Tiên qua hành
Chương 2 : Sách tiên luân
- Đau quá... sao lại đau như vậy... Đây là nơi nào?
Khuôn mặt Cổ Qua tái nhợt. Cách đó không xa hình ảnh Tử Điên tôn giả đang lơ lửng. Nhưng hình ảnh của hắn đã yếu đi rất nhiều.
- Tại sao? Lão ma đầu, mười năm qua ta buông tha không Quán đỉnh vậy mà ngươi lại muốn giết ta?.
Lúc này Cổ Qua đã hiểu được Tử Điên tôn giả sẽ làm cái gì đối với hắn.
- Tiểu tử phàm trần, ngươi không xứng nói lời này cùng ta, ngươi chịu chết đi.
Tử Điên tôn giả lúc này tức giận vô cùng. Linh hồn Cổ Qua chẳng những không chết như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại còn khôi phục ý thức. Cho dù lần này đoạt xá thành công, Tử Điên tôn giả cũng phải chịu một tổn thất thật lớn.
Tử Điên tôn giả đánh về phía Cổ Qua. Vốn hình tượng của lão nhìn qua rất hèn mọn, lúc này càng trở nên giống một ma thần, mở ra miệng rộng, muốn cắn xé linh hồn Cổ Qua.
"Liều mạng. "
Chuyện xảy ra trước mắt, mười sáu năm qua Cổ Qua dù là nghe cũng chưa từng nghe nói qua, chứ đừng nói là đã trải qua. Ở trong ý thức hải cùng địch nhân tác chiến, chuyện này tựa hồ chỉ có xuất hiện trong mộng mà thôi.
Vèo... Cổ Qua tựa hồ có thể cảm giác được huyết nhục của mình bị Ma thần xé rách một khối lớn.
- Ăn ngon thật, rất là thơm.
Tử Điên tôn giả một kích đắc thủ càng đến gần Cổ Qua hơn. Sau khi linh hồn Tử Điên tôn giả cắn xé linh hồn Cổ Qua, thì giống như được uống một loại dược tề làm tăng lực, càng trở nên cường đại uy vũ hơn.
- Ta cũng phải cắn trả lại.
Ngay khi Tử Điên tôn giả buông lỏng, Cổ Qua đánh về phía linh hồn hắn.
- Tiểu tử phàm trần, ngươi làm ta rất là giật mình. Không nghĩ tới, ta hao phí bảy tám phần linh hồn lực, lại tạo ra được một đối thủ như vậy. Nhưng như vậy càng hay, chờ ta hấp thu sở hữu linh hồn lực của ngươi, chiếm cứ thân thể của ngươi. Ha ha... Lại đến một ngụm...
Linh hồn Tử Điên tôn giả hết sức linh hoạt, nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Cổ Qua.
Linh hồn Tử Điên tôn giả đột nhiên kéo linh hồn Cổ Qua lại, từ phía sau đột nhiên nhào tới. Hiển nhiên, nếu như lần này Tử Điên tôn giả đắc thủ, linh hồn Cổ Qua sẽ bị hắn từng bước xâm chiếm.
Ong ong...
Lúc này, một đường lam sắc quang mang từ Nguyệt Luân bắn ra, trực tiếp tiến vào trong não vực linh hồn Cổ Qua.
- A…
Linh hồn Tử Điên tôn giả tựa hồ chịu một kích thích thật lớn. Cổ Qua nắm giữ ở thời cơ, xoay người kéo linh hồn Tử Điên tôn giả. Mới vừa rồi một loạt tranh đấu, đã kích thích huyết tính của Cổ Qua, từng miếng từng miếng cắn xé...
Cổ Qua cảm giác cắn vào không phải là huyết nhục, mà là một loại năng lượng kỳ quái. Loại năng lượng này ẩn chứa lực lượng thập phần lớn mạnh... Bất tri bất giác, linh hồn Tử Điên tôn giả bị linh hồn Cổ Qua từ từ xâm chiếm.
Linh hồn đối linh hồn là đối thủ dễ dàng nhất, Tử Điên tôn giả lấy linh hồn thật thể trực tiếp đối mặt Cổ Qua cho là chiếm hết tất cả ưu thế. Nào ngờ thiên toán vạn toán, nhưng quên mất cái Nguyệt Luân thần bí kia.
Vào một khắc kia, khi máu tươi Cổ Qua nhỏ vào lam sắc Nguyệt Luân, thì Nguyện Luân cũng đã nhận chủ rồi. Cho nên mới có hành động liên tiếp chống đỡ cho chủ.
Nếu không phải lam quang kia tạo cho linh hồn Tử Điên tôn giả một kích trí mạng, Cổ Qua nhất định sẽ không thể nào chạy thoát, vận mệnh của hắn nhất định sẽ bị Tử Điên tôn giả từ từ xâm chiếm.
Hoặc là cam chịu, hoặc là tàn nhẫn.
Một khắc kia, khi Cổ Qua không ngừng cắn xé Tử Điên tôn giả, hắn khắc sâu hiểu rỏ hàm nghĩa của những lời này.
Từ trước đên nay hắn vẫn nhẫn nhịn, nhịn đến mức tận cùng. Đến lúc không thể nhịn được nữa, thì biến thành tàn nhẫn. Không có thực lực, chỉ có thể nhịn, mà một khi có thực lực, thì không cần phải nhịn nữa.
Cổ Qua cảm giác mình không cần nhịn nữa.
