Tiên mộng

Chương 6 : Kết giao bằng hữu

Thanh Phong Lãng Nguyệt đi lên lầu hai, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tầm Tử đang ngẩng đầu đánh giá chính mình, tướng mạo của nàng chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng một đôi mắt đen to linh hoạt hữu thần, vừa nhìn liền giống như khiến cả gian phòng bừng sáng, giống như ánh sáng thủy tinh đen; đáy mắt sâu thẳm, giống như u cốc hồ sâu trầm tĩnh thâm thúy. Thanh Phong Lãng Nguyệt hô hấp không khỏi ngưng lại, nhịp tim đập luôn luôn cực có quy luật thế nhưng nhảy lỡ nửa nhịp. Ánh mắt này là ánh mắt xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua. "Nhĩ hảo! Chúng ta lại thấy mặt." Thanh Phong Lãng Nguyệt nho nhã lễ độ về phía Tầm Tử mỉm cười hàn huyên. Tầm Tử: "..." Lại là một câu này! Chẳng lẽ đây là câu cửa miệng của "Đạn kiếm tiếu Thanh Phong" sao? Hơn nữa, nàng tuy rằng nhớ rõ chuyện "Trộm quái" này, nhưng đương nhiên nhiều người như vậy, nàng làm sao nhớ rõ ai cùng ai? Thanh Phong Mộ Ải hắc tuyến, xem ra vị đại tiểu thư này chẳng những không nhớ hắn, ngay cả bang chủ cũng nhớ không được. Xem nàng lúc ấy đem linh khí hỏa diễm đao tự tay giao cho bang chủ, còn tưởng rằng nàng nhận thức Lãng Nguyệt đâu! Xem ra là trùng hợp . "Lãng Nguyệt, vị cô nương này dường như không nhớ rõ chúng ta." Thanh Phong Mộ Ải nói khẽ với Thanh Phong Lãng Nguyệt. Thanh Phong Lãng Nguyệt tươi cười hơi hơi cứng lại, sau đó nụ cười lại càng trở nên ấm áp, "Nhĩ hảo, ta gọi là Thanh Phong Lãng Nguyệt. Không biết ta có phải có vinh dự được biết cô nương phương danh?" "Ngươi không biết rằng nói chuyện với ngươi thực khó khăn sao?" "Ách?" "Tuy rằng đây là trò chơi tiên hiệp, nhưng ngươi cũng không cần phải nói hoa mỹ cổ hủ như vậy đi?" Tầm Tử chà xát chà xát da gà nổi đầy trên cánh tay. Phương danh? Ác, người này thực coi mình như đại hiệp thời cổ đại a ! Coi như nàng mặc dù ở Tu Chân Giới trà trộn hơn trăm năm, cũng không giống hắn "Phong cách cổ đại dạt dào" như vậy. Hơn nữa người này còn dẫn theo mặt nạ, cười đến thực giả dối. Nụ cười mà Thanh Phong Lãng Nguyệt luôn đeo trên mặt, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp rốt cục buông lỏng . Hắn hít vào một hơi thật mạnh, đối Tầm Tử, "Xin hỏi có thể đem tên trong trò chơi của ngươi nói cho ta biết sao?" "Tầm Tử." "Nhĩ hảo, Tầm Tử. Có thể cùng ngươi làm bằng hữu sao?" "Nguyên nhân?" "Làm bằng hữu cần nguyên nhân sao?" "Không cần nguyên nhân sao?" "..." Thanh Phong Lãng Nguyệt yên lặng lau mồ hôi, như thế nào cùng nữ hài tử này nói chuyện so với xử lý công vụ còn mệt. Thanh Phong Mộ Ải âm thầm vì Thanh Phong Lãng Nguyệt chúc phúc, bang chủ, ngươi vất vả . "Bởi vì ta cảm thấy nhân phẩm của ngươi thực đáng giá ta kết giao." Thanh Phong Lãng Nguyệt nghĩ nghĩ, tổ chức ngôn ngữ, "Nếu như là người khác, được đến kiện linh khí thứ hai của《 Miểu Mang Tiên Tung 》- hỏa diễm đao, nhất định sẽ vụng trộm làm của riêng. Nhưng là ngươi lại không chút nào tham luyến đem hỏa diễm đao cho chúng ta, có thể thấy được ngươi làm người cực có nguyên tắc, hơn nữa thị phi rõ ràng, không tham tiện nghi, làm người quang minh. Nếu như không thể cùng ngươi làm bằng hữu, chính là tổn thất lớn nhất của ta." Tầm Tử mồ hôi ròng ròng, nàng có nhiều ưu điểm như vậy sao? Chính nàng cũng không biết. Nam nhân này cũng thật có thể nói, trách không được hắn có thể làm người đứng đầu một bang. Không nghĩ tới hỏa diễm đao là linh khí. Nếu như biết đến... Nếu như đã biết, vẫn sẽ cho bọn hắn. Linh khí tính cái gì? Tiên khí nàng đều có , linh khí lại có một bó to, cũng vẫn hơn chán một thanh hỏa diễm đao. —— bởi vì là ẩn phái, Tầm Tử lựa chọn không đem vũ khí biểu hiện trên hàng thứ bảng. Những người khác không thể thao tác như thế, tư liệu của bọn họ bị hệ thống cưỡng chế biểu hiện ở trên hàng thứ bảng, chỉ có thể lựa chọn biểu hiện hoặc là che giấu danh tính người chơi. Bất quá nhiều bằng