Tối đêm hôm ấy, Bình An cự tuyệt trở về cùng Lý Khắc Lập mà ở lại phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Dù Lý Khắc Lập không lên tiếng nhưng cô thừa biết công trình nghiên cứu lần này của cô sẽ trở thành chìa khóa mấu chốt để tập đoàn vượt qua khó khăn và tiến thêm một bước nữa, chính vì thế, Bình An không muốn trì hoãn thêm dù chỉ một giây. Lý Khắc Lập khuyên nhủ mãi không được, cưỡng chế ép Bình An đi thì cô phùng mang trợ má giận dỗi. Bất lực trước sự cứng đầu của cô, anh đành sắp xếp một phòng ký túc xá trong viện nghiên cứu để nghỉ lại qua đêm. Đến tận khuya anh vẫn không ngủ được, nhiều lần dạo tới dạo lui trước phòng làm việc của Bình An lại không giành được sự chú ý của cô, cuối cùng đành tiu nghỉu trở về phòng. Tật xấu mê việc bỏ giấc này của Bình An thật không tốt, về sau anh phải nghĩ cách thay đổi. Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay vì điều gì, đêm nay không có Bình An bên cạnh, Lý Khắc Lập không tài nào yên giấc. Chỉ cần chợp mắt, cảnh tượng phòng thí nghiệm với những bóng dáng áo trắng thon dài lại xuất hiện trong giấc mộng của anh, những hình ảnh rất mơ hồ, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Anh cảm giác vô cùng ngột ngạt, tựa như bị giam cầm trong một không gian chật hẹp. Anh kêu to, anh vùng vẫy, nhưng vẫn không cách nào giải phóng được tâm hồn đang kêu gào trong bức bối. Rồi một dáng người mờ ảo đi đến trước mặt anh, mơ hồ đến mức anh chỉ có thể nhận định đó là nữ, sự xuất hiện của cô ta làm nội tâm anh trỗi dậy phong ba, sự thù ghét, căm hận, sự quyến luyến, tôn sùng, những cảm xúc yêu ghét lẫn lộn đan xen khiến gương mặt của anh trở nên vặn vẹo như một con quỹ dữ. Một đêm dài mộng mị, Lý Khắc Lập choàng tỉnh dậy trong bàng hoàng. Trên trán anh ướt đẫm mồ hôi, thầm hồi tưởng lại giấc mơ kỳ lạ của mình. Cũng giống với những giấc mộng về zoombie trước kia, cảnh tượng trong mộng đêm nay rất rời rạc, rất mơ hồ, nhưng lại quen thuộc một cách kỳ lạ. Nhẹ nhàng xoa hai thái dương đau nhức, lại nhìn một bên giường trống rỗng, Lý Khắc Lập không khỏi cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ Bình An vẫn ở phòng thí nghiệm cả đêm? Liếc nhìn đồng hồ trên tay đã điểm sang bốn giờ sáng, anh ngồi dậy rửa mặt rồi khoác áo ngoài, đi tìm Bình An. Như đã dự đoán, Bình An từ đêm qua đến giờ vẫn chưa rời khỏi phòng làm việc. Anh thở dài một hơi, đi đến choàng áo khoác lên người cô. Bình An ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Khắc Lập liền hào phóng tặng cho anh một nụ cười rực rỡ, tựa như một đêm thức trắng làm việc không hề ảnh hưởng gì đến tinh thần của cô. Lý Khắc Lập thực sự không vui trước hành động hủy hoại sức khỏe của Bình An, nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của cô, anh lại mềm lòng. "Đói bụng chưa, lần sau không được thức như vậy nữa đâu đấy." Bình An cười không đáp lại, kéo tay anh ra khỏi phòng. Nếu Lý Khắc Lập không nhắc cô cũng không nhận ra mình đang rất đói, đói đến mức có thể ăn cả một con bò.Vẫn đang chìm đắm trong thế giới khoa học đầy chiều