Khi hắn cắn nuốt linh hồn Tử Điên tôn giả, hắn cảm nhận được lần nữa khôi phục lại quyền khống chế đối với thân thể. Khiến hắn mừng rỡ nhất chính là, cư nhiên hắn lại có thể Quán đỉnh rồi, hơn nữa tất cả kinh mạch trong cơ thể tự nhiên càng trở nên thông suốt. Cái gọi là chân khí lại càng dư thừa biến thái. thậm chí, trong kinh mạch còn có lực lượng như thực chất đang chảy xuôi.
Chủ yếu nhất chính là, Cổ Qua cảm giác năng lực cảm giác của mình càng trở nên nhạy cảm hơn, ánh mắt có thể nhìn càng xa hơn, bên tai có thể nghe được thanh âm rõ ràng vô cùng...
Thật ra thì Cổ Qua cũng không biết, chỗ lợi ích lớn nhất hắn nhận được chính là linh hồn cùng ý thức hải. Trải qua lần đánh trận này, linh hồn Cổ Qua đã chân thật vô cùng, ý thức hải lại càng mở rộng hơn trước gấp trăm lần.
Cổ Qua biết, những thứ này chính là do mới vừa rồi hắn cắn xé linh hồn Tử Điên tôn giả mà có được.
Xem ra tàn nhẫn vẫn tốt hơn.
Ánh mắt Cổ Qua đảo một vòng, vọt một cái liền đứng lên. Mới vừa rồi ở trong não vực đại chiến, không những không khiến Cổ Qua cảm thấy mỏi mệt, ngược lại sau khi hấp thu tất cả linh hồn lực của Tử Điên tôn giả, lúc này trạng thái của Cổ Qua so với bất cứ lúc nào cũng muốn tốt hơn gấp trăm lần.
Ong ong...
Trong nháy mắt, khi Cổ Qua đứng lên, lam sắc Nguyệt Luân kia liền hóa thành một luồng khói xanh, vây quanh sau lưng Cổ Qua, trực tiếp tiến vào trong thân thể Cổ Qua.
Sau lưng Cổ Qua liền xuất hiện một hình ành Nguyệt Luân, phía trên có một số hoa văn kỳ quái, còn có ba chữ to "Sách Tiên Luân ".
Hết thảy những việc này Cổ Qua hoàn toàn không biết.
- Di? Đây là cái gì? Nhìn có chút quen mắt.
Cổ Qua nhìn Nạp Linh Truy kỳ quái rơi trên mặt đất.
- Đây là hạt châu màu đen trên Nguyệt Luân kia, chẳng qua là Nguyệt Luân kia đã đi nơi nào?
Cổ Qua có chút không giải thích được.
- Quản nó làm gì. Dù sao tiêu diệt được lão ma đầu tai họa này rồi, cái hạt châu màu đen này ta xem cũng là bảo bối. Theo như lão ma đầu nói Phệ Quyết được cất giữ trong này. Ngày mai ta còn muốn tham gia Tiên phái chọn lựa, tốt nhất là nghỉ ngơi một đêm thì tốt hơn.
Cổ Qua thu hồi tâm tư hỗn độn, đem linh vị phụ thân hắn ôm vào lòng, nhảy từ trên núi Thanh Nhận xuống.
Thân thể Cổ Qua giống như lá cây, nhẹ nhàng bay từ trên không xuống, thỉnh thoảng dừng lại, thỉnh thoảng gia tốc, lâng lâng, tựa như thần tiên trên trời hạ phàm.
- Sau khi Quan đỉnh, thân thể càng thêm nhẹ nhàng rồi. Trước đây không thể thực hiện được đại tiểu chu thiên, hiện tại vô luận là lực lượng Phệ Quyết, hay là bố trận bộ pháp, đều đã có đề cao tương ứng.
Có thể ngự không mà đi, ít nhất là Thông Huyền cao thủ. lấy thực lực của Cổ Qua bây giờ tuyệt đối làm không được. Cổ Qua sở dĩ dám từ trên ngọn núi cao ngàn mét nhảy xuống, cũng là bởi vì đệ nhất Phó Đồ Sấm trận trong Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm của bày trận bộ pháp, Cổ Qua mỗi lần bước ra một bước, tựa hồ có thể dẫn động năng lượng kỳ quái trong thiên địa, tiện đà vẫn có thể duy trì thăng bằng cho thân thể.
Về phần Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm là công pháp gì, Cổ Qua cũng chỉ là nghe Tử Điên tôn giả nói qua, nên biết cũng không cụ thể.
Mắt nhìn xuống thành Thanh Nhận, Cổ Qua hào khí tỏa ra:
- Mới vừa trải qua Quán đỉnh đã lợi hại như vậy. Nếu thành Chân Thần, vậy thì sẽ còn lợi hại đến bực nào?
Chân Thần, Bất Tử Bất Diệt, Đại Tiêu Diêu, là mục tiêu cuối cùng của tất cả Tu Chân giả. Nhưng thành tựu Chân Thần nói dễ vậy sao? Thần Châu từ trước tới nay ghi lại, Chân Thần chỉ có hai vị.
Vị thứ nhất được xưng là Bàn Mông Thủy Thần, một vị khác được gọi là Thiên Phụ Hình Tinh.
Hai vị này cũng đã là nhân vật Thái Cổ rồi.
Gần vạn năm tới nay, người tu vào Tiên Vũ chi đạo ít lại càng ít, huống chi là thành tựu Chân Thần.
- Thành tựu Chân Thần. Ta muốn thành tựu Chân Thần.
Cổ Qua hào khí ngưng kết, rống to một tiếng, thanh âm lay động ở trong sơn cốc, thật lâu không thể tản đi.
Truyện khác cùng thể loại
1308 chương
676 chương
71 chương
35 chương
531 chương
654 chương
257 chương