Tiện Nô

Chương 5

Editor: Băng Tiêu Beta – reader: Băng Tiêu Quyền thế địa vị, vàng bạc châu báu quản gia đương nhiên thích, bức tranh trạm trổ, phòng ngủ thơm mát mềm mại quản gia cũng không từ chối. Nhưng quản gia thích nhất chính là cái gian nhà đá của bọn người hạ đẳng trong sân. Bốn phía bức tường được tạo thành bởi các khối đá to lồi lõm, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nho nhỏ có gắn song sắt, đến cả cánh cửa cũng được làm bằng sắt, cho dù trong phòng treo đầy đèn dầu nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy áp lực u ám đang đè nén bao phủ. Nơi này đối với quản gia mà nói vốn là một sân khấu biểu diễn các trò chơi tuyệt diệu, còn đối với các nô lệ thì vốn là một hình phòng khủng khiếp. Nhiều năm qua, buổi tối nhàn rỗi không việc gì làm, quản gia thường ở chỗ này hành hạ nô lệ làm trò vui, hắn không nhớ rõ có bao nhiêu nô lệ đã nuốt xuống hơi cuối cùng tại căn phòng này, ngay cả nền nhà bằng đất cũng bị nhiễm máu tươi của các nô lệ mà biến thành màu đỏ sậm. Quản gia ngồi trên chiếc ghế da dễ chịu, trên tay bưng một cái chén bạc chứa đầy rượu nho thượng đẳng có màu đỏ tươi như máu. Có hai thiếp thân người hầu đang quỳ bên chân hắn, một nam một nữ đều vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt lại cứ đờ đẫn ra, giống như một tượng gỗ không có linh hồn. Trong tay nam nô nâng một đĩa hoa quả, còn nữ nô là một bầu rượu tinh xảo, bọn họ cứ duy trì tư thế thấp hèn đó, khép nép khúm núm quỳ trên mặt đất chờ chủ nhân phân phó. Ngoài ra còn có hai ba người thị vệ cùng mấy tên thủ hạ tri kỷ của quản gia nữa, bọn họ với quản gia đều ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thích nhất cái trò biểu diễn đầy máu tanh ở ngôi nhà đá này. Ly bị hai tên thị vệ thô bạo đẩy vào trong, ngã té trên mặt đất, hắn hoảng sợ mà quỳ xuống, trán dán vào mặt đất không dám ngẩng đầu lên. Quản gia dùng ánh mắt khẽ ra lệnh, lập tực có người đi tới khoá hai tay của Ly vào hai cái vòng sắt trên mặt đất, kéo hai miếng vải rách trên người hắn ra, giật hai chân tách ra góc độ lớn nhất cho đến khi sợi dây xích trói hai chân hắn bị kéo thẳng, rồi mới dùng một cái vòng sắt khác khoá bắp chân cùng cổ chân hắn cố định trên mặt đất. Vì vậy Ly bị ép mở hai chân ra, lấy một loại tư thế vô cùng khuất nhục ngã quỳ trước mắt tất cả mọi người. Thân thể gầy yếu của hắn run lên nhè nhẹ, vết thương trên sống lưng bị rách ra chảy đầy máu tươi. Sau khi Ly bị cố định lại, quản gia cuối cùng cũng lên tiếng: ” Đêm nay ta sẽ giới thiệu cho mọi người biết một loài động vật hung mãnh sống ở cao nguyên phương Tây, gọi là Ngao. Nó cùng loài với chó, nhưng so với con chó bình thường thì lại to lớn hung dữ hơn rất nhiều, cho dù sói hoang nhìn thấy cũng sẽ sợ đến phát run. Gần đây mới có người tiến cống cho Vương gia của chúng ta hai con, đáng tiếc đều là của công, hiện đang tới thời kỳ phát tình nên lúc nào cũng điên cuồng, trấn an thế nào cũng không được.” ” Vậy phải làm sao bây giờ, nhỡ đâu thật sự phát cuồng lên giãy đứt xích sắt thì không phải rất nguy hiểm sao?” ” Đúng vậy, nghe nói cái loại Ngao này có thể cắn một phát chết người.” Bọn thị vệ lo lắng nói. Quản gia mỉm cười: ” Ta cũng đang lo nghĩ, Ngao ở nơi này rất hiếm thấy, muốn tìm cho nó một con Ngao cái cũng không dễ dàng. Buổi sáng hôm này ta đã mua một tên tiện nô về, mặc dù không phải là cái,  nhưng cũng có thể dùng để cho hai con Ngao kia phát tiết dục hoả. ” Đáng tiếc cái tên tiện nô này lại vô cùng xinh đẹp, sớm biết thế này ta đã thượng hắn rồi, bây giờ thật tiện nghi cho súc sinh.” Quản gia lắc đầu không cho là đùng: ” Tiện nô vốn là chủng tộc thấp kém, tốt nhất chúng ta ít chạm vào, miễn cho dính không may. Các ngươi nêu không nhịn được có thể dùng miệng hắn phát tiết một chút là được, ta không ngăn cản, nhưng ta tuyệt đối không chạm vào hắn. Cái loại tiện hoá ti tiện dơ bẩn này, theo ta nghĩ hợp với súc sinh thao hơn.” Hai con Ngao bị dắt vào trong, toàn thân đầy lông đen nhánh, cao hơn nửa người, ánh mắt hung tàn lãnh khốc, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ hung dữ. Ngao đứng phía sau Ly do dự một chút, có một con đã không kiềm chế được, đột nhiên giơ lên chân trước dễ dàng mà giẫm lên cái mông tuyết trắng của Ly, dương khối ngăm đen to lớn của nó mới cọ xát vào hạ thể Ly vài