Tiên Nghịch
Chương 143 : Phanh nhiên tâm động
- Thật là phiền toái!
Lão nhân mặc thanh bào thầm than một tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Truyện Lương lạnh giọng quát:
- Lão phu không muốn sát sinh. Cút cho ta!
Lời nói của Bát cực Ma quân hoàn toàn thật tâm. Lúc này, lão đúng là không muốn sát sinh. Sự thần bí của Thi Âm tông trong mắt lão còn đáng sợ hơn nhiều so với tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc.
Không phải vạn bất đắc dĩ, lão không muốn đối địch với chúng. Hơn nữa, lão lại càng thêm giận dữ là xích mích lần này không phải vì bản thân mình mà chỉ vì một kẻ mà lão không thể không nhìn đến, một tiểu bối có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
Triệu Truyện Lương nhìn chằm chằm vào lão nhân mặc thanh bào, đồng tử co lại. Vừa rồi, đối phương chỉ tùy ý vung tay lên đã có thể hóa giải công kích của mình khiến cho trong tâm hắn có chút kinh hãi. Theo tin tức truyền đến từ Hỏa Phần Minh, Triệu Truyện Lương đã suy tính cẩn thận,
ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sỹ trong tông cũng mời đến là để đề phòng người này ra mặt.
Nhưng hiện tại vừa gặp, tu vị của đối phương rõ ràng là còn cao hơn hắn. Triệu Truyện Lương trầm mặc một chút, trầm giọng nói:
- Tiền bối, người này có liên quan đến một việc rất quan trọng của Thi Âm Tông chúng ta. Hôm nay ta cần phải đem hắn đi.
Lão nhân mặc thanh bào thầm than một tiếng, thầm hỏi tại sao tên tiểu tử này lại lắm phiền toái như thế này? Chọc ai không chọc lại chọc vào Thi Âm Tông. Nếu có thể lựa chọn, lão thật sự muốn vung tay áo bỏ đi, không can dự thêm vào chuyện này nữa.
Nhưng hiện tại lão đã không còn lựa chọn nào khác. Đắc tội Thi Âm Tông cũng đáng nếu như có thể đạt được mục đích sau khi tiến vào nơi đó. Hơn nữa, từ biểu hiện của tên tiểu tử Mã Lương, chắc chắn hắn thừa biết rằng mình cũng phải xuất thủ. Nghĩ đến đây, tuy đáy lòng vẫn còn hận ý, nhưng lão cũng có chút tán thưởng.
Nói đến tâm tính của hắn và những người tu ma khác có sự khác biệt rất lớn. Phương pháp hành sự của Vương Lâm cũng rất hợp ý với Bát Cực ma quân. Nếu đổi lại là lão, chắc chắn lão cũng làm như thế!
Sau khi nghe câu nói của Triệu Truyện Lương, Bát Cực ma quân nhíu mày, liếc nhìn Vương Lâm một cái, rồi quát:
- Tại sao ngươi lại dính dáng tới Thi Âm Tông?
Vương Lâm liếc mắt nhìn khí thế hung hăng của đám đệ tử Thi Âm Tông, bình thản nói:
- Không biết.
Ánh mắt của Triệu Truyện Lương như điện, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:
- Không biết sao? Trên Phần Kim Sơn Mạch, ngươi giết đệ tử của Thi Âm Tông chúng ta mà dám bảo không biết sao?
Vương Lâm ngước nhìn lên nói:
- Ta vẫn không biết. - Nói xong, hắn cũng không để ý tới đối phương, cúi mặt xuống đất, tiếp tục đả tọa thổ nạp. Tuy vậy, nếu lão nhân mặc thanh bào không ra chịu tay, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng độn thổ, tiến vào Tu Ma hải.
Triệu Truyện Lương cười lạnh:
- Không chỉ giết đệ tử của Thi Âm Tông chúng ta, lại còn đoạt xá, bắt Hứa Lập Quốc của Thiên Cương Tông ở Thiên Cương tứ cấp tu chân quốc.
Triệu mỗ đã phải tự thân đi đến ngũ cấp tu chân quốc, trả một cái giá rất cao, , mới từ Thiên Địa lão nhân mua được tin này. Chắc chắn tin tức đó không phải là giả!
Sắc mặt của lão nhân mặc thanh bào có chút khó coi… - Thiên Địa lão nhân tu vị thông thần, cho biết chính tên Mã Lương này đã giết đệ tử Thi Âm Tông, bắt nguyên hồn của Hứa Lập Quốc! -Triệu Truyện Lương nói xong, hữu thủ vung lên, thân mình bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Bốn tên Nguyên Anh kỳ tu sỹ phía sau cũng đột nhiên biến mất, xuất hiện ở phía trước Bát Cực ma quân. Còn thân hình Triệu Truyện Lương đã xuất hiện ở trên đầu Vương Lâm. Một làn hắc vụ bỗng nhiên chụp xuống. Cùng lúc này, đám Kết Đan kỳ tu sỹ bên trong trận pháp cũng quát lên, phát ra những thanh âm cổ quái. Trận pháp nhanh chóng phát động, lấy tốc độ cực nhanh tản ra bốn phía, bao phủ khắp chu vi ngàn dặm.
