Tiên Ngục
Chương 820
- Đây mới chân chính là một kích Thiên Âm, chỉ tiếc…
Thiên Âm thì thào, nói cũng không nói được, thân thể mềm nhũn dựa trên người Tô Triệt, cứ như vậy duy trì trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tuyết, hai gò mã cũng lành lạnh.
- Thiên Âm!
Tô Triệt thất kinh, vừa rồi căn bản không kịp ngăn nàng bạo phát thần thông, hiện giờ không ngờ một kích đó của nàng phải trả giá đắt như vậy.
Vào giờ khắc này, Tô Triệt đâu còn quan tâm tới uy lực của Thiên Âm nhất kích ra làm sao nữa, hắn vội vàng kiểm tra tình huống thân thể…
Tô Triệt muốn kiểm tra tình huống Thiên Âm, lại khổ nỗi thần thức không nhạy, không có khả năng kiểm tra rõ ràng ngay lập tức, phải dùng chân nguyên thẩm thấu, tra xét một chút trong tâm thần đối phương, giống như kiểm tra bệnh tình của thế tục.
Thế nhưng ở trước thời điểm chiến đấu kịch liệt này, đâu cho phép làm vậy a.
- Chủ nhân, không cần lo lắng, nàng chỉ là tiêu hao một bộ phận sinh mệnh lực đồng thời tổn thương Nguyên Thần thôi, tinh mệnh không có vấn đề gì, ngươi yên tâm đi.
May là năng lực dò xét của lão Hắc vẫn còn, lập tức điều tra rõ trạng thái của Thiên Âm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tô Triệt thở phào môt hơi, lúc này mới ý thức được chính mình quan tâm quá sẽ bị loạn, đến khi bối rối quên mất cả năng lực dò xét của lão Hắc.
Đồng thời hắn còn ý thức đường chuyện tình tu luyện thường ngày, làm sao có thể chu toàn đối phó địch nhân, căn bản không có nhiều tâm tư triền miên quá nhiều với Thiên Âm, thế nhưng điều đó vẫn không thể giảm thiểu phân lượng của Thiên Âm trong lòng chính mình.
Mãi cho đến lúc này, nhìn thấy trạng thái của nàng, hắn mới hiểu ra được nàng đã chiếm một vị trí rất nặng trong lòng chính mình.
Để bạo phát Thiên Âm nhất kích, Thiên Âm đã tổn hao không ít sinh mệnh lực, loại công kích tổn mình hại người này cực kỳ phiền toái, thế nhưng đối với Tô Triệt mà nói lại không phải vấn đề, bên trong Tiên Ngục có chứa sinh mệnh lực vô cùng vô tận, ít có khả năng hao hết.
Bởi vì thế giới Tiên Ngục hiện giờ đã có mấy trăm ức sinh linh, tùy tiện ném ra một ít hình phạm đáng chết, hấp thu sinh mệnh lực của bọn họ, tích lũy ngày tháng, ít cũng thành nhiều, cuối cùng có thể hình thành nên một mảnh hải dương sinh mệnh năng lượng.
Về phần Thiên Âm bị tổn thương Nguyên Thần, ở trong mắt Tô Triệt mới là tình huống nghiêm trọng, nhưng cũng may Thiên Âm chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, còn chưa hóa phàm nhập thần, Nguyên Thần bị thương còn tương đối dễ trị liệu và khôi phục.
Nói nhiều như vậy nhưng mọi chuyện phát sinh lại vô cùng nhanh chóng, Tô Triệt cấp sinh mệnh lực cho Thiên Âm xong đồng thời quay đầu nhìn về phía bên kia.
Thiên Âm nhất kích tạo ra một cái chuông đồng nửa trong suốt tản ra ánh sáng đạm kim rơi xuống, thâu tóm Tuyết Ngọc tiên tử và gần trăm người vào bên trong.
Chuẩn xác mà nói, cái chung đồng này cũng không phải thực thể, nó hoàn toàn do năng lượng Âm ba tạo thành, đồng thời còn là bản nguyên chi lực của thanh âm trong thiên địa. Chung đồng rộng lớn, đường kính tầm hai trăm trượng, đủ để thu một thôn trang vào bên trong.
Bởi vì nó không phải là thực thể, hoàn toàn do năng lượng thần thông tạo thành, quả thực giống như thuấn di, đám người Tuyết Ngọc tiên tử căn bản không thể né tránh.
Đương nhiên nếu ở trạng thái bình thường, lấy tu vi Đại Thừa kỳ của bọn họ, tùy tiện một người tiến hay lùi đều có thể dễ dàng né tránh, nhưng hôm nay bọn họ chỉ phát ra được chiến lực Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa trong quy tắc trò chơ không được rời hai chân khỏi mặt đất, quả thật không có khả năng rời đi.
Chung đồng hạ xuống, đám người Tuyết Ngọc tiên tử đều bị vây bên trong.
