Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)

Chương 27 : Thiên y hữu phùng (1)

Tựa đề: Thiên y hữu phùng.(1) Nội dung chính: Những ngày sau bọn họ sẽ bận đến nỗi ngay cả thời gian thắt cổ cũng không có. “Anh hai…” Đôi mắt giống như vô tình mà quan sát Tiêu Hoằng, Tiêu Sanh nhấp một ngụm Mạn Đặc Trữ thơm nồng: “Có chuyện này, em vẫn chưa có cơ hội cho anh biết.” Quan sát anh trai đang bận ăn mỹ thực trước mặt, Tiêu Sanh không quan tâm anh trai có chuyên chú nghe hay không. “Ờ, chuyện gì?” Miếng phật thủ trên nĩa vào miệng, Tiêu Hoằng nói năng không rõ mà phun ra mấy từ, woa, đồ ăn Tiểu Văn mua từ Thượng Hải về ngon quá: “Mùi vị rất tuyệt!” “Thực ra, mấy năm em ở bên Anh, kiểm tra thấy thể chất đặc biệt của em đã biến mất rồi.” Nhìn thấy sắc mặt anh trai lập tức trắng bệch, trong mắt loé lên tia sáng “Có điều, từ đó tới giờ em vẫn chưa có cơ hội thích hợp nói với anh về chuyện này. Thứ nhất, mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thứ hai, chuyện này cũng không phải quá quan trọng. Nên để đến bây giờ rảnh rỗi mới nói cho anh.” “…… >< ……” “Anh hai, anh không sao chứ, bị nghẹn rồi sao?…… Mau uống ngụm nước.” ‘Cấp thiết’ mang một cốc nước cho anh trai, trên miệng vẽ lên một nụ cười sáng tỏ. Xem ra phỏng đoán của cậu đã đúng, quả nhiên là anh hai bày kế với mình, nhưng còn có ai tham gia kế hoạch này nữa? “Khụ khụ… Không… Không sao, khụ khụ……” Cầm lấy cốc nước tu ừng ực, điều tiết hơi thở: “Em vừa nói cái gì?” Mình nhất định là nghe lầm rồi, nhất định là thế… “À, em vừa nói, thể chất đặc biệt của em đã biến mất.” Ngữ điệu thản nhiên nói rõ từng chữ một khiến sắc mặt Tiêu Hoằng còn trắng hơn bong bóng cá. Nở nụ cười gượng gạo, Tiêu Hoằng cầm lấy chén trà: “Anh đi pha trà.” Chạy như bay ra khỏi phòng khách. Không chú ý tới em trai đang lẳng lặng theo sau. “Alo, chó đốm, cậu mau tới đây, không không, tôi đến nhà cậu, bảo anh trai cậu ở nhà cậu chờ tôi!” “Alo, A Văn, bây giờ em mau tới nhà của chó đốm, mau, có việc cần bàn!” Trời ơi, tại sao lại thế. Thể chất đặc biệt của A Sanh sao lại biến mất chứ! Lần này, còn không phải là vừa phải bồi thường cho em trai vừa tổn thất binh lính? Kế hoạch này cũng chỉ có chó đốm được lợi!? Bỏ điện thoại xuống, Tiêu Hoằng cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng ga ra. Thì ra là toàn dân tham gia, khó trách mình bị lừa đến bây giờ. Tiêu Sanh nhìn theo chiếc xe cấp tốc chạy khỏi cửa của anh trai: “Quả thật là coi tôi như đã chết.” Khuya hôm trước, sau khi bị chuông cửa reo ầm trời đánh thức, ngái ngủ đi xuống nhà xem xảy ra chuyện gì, còn chưa biết được duyên cớ Lăng Dục Dương cùng Phương Cạnh giữ lấy Lăng Dục Vũ thất thường xuất hiện ở nhà mình lúc nửa đêm, đã bị Lăng Dục Vũ không giống bình thường lôi lên lầu, chỉ kịp nghe được Lăng Dục Dương hét lên ở phía sau “A Vũ bị người ta bỏ thuốc……” đã bị Lăng Dục Vũ mất kiểm soát đè xuống giường…… Xoa xoa cái eo còn mỏi, Tiêu Sanh ngồi xuống thưởng thức mĩ thực của Thượng Hải mà anh hai đặt trên bàn “Ừm, mùi vị quả thật không tồi!” Suy nghĩ tiếp theo nên ‘Cảm tạ’ mấy người đó như thế nào, hừ, bọn họ còn thật sự cho rằng kế hoạch này thiên y vô phùng.(2) Sáng sớm ngày hôm qua tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Dục Vũ đang ôm lấy mình với vẻ mặt hạnh phúc, nhớ tới dự cảm không lành của mình mấy hôm nay, liền cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mãi đến sáng nay mới có thể xuống giường, vừa xuống nhà đã thấy ánh mắt mờ ám của anh hai, càng cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới anh hai, có người anh nào sau khi em trai bị người chiếm tiện nghi nét mặt còn tỏ ra vui mừng, huống chi là người anh hay bao biện lấp liếm? Tuy rằng đoán được chuyện này chính là kế sách của anh hai, lại không ngờ tới tham dự kế hoạch này lại là toàn dân xuất quân. “Xem ra tôi không đáp lại một món quà lớn, thật đúng là có lỗi với liên minh các người.” Chớp mắt, cắn một miếng bánh nếp. ……… “Sanh, điều em nói là thật sao?” Lăng Dục Vũ vừa chạy vào Tiêu trạch bức thiết nhìn Tiêu Sanh đang nhàn hạ chơi cờ cùng con trai “Thể chất