập, trong đầu anh chỉ còn quanh quẩn hai từ ‘Là thật’ kia. Kẻ thích dạy đời cư nhiên bị nhiễm bệnh. Chẳng phải người ta nói tai họa lưu ngàn năm sao? Lý Nhật Hạ chính là siêu cấp tai họa, làm sao có thể sớm ra đi như vậy được. Đỗ Kiến Văn hai tay run rẩy nắm chặt lại, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy tia máu..
“Kiến Văn, cậu bình tĩnh một chút.” Lý Khắc Lập khuyên nhủ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh cái đầu cậu, lúc này là lúc nào mà cậu còn bảo tôi bình tĩnh. Nhật Hạ đang chịu khổ trong kia, làm sao tôi có thể bình tĩnh được.”
Lòng tốt hiếm hoi bộc phát không được đáp lại, Lý Khắc Lập hừ lạnh một tiếng, quyết định không để Đỗ Kiến Văn biết tin tức tốt mà Bình An mang lại, để cho hắn tự dày vò đến chết đi. Người có mắt đều nhìn thấy rõ Đỗ Kiến Văn và Lý Nhật Hạ trong lòng đã thông suốt từ lâu, khổ nỗi cả hai đều có lòng tự tôn quá lớn, vì thế mỗi lần gặp nhau, ngoại trừ khắc khẩu cũng là tan rã trong không vui. Biến cố này cứ xem như là một thử thách, nếu hai người có thể thành đôi thì tốt, bằng không thì xem như cả hai hữu duyên vô phận. Chị của anh xuất sắc như thế, không sợ không có người lấy.
Với tính cách của Bình An, cô chắc chắn sẽ không nhiều lời với Đỗ Kiến Văn, còn ông Hà không mưu mà hợp, có cùng suy nghĩ với Lý Khắc Lập. Vì thế, Đỗ Kiến Văn thống khổ mặc kệ thống khổ, bọn họ chỉ việc chuẩn bị tâm tình xem kịch vui.
Truyện khác cùng thể loại
845 chương
13 chương
254 chương
4 chương
104 chương