Tô Triệt cũng không biết uy năng của chung đồng sẽ khiến đám người Tuyết Ngọc tiên tử bị tổn thương như nào, nhưng hắn có thể xác định Thiên Âm nỗ lực không tiếc giá đánh ra một kích này, mục đích chỉ vì cấp cho chính mình thời gian tranh thủ, thoát khỏi thế cục bị vây khốn.
Bởi vậy Tô Triệt không hề do dự đỡ lấy Thiên Âm đồng thời quán thâu sinh mệnh lực vào, chân nguyên cũng thấu nhập vào hai chân của nàng, lại một lần nữa tiếp quản khả năng di chuyển.
Súc địa thành thốn, nhanh chóng rời đi!
Trong nháy mắt, mấy người Tô Triệt lao ra khỏi phạm vi Thánh đăng trong tay Tuyết Ngọc tiên tử. Ngay lập tức, vô tận xúc tua màu đen lắc lư vũ động lao ra chặn đường. Đã đến lúc tiểu Hắc lên sân khấu giương uy, một đường thoát khốn.
Thế nhưng Tô Triệt rõ ràng trong lòng, tốc độ đi của tiểu Hắc không bằng với Thánh Quang Khu Ma của Tuyết Ngọc tiên tử.
Thánh quang chiếu tới, chư tà lảng tránh, xúc tua màu đen chủ động lui về, mà một bên lại phải liên tục chém, liên tục chặt đứt, tốc độ khẳng định chậm hơn rất nhiều.
- Có thể bị bọn họ đuổi theo hay không, xem hiệu quả của Thiên Âm nhất kích thế nào.
Trong lúc hành tẩu, Tô Triệt thầm nghĩ, hiện giờ ngoại trừ Ảnh Tử ra, chính mình không còn đòn sát thủ nào để đối phó với đám bang nhân kia.
Bên kia, đám người Tuyết Ngọc tiên tử bị chung đồng đánh xuống vây hãm bên trong, lúc đầu bọn họ vô cùng kinh khủng, ai nấy vô ý thức nghĩ rằng đây là nghiêm phạt do lão giả thần bí đánh xuống mà không phải thần thông pháp thuật của người tu tiên.
Bởi vì Tuyết Ngọc tiên tử là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thuộc về cảnh giới nửa bước tiên nhân, tuy rằng còn không chân chính nắm giữ tiên thuật thế nhưng đối với tiên đạo đã lý giải được ít nhiều, phân biệt được cái gì là tiên, cái gì là phàm…
Chiếc chuông đồng ở trước mặt căn bản không phải thực thể, hoàn toàn do năng lượng nào đó tạo thành, mà loại năng lượng này đầy rẫy khí tức siêu phàm, không do thế gian sở hữu.
Bởi vậy bọn họ mới nghĩ lầm rằng lão giả thần bí muốn làm ra thủ đoạn nghiêm phạt, trong lúc nhất thời sợ hãi đứng yên một chỗ, thậm chí không dám phản kháng..
Thế nhưng hơn mười hơi thở trôi qua, cả đám không thấy nghiêm phạt đánh xuống, Tuyết Ngọc tiên tử ngưng thần suy nghĩ tỉnh ngộ, hô với những người khác:
- Đây là một loại thần thông mà nữ nhân bên cạnh Thiên Vũ thả ra.
Những người khác lúc này mới hiểu được, không cần thương lượng, đó là cùng nhau động thủ, thi triển thần thông, oanh kích về phía chuông đồng thật lớn trên đầu.
- Suýt bị nàng ta lừa!
Trong nháy mắt, rất nhiều người đều nghĩ như vậy trong lòng, nữ tử bên người Thiên Vũ chỉ bất quá có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tu sĩ yếu đuối như vậy cho dù liều mạng thi triển uy năng thần thông cũng cực kỳ hữu hạn. Cái chuông trước mắt khẳng định là con hổ giấy, chỉ dùng để hù người mà thôi.
Lại không nghĩ tới, tình huống khiến bọn hắn khiếp sợ vạn phần lại xuất hiện.
Đinh đang! Đinh đang! Đinh đang! Ông! Ông! Ông! …
Oanh! Oanh! Oanh …
Các pháp khí khác nhau oanh kích đều sản sinh ra âm thanh phản chấn, nếu tinh tế nghe kỹ sẽ phát hiện mỗi một tiếng nổ đều không giống nhau.
Lập tức sản sinh ra cảm giác quái dị vô cùng, đồng thời Âm ba uy lực đáng sợ, nó ăn thẳng vào trong đáy lòng và linh hồn mỗi người.
Ở bên ngoài thân thể có một cái chuông lớn bao phủ họ vào bên trong, cả đám oanh kích vào thành chuông phản chấn âm thanh lại, đủ các kiểu âm ba trực tiếp lay động Nguyên Thần mỗi người.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
71 chương
31 chương
16 chương
119 chương
391 chương
94 chương
59 chương
50 chương