đặc biệt của em không còn nữa?” Đây cũng là vấn đề mà mọi người đang chạy tới ở phía sau cấp thiết muốn biết. “Ồ? Có liên quan gì tới mọi người?” Cầm lấy quân cờ đi bước tiếp theo: “Hơn nữa em khôi phục thể chất bình thường, mọi người không phải nên vui mừng thay em hay sao?” Ngữ khí bình thản nhưng lại khiến những người ở phía sau được thực sự trải nghiệm luồng khí lạnh của Siberia. Qua Trung thu chưa được bao lâu a, sao đột nhiên lại trở nên lạnh như vậy? “Ực, vui…… vui mừng” dường như là không chủ định nói vậy, Lăng Dục Vũ khó khăn nặn ra mấy từ, anh rất vui mừng, vui mừng đến độ muốn đâm đầu vào tường! “Hửm? Nghe ngữ khí của mấy người, hình như là không vui mấy nha, hay nói đúng hơn, mấy người coi tôi như đàn bà? Hả? Muốn tôi sinh con giống đàn bà?” Giọng nói dịu dàng của Tiêu Sanh càng khiến cho mọi người phía đằng sau toát mồ hôi lạnh, Tiểu Sanh đã biết tính toán của bọn họ! “Không, không, sao lại thế được?” Tiêu Hoằng vội xua tay phủ nhận, trời ơi, A Sanh định trừng phạt mình như thế nào đây? “Đúng vậy, đúng vậy, bọn anh chưa từng có ý nghĩ như vậy.” Phương Cạnh thúc khuỷu tay vào người yêu ở bên cạnh, ý bảo hắn gật đầu phụ họa, “Bọn anh chỉ là lo cơ thể của em phát sinh biến đổi lớn như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì mà thôi, bây giờ em không sao, mọi người cũng yên tâm, à, bọn anh còn có việc, trước tiên tạm biệt, khi khác lại đến.” Kéo theo người yêu bỏ lại kẻ chịu tội đằng sau, thong dong đi khỏi cửa Tiêu gia, đắn đo việc đến châu Phi ‘ngắm cảnh’, châu Phi chỉ có động vật nhỏ như loài hổ, sư tử, báo mà thôi, không có Tiểu Sanh. Nhìn theo bóng dáng Hoàng đế tình báo âu yếm kéo Tử thần hắc đạo thong thả ra khỏi cửa chính của Tiêu gia với tốc độ của tuyển thủ thi môn đi bộ ở thế vận hội Ô-lym-pic, Chu Thánh Văn đỡ lấy người yêu chân đã nhũn, mặt không đổi sắc mỉm cười với Tiêu Sanh: “Ấy, A Sanh, bọn anh tuyệt đối không có suy nghĩ đó, chúc mừng em, mừng em đã khôi phục thể chất bình thường, chúc mừng.” Phương Cạnh, Lăng Dục Dương, hai người thật là có nghĩa khí a! Bỏ bọn này lại làm bia đỡ đạn! “À, đúng rồi, A Sanh, anh với A Hoằng định bay về Mĩ tham gia một hội nghị y học, thời gian gấp rút, bọn anh còn phải đi chuẩn bị hành lý để lên máy bay nữa. Chào em!” Kéo theo Tiêu Hoằng mềm oặt người, bước nhanh khỏi cửa. Ai, lên máy bay, phải nhanh chóng chuồn đi, bọn họ tuyệt đối không giống bọn Phương Cạnh cuống cuồng chạy trốn. Bọn họ là đi máy bay, đúng, đi máy bay! Không biết bây giờ đã có vé máy bay đi Bắc cực chưa. “A, ha ha… Sanh” Lăng Dục Vũ cười gượng, mấy kẻ không có nghĩa khí đó, bỏ lại mình gánh tội: “A, Sanh, anh quên mất chiều nay còn có hội nghị cổ đông, ha ha, anh đúng là, hay quên quá! Anh đi trước, chào em.” Nam cực, Nam cực, đến Nam cực đã đủ xa chưa? Nhìn Lăng Dục Vũ lái xe rời khỏi Tiêu gia với tốc độ như tên bắn, Tiêu Sanh mỉm cười quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt hiểu biết của Duệ Duệ, tay nhấc lên một quân cờ “Chiếu tướng!” Quân cờ đặt xuống, tuyên bố ván cờ này Tiêu Tiêu thua. “Pa pa, tại sao mọi người phải đi nhanh như vậy?” Tiêu Tiêu không để ý tới thắng thua của ván cờ, mà chỉ chú ý đến hành động rất khác thường của họ, ngay cả bác hai luôn không sợ gì cả cũng vội vàng đi về! Đúng là rất kì lạ. “Tiêu Tiêu, bọn họ là vội vàng xuất ngoại tị nạn!” Duệ Duệ nhớ tới một phút trước, bộ dạng chật vật vội vã rời đi của bác hai thật là buồn cười. “Không phải, Duệ Duệ.” Tiêu Sanh nhàn nhã uống một ngụm nước trái cây: “Bọn họ sẽ không ra khỏi biên giới.” “Vì sao?” “Bởi vì bọn họ từ lúc này trở đi, những ngày sau bọn họ sẽ bận đến nỗi ngay cả thời gian thắt cổ cũng không có, huống gì là xuất ngoại ‘du ngoạn’.” Hừ, mấy kẻ đó cho rằng mình sẽ để mặc bọn họ xuất ngoại tị nạn sao? Từ trước khi bày kế với Tiêu Sanh này, nên nghĩ đến kết cục bọn họ sẽ có! *Chú thích: (1) Thiên y hữu phùng: áo tiên cũng lộ vết chỉ, chỉ việc làm dù có cẩn thận tỉ mỉ đến đâu cũng không tránh khỏi sơ suất. (2) Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu, chỉ việc làm không có sai sót. Câu này đối lập với câu trên.