hữu vẫn luôn tốt hơn so với nhiều người xa lạ, tổng thể cũng nên quen biết thêm người khác mới tốt. "Tốt." "A?" "Ta nói tốt. Ta kết giao ngươi làm bằng hữu ." "Thật tốt quá." "Còn có ta." Thanh Phong Mộ Ải vội vàng nói xen vào, "Các ngươi không cần đem ta bỏ quên." Thanh Phong Lãng Nguyệt cười khẽ, "Làm sao có thể đã quên ngươi? !" ... "Tầm Tử, ngươi đang làm Ẩn nhiệm vụ sao?" Ba người trao đổi phương thức liên hệ của bạn tốt, sau khi kêu một bàn đồ ăn ngon liền vừa ăn vừa nói chuyện. Thanh Phong Mộ Ải nhìn Liễu nương vẫn sợ hãi ngồi ở bên cạnh Tầm Tử, tò mò hỏi. Tầm Tử gật gật đầu, "Ân. Giúp Liễu nương tìm tướng công của nàng." Tầm Tử vừa nói vừa gắp một miếng vịt chưng trà. Đồ ăn trong trò chơi《 Miểu Mang Tiên Tung 》làm vừa ngon lại cực phong phú và đặc sắc, tám món chính chỉ cần là có, hơn nữa thập phần ngon miệng. Rất nhiều người tiến vào trò chơi vì mỹ thực mà đến . Bọn họ đang ngồi tửu lâu là quán cay Tứ Xuyên, Tầm Tử không chút khách khí kêu một bàn đồ ăn ngon, có thịt chưng, gà xào cung bảo, bún thịt, phu thê phế phiến (món phổi phu thê), con kiến lên cây (chịu món này), vịt tần trà, nước suối đậu hoa, thiện phiến kết duyên, thịt kho đông pha , thịt bò nấu, hỏa bạo hoàng hầu, cá quả Phù Dung xào mướp đắng, cuối cùng còn điểm vài loại đồ ăn vặt đặc sắc như Long nhãn, bánh sủi cảo, bánh trôi, đản hồng cao cùng với tràng phấn. Dù sao không phải nàng trả tiền. Thanh Phong Lãng Nguyệt cùng Thanh Phong Mộ Ải gia nghiệp lớn, không cần chút tiền nhỏ này, nhưng thầm giật mình khẩu vị của mỗ nữ. "Có manh mối sao?" Thanh Phong Lãng Nguyệt hỏi, "Muốn chúng ta hỗ trợ hay không?" "Không cần. Liễu nương có manh mối của tướng công nàng, nghe nói trước khi mất tích địa phương cuối cùng xuất hiện là dãy núi Thanh Liên Lạc Hà Phong." Tầm Tử xua tay cự tuyệt. "Lạc Hà Phong?" Thanh Phong Mộ Ải thấp giọng kinh hô. "Làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?" Tầm Tử thấy Thanh Phong Lãng Nguyệt cũng là vẻ mặt kinh dị, trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất hảo, hỏi lại. "Đâu chỉ không ổn, là cực kỳ không ổn." Thanh Phong Mộ Ải ánh mắt đồng tình nhìn Tầm Tử, " Tới gần vùng trong dãy núi Thanh Liên Lạc Hà Phong, nơi đó đều là quái vật bốn mươi cấp trở lên, ngươi đi vào trong đó, căn bản là chịu chết!" "..." Quả nhiên, Ẩn nhiệm vụ không phải dễ làm . Nay đứng trên hàng thứ bảng, người chơi đẳng cấp cao nhất cũng chỉ mười tám cấp, tuy rằng Tầm Tử tu luyện đến mười chín cấp, nhưng cũng là đưa đồ ăn quái vật cho bốn mươi cấp đi . Nhìn đầy bàn mỹ thực, Tầm Tử khẩu vị đột nhiên biến mất. "Không bằng tu luyện một đoạn thời gian, sau khi tăng cấp lại đi!" Thanh Phong Lãng Nguyệt đề nghị. Tầm Tử còn chưa trả lời, Liễu nương lại nóng nảy, "Không được! Lại chờ nữa, tướng công của ta sẽ chết!" "Có thời gian hạn chế?" Tầm Tử không khỏi nhíu mày. "Không bằng ta kêu bang chúng cùng ngươi đi?" Thanh Phong Lãng Nguyệt nhìn đến Tầm Tử đang nhíu mày, không đành lòng. "Không cần", Tầm Tử lắc đầu, nàng không nghĩ nợ nhân tình, "Ta có biện pháp." Nàng bỗng nhiên nhớ tới kỹ năng của mình có một cái gọi là "Mộc thạch tiềm tung", đây là một loại công pháp ẩn thân, có thể lợi dụng núi đá cùng cây cối hoa cỏ để ẩn tàng thân hình. Tuy rằng Tầm Tử chưa từng sử dụng qua, nhưng trên Lạc Hà Phong núi đá cùng cây cối rất nhiều, nàng cảm thấy hẳn là có thể làm. "Biện pháp gì?" Thanh Phong Mộ Ải tò mò hỏi. "Ta có kỹ năng ẩn thân hạng nhất." Thanh Phong Lãng Nguyệt lắc đầu, "Vô dụng. Chúng ta cấp bậc quá thấp, không thể gạt được quái vật đẳng cấp cao." Thanh Phong Lãng Nguyệt chân thành đối Tầm Tử nói, "Ta đề nghị ngươi vẫn nên buông tha cho nhiệm vụ này." "Cảm ơn đề nghị của ngươi. Bất quá, ta sẽ không buông tay." Tầm Tử nhìn Thanh Phong Lãng Nguyệt cùng Thanh Phong Mộ ải hai người, "Ta muốn giúp Liễu nương. Không phải vì nhiệm vụ, mà vì, ta thật tình muốn giúp vợ chồng bọn họ đoàn tụ..."