“Hello! Đến giờ trà chiều rồi, hai vị tiên sinh nghỉ ngơi một chút thưởng thức trà buổi chiều được chưa?” Tiếng nói vui vẻ êm ái vang lên trước phòng sách không lâu sau, cửa phòng sách mở ra, một cậu bé tuấn tú nhảy ra, quay đầu lại, nhướn mày nói: “Đại Tiêu tiên sinh anh tuấn, tôi xin thay mặt Lăng tiên sinh cảm ơn buổi trà chiều của ngài.”
Người đàn ông trẻ tuổi hai tay cầm khay trà điểm(1), cũng quay đầu lại, nhướn đôi mày thanh giống đứa trẻ như đúc đáp lại: “Tiểu Tiêu tiên sinh anh tuấn, không cần khách sáo.” nhìn về phía cậu bé xinh trai khác đang thò đầu ra khỏi phòng sách, gật đầu, lại nhìn sang phía vị Tiểu Tiêu tiên sinh kia, nói tiếp: “Hai vị tiên sinh nếm thử trà điểm mới nhất mà tôi làm chứ?”
Cậu bé họ Tiêu lắc lắc đầu: “Ưm, Đại Tiêu tiên sinh, dạ dày của tại hạ đã kinh qua thiên chuy bách luyện(2) thì không sao, nhưng Lăng tiên sinh…” chỉ vào cậu bé xinh trai, “Nhưng dạ dày của vị Lăng tiên sinh đây còn yếu, e rằng phải uống thuốc đau dạ dày trước mới có thể thưởng thức đại tác phẩm thất bại mười tám lần của ngài nha.”
Người đàn ông trẻ tuổi cơ mặt giật giật, lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, dùng giọng điệu bà ngoại chó sói nói: “Tiêu tiên sinh quá khen, để ý đến dạ dày loài bò của Tiêu tiên sinh, tại hạ đã chuẩn bị tốt cỏ tươi trước cửa vườn hoa, còn phần trà điểm này là chuẩn bị cho dạ dày loài người của vị Lăng tiên sinh đáng yêu kia.”
Mắt thấy hai cha con một lớn một nhỏ tia lửa bắn ra bốn phía, chuẩn bị phát động thế chiến lần thứ tư, cậu bé xinh đẹp ở một bên hâm mộ nhìn hai người đang đấu võ mồm vội hỏi: “Anh Tiêu, Duệ Duệ, thời tiết đẹp như vậy, chúng ta vừa dùng trà điểm vừa ngồi sưởi nắng được không?”
Giống như bình cứu hỏa, hai cha con họ Tiêu một khắc trước còn đang tranh đấu gay gắt, lập tức trưng ra nụ cười rực rỡ giống nhau như đúc, một trái một phải ôm lấy cánh tay của cậu bé đi đến phòng khách.
“Tiêu Tiêu, cậu không cho rằng với tuổi của cậu gọi một ông già hai mươi sáu tuổi là anh sẽ nổi da gà đầy người sao?” Vị Tiểu Tiêu tiên sinh tên gọi Duệ Duệ quay sang cậu bé xinh đẹp bóng gió.
“Tiêu Tiêu, em không thấy với sự hiền lành đáng yêu của em gọi một thằng nhóc hư hỏng không chút nào đáng yêu là Duệ Duệ sẽ không hợp với tính cách của người đó sao?” Tiêu Sanh không tốn sức mà đánh trả ác liệt đòn tấn công của con mình.
Hai người nhìn nhau xem thường, hai cha con cùng dắt đứa trẻ Tiêu Tiêu đáng yêu xinh xắn vào phòng khách. Đang định tiếp tục khai chiến thì bị giọng nói buồn bã của Tiêu Tiêu ngừng lại.
“Duệ Duệ, anh Tiêu, ở cùng hai người thật vui vẻ, thật hâm mộ Duệ Duệ có anh Tiêu là pa pa như vậy, trong nhà náo nhiệt làm sao.” Tiêu Tiêu cúi đầu nói lí nhí.
Hai cha con Tiêu Sanh và Tiêu Duệ nhìn nhau, vội an ủi Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cậu cũng có thể cùng pa pa tớ đấu võ mồm mà, pa pa của tớ sẽ không để bụng đâu.”
“Đúng vậy, Tiêu Tiêu, em cũng có thể cãi cọ nói chuyện phiếm với anh Tiêu giống như Duệ Duệ mà.”
Tiêu Tiêu vẫn cúi đầu buồn bã nói: “Không phải, em thấy trên người anh Tiêu có mùi hương của người mẹ, rất dịu dàng, cha nói thế hệ sau không nên tranh cãi cùng bề trên, như vậy không lễ phép.”
Tiêu Sanh không biết nên khóc hay nên cười. Bề ngoài đôi khi bị người hiểu lầm cũng bỏ đi, thế nhưng hiện tại ngay cả khí chất cũng bị Tiêu Tiêu cho rằng như vậy, là đàn ông như cậu, thực sự là không cách gì hỏi trời xanh. Dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mại của Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cha em cũng không sai, anh ấy muốn Tiêu Tiêu trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép có giáo dục, nhưng Tiêu Tiêu hiện tại đã rất ngoan ngoãn rất đáng yêu rồi. Hơn nữa anh Tiêu thích chung sống bình đẳng với trẻ con, Duệ Duệ có vấn đề gì cũng sẽ đề xuất bàn bạc tranh luận với anh, cho nên Tiêu Tiêu cũng có thể tranh luận chơi đùa cùng anh Tiêu mà, bởi vì nhé, anh Tiêu rất thích Tiêu Tiêu đấy.”
Duệ Duệ cũng cật lực gật đầu, Tiêu Tiêu ngẩng đầu, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xắn: “Anh Tiêu, Duệ Duệ, hai người thật tốt.”
“Tin”, “Tin”, ngoài cửa vang lên tiếng xe hơi nhắc nhở Tiêu Tiêu nên về nhà, “Anh Tiêu, Duệ Duệ, em phải về nhà, chú tài xế đến rồi, thật tiếc không thể thưởng thức điểm tâm của anh Tiêu.”
“Đừng lo, nhìn xem!” Tiêu Sanh mang ra một cái hộp đựng điểm tâm “Anh sớm đã chuẩn bị sẵn một hộp để Tiêu Tiêu mang đi.”
“Oa” Bóng người nho nhỏ nhào vào trong lòng Tiêu Sanh “Anh Tiêu, anh tốt quá”
… … …
———————————————
(1) Trà điểm: trà và điểm tâm.
(2) Thiên chuy bách luyện: qua nhiều thử thách.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
15 chương
10 chương
98 chương
24 chương
94 chương
199 chương