Trong mắt Bát Cực ma quân hàn mang hiện lên. Thân mình lão nhoáng lên một cái, từ một biến thành hai. Phân thân của hắn đột nhiên xuất hiện giữa Triệu Truyện Lương và Vương Lâm, há mồm hút toàn bộ hắc vụ vào trong miệng.
- Làm càn!
Phân thân hét lớn một tiếng, trên tay xuất hiện một cái hồ lô màu xanh.
Cái nắp trên miệng hồ lô vừa mới rơi xuống, lập tức phát ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Một cơn lốc xoáy nhanh chóng xuất hiện. Phạm vi của cơ lốc càng lúc càng lớn. Sắc mặt Triệu Truyện Lương đột biến, thân hình nhoáng lên một cái.
Phía dưới, bốn vị Nguyên Anh tu sỹ đang ngăn trở Bát Cực ma quân cũng ngay lập tức thuấn di lui về sau, trở lại trong đại trận.
Hai mắt lão nhân mặc thanh bào lóe lên hàn quang, thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói:
- Đã lâu, lão phu không phạm sát giới nên mấy tên Nguyên Anh kỳ các ngươi cũng dám ở trước Bát Cực ma quân ta làm càn. Hôm nay hãy để Mã Lương rời đi với ta. Nếu không Thi Âm Tông của các ngươi sẽ phải diệt môn!
Nói xong, tay trái hắn xuất ra một trảo đánh về phía trước, lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ, to như trái núi. Giống như đang bóp nát một món đồ chơi con nít. Chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc vang lên, Truyền Tống trận của Thi Âm Tông đã nát vụn, hóa thành một nguồn năng lượng theo bốn phương tám hướng tản ra.
Trong trận pháp, ngoại trừ năm tên Nguyên Anh kỳ mặt không chút huyết sắc, kịp thời lùi xa. Đám Kết Đan kỳ tu sỹ và quan tài bằng gỗ ở phía sau lưng họ đều hóa thành tro bụi dưới con lốc xoáy.
Triệu Truyện Lương run lên, nhìn chằm chằm vào lão nhân mặc thanh bào, chua xót nói:
- Tiền bối tu vị cao thâm, nhưng nếu kết thù oán với Thi Âm Tông chúng ta thì quả thật không sáng suốt. Với kiến thức của ngài thì chắc cũng có chút hiểu biết về Thi Âm Tông. Nhưng ta có thể nói rằng những điều ngài biết chỉ mới là một chút bền ngoài mà thôi. Triệu mỗ khuyên ngài không nên đối địch với Thi Âm Tông ta. Nếu không, dù ngài có là thành chủ Thất Mai Thành của Tu Ma nội hải thì cũng khó lòng mà thoát chết được.
Bát Cực ma quân âm trầm. Hắn vốn không muốn đắc tội Thi Âm Tông nên những người này hắn cũng không hạ sát thủ. Về phần Kết Đan kỳ tu sỹ kia, trước khi giết sạch chúng, thần thức của hắn cũng đã đảo qua, phát hiện không có ai là người đang đoạt xá nên ra tay chẳng chút e ngại.
- Lão phu rất cần tới hắn. Nếu không ta cũng chẳng quản tới cái việc chán ghét như thế này. Các ngươi bỏ đi thôi. Lão phu sẽ không ngăn cản các ngươi rời đi. - Lão nhân mặc thanh bào nhíu mày, chậm rãi nói.
Vương Lâm vẫn lạnh lùng khi thấy truyền tống trận bị bóp nát, tuy thần sắc bất động nhưng trong lòng hắn không còn giữ được sự bình tĩnh. Tên Bát Cực ma quân này dễ dàng phá hủy Hỏa Phần Minh hộ sơn đại trận, nay lại thoải mái phá nát Truyền Tống trận của Thi Âm Tông. Vương Lâm thầm nhủ không biết tu vi của lão đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Trong lòng hắn chợt nghĩ đến một đáp án khiến cho bản thân cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Thật ra hắn đã sớm nghĩ đến đáp án đó. Bởi khi bị đối phương truy kích ở Tu ma hải, sau đó lại gặp hết chuyện này đến chuyện khác đều đã minh chứng cho tu vi bí hiểm của lão.
Hóa Thần Kỳ!