cái mà đã trướng to lên khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi. Ngao tìm được huyệt khẩu rồi dùng sức thử đâm mấy cái, cuối cùng cũng xuyên thẳng vào trong. Theo dương khối nóng rực như thanh sắt bị nung đỏ xâm nhập, Ly đau đớn đến gần như bất tỉnh, hắn liều mạng muốn thoát khỏi cái con súc sinh đó xâm phạm nhưng tứ chị bị vòng sắt trói cố định, dù hắn giãy dụa đến mức nào cũng chỉ là phí công vô ích. Vết roi đả thương trên lưng, với cái bụng trống rỗng, mệt nhọc cùng hạ thể truyền đến đau đớn xé rách làm cho hắn không thể thở nổi, có một giây, hắn tưởng như mình đã chết. Ly không cách nào kiềm chế được rên rỉ, thậm chí nghĩ muốn hô lên đau đơn nhưng miệng vừa mới mở ra đã bị nhét vào một cái phân thân thối tha của một tên thị vệ. Cái tên thị vệ đó cười dâm đãng kéo mái tóc dài của Ly: ” Cố gắng hầu hạ nó, bằng không ta cho hai con súc sinh thao ngươi đến sáng.” Con Ngao bắt đầu thấm mệt, một con khác liền nhào lên thay, u huyệt của Ly bị tàn nhẫn xé rách, máu tươi chảy ra ào ạt, đọng đầy một bãi trên sàn nhà. Bọn thị vệ không nhịn được mà thay phiên nhau đạt tới cao trào trong miệng Ly, tuỳ ý vỗ về chơi đùa tất cả bộ vị mẫn cảm trên người hắn. Mà phân thân Ly thì bị kim hoàn siết chặt, bị hành hạ ác ý mà khơi mào dục vọng nhưng lại không cách nào chiếm được giải thoát, thống khổ đau đớn không chịu nổi. Quản gia ngồi yên trên ghế nhìn hình ảnh đầy dâm loạn máu tanh, chỉ như thế mà phân thân hắn cũng đã cứng lên, hắn cởi quần ra, túm lấy nam nô rồi đem đầu hắn đặt dưới thân mình. Nam nô lập tức nơm nớp lo sợ dùng miệng bắt đầu trấn an phân thân của quản gia. Bắn vào trong miệng nam nô một lần nhưng quản gia cảm thấy chưa thoả mãn, liền xé rách quần áo của nữ nô, tiếp tục phát tiết thú dục. Đến khi hai con Ngao đã dẹp loạn xong dục vọng, cả kể quản gia cùng tất cả mọi người cũng đều kiệt sực. Quản gia sai người dắt hai con Ngao đi, đem Ly buông xuống, qua loa rửa miệng cùng hạ thể hắn một chút rồi dùng nước lạnh đổ lên thân thể đầy tinh dịch của hắn. Khi đó Ly đã sớm không còn chút tri giác, như một tượng gỗ tàn tạ tuỳ người an bài bố trí. Cuối cùng bọn thị vệ đem Ly cùng hai cái miếng vải rách vứt vào cửa nhà đất của nô lệ rồi rời đi ngay. Ly từng tỉnh táo trong chốc lát, nhưng hắn không còn chút khí lực động đậy nữa, cho dù hắn có thể cố gắng bò vào trong nhưng thân thể hắn bây giờ dơ bẩn như thế, chỉ sợ sẽ đem điều không may cho người khác. Hắn chỉ giãy dụa đem hai miếng vải rách che lấy hạ thể đã chịu đủ lăng ngược của mình, rồi không còn chút khí lực mở mắt, cứ thế té trên mặt đất mê man bất tỉnh. Lúc bình minh, các nô lệ phát hiện thấy Ly đang hấp hối nằm ở cửa, thân thể gần như xích loã của hắn cuộn tròn trên mặt đất, một thân đầy vết thương nhìn thấy mà giật mình. Quyền thúc nói giúp cho Tiểu Ất để từ nay hắn sẽ không phải trông nom cái tên tiện nô kia nữa, Tiểu Ất cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì hôm nay hắn nhìn thấy Tiểu Đinh – giam công mới của tiện nô, phải hất đủ ba thùng nước mới cứu tỉnh được hắn. Tiểu Đinh túm tiện nô vào phòng xay bột, nghe nói muốn tiện nô phải đẩy cối xay cả ngày. Cối đá xay bột nặng những 110 cân, một tên nô lệ tráng kiện cũng chỉ đẩy được mười mấy vòng đã mệt đến thở hồng hộc, nói chi đến tên tiện nô gầy gò yếu ớt kia, chỉ sợ nửa vòng còn không được. Xem ra đêm nay Tiểu Đinh phải cùng tên tiện nô đẩy cối xay rồi. Sợi xích trên cổ Ly bị cố định tại bàn xay, hắn còn không thể đứng thẳng lên được, mỗi bước đi hạ thể đều truyền đến đau đớn đến phế tâm. Khi hắn ngất xỉu, giam công sẽ dùng roi da đánh cho hắn tỉnh lại mới thôi, hắn chỉ có thể gắng gượng đi từng bước về phía trước. Đến khi không thể kiên trì được nữa, cho dù bị roi quất, hắn cùng muốn dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Kỳ thật Ly cũng không muốn bị bất tỉnh, bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, hắn lại thấy hình ảnh tối hôm qua bị súc sinh cường bạo xâm phạm, điều đó không chỉ gây cho hắn thống khổ về thể xác mà còn lưu lại trong lòng hắn vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ khép lại. ” Ly đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi rồi, Ly thật sự đau đớn quá, khổ sở quá.” Trên mặt Ly không thể hiện bất cứ một tình cảm nào nhưng trái tim lại đang đau đớn đến nhỏ máu.