sâu, Huỳnh Quốc thể đột ngột bừng dậy kêu lên: "Bình An, anh đã thống kê xong danh sách mà em giao rồi." Đối với sự có mặt của người thứ ba trong phòng, Huỳnh Quốc Thể chỉ có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó sự chú ý của anh lại bị Bình An thay thế. "Bình An, cách làm của em rất đặc biệt, sao em có thể nghĩ ra được phương pháp duy trì nhiệt độ của dòng electron nóng vậy, quá thần kỳ." Huỳnh Quốc thể gương mặt đã lún phún râu xanh, đôi mắt hằn tia máu vẫn không che dấu được sự hưng phấn. Phải biết rằng nếu thành công, thí nghiệm này còn có thể ứng dụng rộng rãi cho rất nhiều nghiên cứu vật lý và hóa học chứ không chỉ vỏn vẹn ở ngành dược phẩm. Anh đột nhiên có một dự cảm, nếu tiếp tục đồng hành cùng Bình An, anh sẽ tận mắt chứng kiến thêm nhiều kỳ tích xảy ra. Những bất mãn lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sùng bái cùng trông đợi. "Tôi đi ăn." Bình An ngắn gọn đáp lời. "Được được, anh cũng đói, đi ăn thôi, anh còn có nhiều việc muốn hỏi em lắm." Huỳnh Quốc Thể gật đầu như băm tỏi, không chế trụ được sự hưng phấn, hoàn toàn bỏ qua khuôn mặt tối tăm của thần tượng mình - Lý Khắc Lập. Trong suốt giờ ăn, Bình An duy trì trầm mặc, Huỳnh Quốc Thể thì kiên trì bền bỉ không ngừng huyên thuyên hỏi cô các vấn đề xung quanh việc nghiên cứu. Lý Khắc Lập có chút bực mình, nhưng nhiều hơn hết chính là ngạc nhiên: "Công việc tiến hành đến đâu rồi." Anh dò xét hỏi. "Tổng giám đốc, Bình An không hỗ danh là người anh tự mình đưa đến, em ấy đúng là một thiên tài, tôi tin chắc nghiên cứu lần này không những thành công khắc phục được những hạn chế của thuốc trợ tim trước kia, mà còn tạo một bước ngoặt lớn trong lịch sử nghiên cứu vật lý và hóa học của nhân loại." Huỳnh Quốc Thể không hề che dấu được sự kính ngưỡng của mình. Dù chỉ là một nhà nghiên cứu trẻ tuổi nhưng anh có thể nhận thấy được giá trị của phương pháp mà Bình An dùng để duy trì nhiệt độ vốn rất ngắn ngủi của dòng electron nóng và dùng nó để phân tách các phân tử. Càng khiến anh sùng bái hơn chính là thao tác thành thục chuyên nghiệp của cô, tựa như cô đã làm điều này hàng trăm ngàn lần, điều này có nghĩa Bình An đã sớm nghĩ ra phương pháp này, nhưng vì lý do nào đó mà đến tận bây giờ vẫn chưa công bố. Một cô bé mười tám tuổi với nghiên cứu làm chấn động giới khoa học, nói đây là điều thần kỳ quả thật không khoa trương. Lý Khắc Lập ngạc nhiên. Không nghĩ đến ở một khía cạnh anh không nhìn thấy, Bình An lại lợi hại đến thế. Thế nhưng ngoài một chút ngạc nhiên, anh cũng không có cảm xúc gì khác thường, bởi trong tiềm thức của anh, Bình An chính là người sinh ra để tạo nên kỳ tích. Niềm tự hào và kiêu hãnh trong lòng anh trở nên bành trướng đến cực điểm, dào dạt như nước sông Đà mênh mông cuồn cuộn. Sau bữa ăn vội, trước sự cưỡng chế của Lý Khắc Lập, Bình An đến ký túc xá chợp mắt, đến lúc anh đi làm thì cô cũng thức giấc, quay trở về với công việc của mình. Trong buổi sáng hôm đó, dưới sự hỗ trợ của Lý Khắc Lập, hạng mục nghiên cứu của Bình An nhận thêm ba nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi đến để phụ giúp.Hai ngày nữa lại trôi qua, sau gần bảy mươi giờ không ngừng nghỉ nghiên cứu, Bình An đã thành công nâng cấp công thức thuốc trợ tim của Thiên Nguyên, sản phẩm mới hoàn toàn khắc phục được các nhược điểm tồn tại của thuốc cũ, hơn nữa còn đề cao tác dụng kích thích lực co bóp cơ tim. Những nhà khoa học vốn tự cho mình là dày dặn kinh nghiệm, cao cao tại thượng cầm trong tay bảng báo cáo kết quả công tác, trong lòng không nén được sóng to gió lớn. Trên mặt lý thuyết, sản phẩm trợ tim này vô cùng hoàn mỹ, trở thành một đột phá lớn trong lĩnh vực nghiên cứu của nhân loại, phương pháp tiến hành nó còn có thể ứng dụng cho nhiều nghiên cứu khác nữa. Thế nhưng sáng kiến vĩ đại này lại xuất phát từ một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi. "Tiến sĩ Minh, nghiên cứu này đã thành công có đúng không?" Lý Khắc Lập không tránh được chút thấp thỏm. Tiến sĩ Minh không trả lời, nhìn sang Huỳnh Quốc thể: "Đây thực sự là nghiên cứu của Bình An?" Giọng nói chứa đầy sự không tin tưởng cùng chất vấn. "Đúng vậy giáo sư, Bình An đích thực là một thiên tài, con chỉ làm theo những gì em ấy hướng dẫn, sản phẩm nghiên cứu lần này rất ưu việt, con tin chắc nó sẽ thành công." Tiến sĩ Minh nhíu mày, không cho là đúng: "Còn chưa thông qua thử nghiệm lâm sàng, không cần phải tự tin như thế, công thức này còn nhiều vấn đề, kể từ bây giờ, những công việc tiếp theo của hạng mục này cứ giao cho tôi chủ trì." Thái độ của tiến sĩ Minh khiến mọi người có chút không thoải mái, nhưng trong viện nghiên cứu này ông lại là người có quyền quyết định lớn nhất nên mọi người đành im lặng. Dù sao phục tùng nhiều lần cũng trở thành thói quen. Chỉ duy nhất Bình An không hề chịu ảnh hưởng. Nhận được lời nhận xét tiêu cực từ tiến sĩ Minh, cô lẳng lặng quan sát ánh mắt của ông, sau đó phản bác: "Công thức này có vấn đề gì? Ông chỉ xem báo cáo sơ lược mà đã có thể nhìn ra à." Tiến sĩ Minh lý lẽ hùng hồn nói: "Đương nhiên là có rất nhiều vấn đề, cô còn nhỏ, còn chưa đủ kinh nghiệm, không cần phải kiêu ngạo như thế." "Ngụy biện!" Bình An không nể nang nói. "Cô!..." Tiến sĩ Minh giận dữ, đây là lần đâu tiên có người dám khiêu khích ông như thế. Từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, trở thành trọng tâm bồi dưỡng của quốc gia. Sau khi trưởng thành, được nhiều trung tâm nghiên cứu mời chào, luôn được hưởng sự ưu đãi và cung kính tối cao, đã bao giờ ông phải chịu qua khi nhục như thế. "Cô chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, có quyền gì lên tiếng ở nơi này. Tôi nói công thức này không hoàn hảo thì nó không hoàn hảo, nếu còn tiếp tục nói những lời vô nghĩa thì tôi sẽ bỏ tên cô ra khỏi tổ nghiên cứu." Tiến sĩ Minh này trước nay nổi tiếng khó hầu hạ, nhưng người ta là nhân tài một cõi, rất vất vả mới có thể mời đến làm việc nơi đây, nên Lý Khắc Lập đối với ông luôn có thừa cung kính. Thế nhưng hành động hôm nay của ông khiến Lý Khắc Lập cảm thấy trong lòng rất khó chịu, đặc biệt là khi ông phủ nhận thành quả của Bình An. Từ mấy hôm trước anh đã có một suy nghĩ, nhân tài trên thế giới này còn rất nhiều, hà tất phải cung phụng một kẻ hống hách và tự phụ như thế. Hôm nay, trước tình huống này, suy nghĩ đó càng mãnh liệt hơn. Điều khiến anh không hài lòng nhất chính là ông ta đã dám xúc phạm đến Bình An, Bình An giỏi như thế, cô ấy nói công thức hoàn hảo thì nó hoàn hảo, không ai có quyền phủ nhận. Không biết niềm tin tưởng mãnh liệt này của anh từ đâu mà có, nó như một căn rễ len lõi vào đại não, ngấm vào máu thịt anh, trở thành tín ngưỡng của anh vậy. Bình An không chú ý đến rối rắm của Lý Khắc Lập. Cô dùng đôi mắt sắc bén của mình chấn nhiếp tiến sĩ Minh, miệng thốt ra những lời đanh thép: "Ông có tư cách gì bỏ tên tôi ra? Có tư cách gì trở thành người cầm trịch nghiên cứu này. A, hẳn là ông cảm thấy nghiên cứu lần này chắc chắn thành công đúng không? Người tham gia nghiên cứu sẽ được vinh danh bởi giá trị và sự đột phá mang tính lịch sử của nó có đúng không? Chậc chậc, viễn cảnh này thật mê người, cho nên ông không do dự đem công sức của người khác trở thành đá kê chân, để ông giành lấy vô hạn vinh quang." Bình An dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn về tiến sĩ Minh có điểm không tốt, đặc biệt là những nhà khoa học trẻ tuổi đã tham gia vào nghiên cứu này cùng Bình An. Bọn họ cũng nhận ra được giá trị của nghiên cứu này, nên chắc chắn không đành lòng chắp tay dâng công lao cho kẻ khác. Tiến sĩ Minh bị nói trúng tim đen, trên mặt lúc xanh lúc trắng, không đợi ông đáp lời, Bình An lại tiếp tục:"Công ty này là của tôi, nghiên cứu này là do tôi chủ trì, ngoài tôi ra không còn ai khác nắm được mấu chốt trong nghiên cứu. Nói thử xem, ông dựa vào cái gì để bỏ tên tôi ra, dựa vào tuổi lớn hơn tôi, khối não ngu ngốc hơn tôi, tâm tính tham lam hơn tôi, hay là làm người hèn mọn hơn tôi?" Giết người không dùng đao, lời lẽ của Bình An đủ đay nghiến để khiến tiến sĩ Minh không ngẩng đầu lên được. Ông tức giận đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn Bình An rồi lại nhìn Lý Khắc Lập: "Quyết định là ở nơi cậu, trong viện nghiên cứu này, có cô ta thì không có tôi." Nói xong, ông phất áo rời đi. Lý Khắc Lập cũng màng không níu kéo, tiến sĩ Minh đã bị anh liệt kê vào sổ đen. Muốn giành công với Bình An sao? Cứ làm như anh là người chết không bằng. "Em yên tâm, đây là công sức của em bỏ ra, anh sẽ không để kẻ khác giành lấy." Anh nhanh chóng an ủi Bình An. Bình An nhún vai, thành quả của cô, đâu phải nói muốngiành là giành được. Cô lãnh đạm không có nghĩa là thứ gì cũng không quan tâm,mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ, ai cũng có điểm mấu chốt của mình, mà điểmmấu chốt của cô chính là những thành quả nghiên cứu. Không phải cô tham hưvinh, mà cô nghĩ đó là những thứ cô đáng nhận được sau những gì đã bỏ ra. Thế nên ở thế giới trước, khi gửi tài liệuvề vắc-xin DVZ018 cho các căn cứ, Bình An không quên đề tên của mình cùng độingũ nhân viên nghiên cứu cùng cô đồng hành trong hơn chín năm trời vất vả. Vinhquang, đó là điều mà cô và bọn họ xứng đáng nhận.