Tu vị của Bát Cực ma quân có thể đã đạt đến Hóa Thần kỳ, nếu không không thể dễ dàng làm được những việc đó một cách nhẹ nhàng như vậy.
Khi nghe Triệu Truyện Lương nhắc đến Thất Mai của Tu ma hải, Vương Lâm mới chú ý đến bảy đóa hoa mai trên quần áo lão.
Triệu Truyện Lương trầm mặc một chút, lạnh lùng nhìn hướng Vương Lâm chậm rãi nói:
- Mã Lương! Thi Âm Tông còn hơn xa những gì ngươi tưởng tưởng. Đắc tội với Thi Âm Tông là sai lầm lớn nhất của đời ngươi! - Nói xong thân mình hắn lóe lên biến mất tại chỗ.
Bốn vị Nguyên Anh kỳ tu sỹ còn lại cũng lạnh lùng nhìn Vương Lâm một cái rồi tiêu thất!
Vương Lâm trầm mặc. Ngày đó nếu không phải do Thi Âm Tông đệ tử ra tay trước, lại sử dụng sát chiêu thì hắn cũng sẽ không giết đối phương. Hơn nữa nếu lúc đó để cho ma đầu chạy thoát thì có thể tạo nên một loạt phiền toái cho nên hắn mới quyết định giết chết không tha.
Nhưng Tu Chân giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, Thi Âm Tông lại là một siêu cấp tông phái. Nếu nó nói ngươi sai thì dù ngươi đúng, ngươi vẫn cứ sai.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hắn đã hành động rất cẩn thận thế mà vẫn không tránh khỏi vướng vào phiền toái. Mà hết thảy đều liên quan đến tu
vi. Nếu tu vị của hắn cũng như Bát Cực ma quân thì dù giết một ngươi cũng không có quá lắm phiền hà.
Lúc này, Vương Lâm đối với việc kết Nguyên Anh lại càng thêm quyết tâm.
Vì bản thân mình, vì phải trở lại Triệu quốc tìm Đằng Hóa Nguyên, hắn nhất định phải kết Nguyên Anh thành công. Nếu không, tất cả những lời nói đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một hồi ảo mộng mà thôi!
Bát Cực ma quân nhìn về phía Vương Lâm, thanh âm âm trầm nói:
- Tiểu tử, lão phu đã giúp ngươi hai lần rồi đó. Lần trước có chút hiểu lầm cũng có thể bỏ qua, lần này tiến vào nơi đó, hy vọng ngươi sẽ không phải nghĩ quá nhiều tâm cơ.
Bát Cực ma quân cũng hiểu được tâm cơ của Vương Lâm qua vài ngày tiếp xúc. Hơn nữa trong quá trình đuổi theo trước đó, lão nhận thấy Vương Lâm rất có năng khiếu tu ma. Sự tình của Thi Âm Tông lúc đó, hắn có thể nhanh chóng đưa ra quyết định chứng tỏ hắn là một kẻ to gan lớn mật, tâm ngoan thủ lạt.
Trong Tu ma hải, đứng giữa vạn ma, vậy mà hắn dám truy sát trong cả trăm ngày, khiến tất cả nghe đến tên liền thất sắc kinh sợ. Như vậy có thể thấy được hắn là kẻ làm việc quyết đoán, không hề có chút tình cảm.
Khi bị truy đuổi ra khỏi Tu ma hải, không ngờ còn dám để lại phi kiếm mai phục làm cho một kẻ như lão cũng phải đổ máu. Điều này có thể thấy được sự can đảm hơn người của hắn.
Nếu chỉ như thế thì cũng bình thường. Nhưng hắn lại còn nhân cơ hội mà đạt được mục đích quan khán thần đạo thuật. Bằng đó việc cũng có thể thấy được tâm tư cẩn mật của hắn.
Vừa rồi Triệu Truyện Lương toàn lực ra tay, hắn chỉ là một tên Kết Đan kỳ nho nhỏ không ngờ vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không hề có chút hoảng hốt. Điều đó lại càng chứng tỏ được ý chí kiên định của hắn.
Trừ bỏ những điều này, Bát Cực ma quân lại nghĩ đến mình mất mất ba năm thời gian mới bắt được hắn thì có thể hình dung mức độ giảo hoạt như cáo mới thỏa đáng.
Hắn tâm ngoan thủ lạt, to gan lớn mật, làm việc quyết đoán, lãnh khốc vô tình, lại có sự can đảm hơn người, tâm tư kín kẽ, ý chí kiên định, giảo hoạt như hồ ly… Mặc dù là Bát Cực ma quân, nhưng sau khi phân tích cẩn thận, trái tim vẫn đập thình thịch, ánh mắt chớp động. Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
801 chương
304 chương
697 chương
50 chương
52 chương
241 chương