Tiên Môn
Chương 692 : Ban dược
Một chiếc giường, một bộ bàn ghế, một lư hương, một cây đèn dầu, một thùng nước lớn sau bức bình phong, đấy là toàn bộ số vật dụng có trong phòng Ngọc Vô Tâm, rất chi đơn sơ bình dị.
Bên trong phòng lúc này, trừ bỏ Ngọc Vô Tâm ra thì còn có thêm một người nữa. Người này thân thể gầy còm, bề ngoài tuổi khoảng sáu mươi, râu dài ước độ gang tay, nhìn khá là khắc khổ. Quả đúng Bạch Bào - một trong số năm vị trưởng lão của Ma Thần Tông.
Dáng vẻ ân cần, Bạch Bào hướng Ngọc Vô Tâm hỏi: "Vô Tâm, chuyện con chết đi sống lại thật sự là một kỳ tích. Con có biết trong cơ thể mình đã xảy ra những biến động gì không?".
"Sư phụ, chuyện này... Vô Tâm cũng không rõ ràng lắm".
Ngọc Vô Tâm khẽ nhăn mày, làm như cố nghĩ: "Con đoán có thể là do viên đan dược đó".
Đan dược?
Hai mắt Bạch Bào loé lên: "Vô Tâm, con đang nói tới đan dược gì vậy?".
"Sư phụ, người còn nhớ khoảng thời gian một tháng trước, khi con ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm tài liệu chứ?".
Ngọc Vô Tâm tiếp lời: "Lần đó con có chạm trán với một con báo đen, tu vi ước cỡ luyện khí trung kỳ đỉnh phong. Sau một lúc quần nhau với nó thì rốt cuộc con cũng giết được. Tới chừng xem lại, con chợt phát hiện từ miệng vết thương trên người nó có lòi ra một vật gì đó, do hiếu kì nên đã mổ thi xem thử".
"Lúc phanh thây, con quả nhiên tìm thấy món đồ khác lạ. Đó là một cái túi da được may vá kỹ càng, bên trong có giấu một viên đan dược. Xem xét một hồi thì con thấy nó giống y hệt Uẩn Linh đan mà trong sách miêu tả, cho nên giữ lại, mãi đến mấy hôm trước mới đem ra phục dụng. Nào ngờ dùng xong, vừa tiến vào trạng thái tu luyện chưa được bao lâu thì lại giống như bị tẩu hoả nhập ma, sau đó...".
Bach Bào chăm chú lắng nghe, hữu ý lại như vô tình ngó chừng khuôn mặt Ngọc Vô Tâm. Quan sát thấy hết thảy đều bình thường, lúc này Bạch Bào mới nói: "Vô Tâm, bên trong cái túi da kia thật chỉ có duy nhất một viên đan dược?".
"Sư phụ, mỗi một chữ Vô Tâm nói đều là sự thật".
"Vô Tâm, con cũng đừng hiểu lầm, sư phụ chỉ là quan tâm nên hỏi...".
Bạch Bào ra vẻ trầm ngâm, lẩm bẩm: "Hmm... Chuyện này thật kỳ lạ. Không biết người nào lại đem đan dược cất giấu bên trong bụng của một con báo. Đan dược kia cũng chẳng rõ là loại gì...".
Đầu ngẩng lên, Bạch Bào quyết định: "Vô Tâm, ta nghĩ nên xem xét cơ thể con một chút, nói không chừng có thể tra ra được gì đó. Con là đứa đệ tử yêu quý nhất của ta, ta không thể để con xảy ra thêm bất trắc gì nữa".
Yêu quý? Ngọc Vô Tâm âm thầm khinh bỉ. Trong Ma Thần Tông này thì làm gì có cái gọi tình nghĩa chứ. Ờ đây chỉ có lợi ích mà thôi.
Trong lòng cười khinh nhưng ngoài mặt Ngọc Vô Tâm vẫn tỏ ra rất biết điều. Nàng nhu thuận gật đầu: "Vậy xin phiền sư phụ".
"Ừm".
Bạch Bào tự mình kéo ghế ngồi xuống, sau đó bảo Ngọc Vô Tâm ngồi theo. Đợi nàng an vị, hắn lập tức triển khai thần thức, bàn tay cũng đưa ra phía trước, đặt ở trên bụng nàng.
Người bị đụng chạm, lại bị thần thức quét qua, Ngọc Vô Tâm khó mà thoải mái cho được. Trong lòng nàng đang rất khó chịu.
Dưới thần thức của Bạch Bào, trên người nàng làm gì còn chỗ nào che giấu được nữa. Ba lớp y phục trong ngoài lúc này đã trở nên vô nghĩa. Tình trạng của nàng, thực so với khoả thân cũng chẳng khác gì nhau.
Mặc dù Ngọc Vô Tâm nàng lớn lên trong tà tông, nhưng vốn không phải loại như Vu Mộng Tương. Chí ít nàng biết trọng thân thể mình. Nếu mà xem nhẹ, từ lâu nàng đã sử dụng pháp môn thái dương bổ âm để tăng cường tu vi rồi.
"Lão già đê tiện, ngươi cứ chờ đấy. Sẽ có một ngày Ngọc Vô Tâm ta đem ngươi giẫm ở dưới chân".
Bản chất của Bạch Bào, Ngọc Vô Tâm sớm đã nhìn ra. Nàng biết vị sư phụ này đối với thân thể mình rất thèm khát. Nếu không phải Ngọc Vô Tâm nàng biểu hiện tốt, được lão tông chủ coi trọng thì e trinh bạch đã mất đi từ lâu rồi.
...
"Sư phụ, thế nào?" Ngọc Vô Tâm trông thấy Bạch Bào thu tay liền hỏi.
Bạch Bào nhẹ thở ra một hơi, đáp: "Ta đã cẩn thận xem xét nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Ta nghĩ chắc là không sao".
"Nếu vậy thì con yên tâm rồi".
"Ừm... Được rồi, Vô Tâm con chắc cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi. Có gì mai ta lại tới".
"Vâng, để con tiễn sư phụ".
"Không cần đâu".
...
Sang hôm sau, khi Ngọc Vô Tâm vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần bên trong phòng thì từ ngoài cửa đã có người đến tìm. Không phải Bạch Bào. Kẻ đến thân phận so với Bạch Bào còn cao hơn: lão tông chủ Tạ Trường Thanh.
Ở cái tuổi bách niên thất thập của mình, tướng mạo Tạ Trường Thanh dĩ nhiên khó mà đẹp mắt cho được. Một đầu râu tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, Tạ Trường Thanh đẩy cửa bước vào. Thấy hắn, Ngọc Vô Tâm liền vội vã khom người hành lễ: "Vô Tâm bái kiến tông chủ".
"Ừm." Tạ Trường Thanh nhẹ gật đầu, rồi hướng chiếc bàn đặt ở giữa phòng tiến lại, kéo ghế ngồi xuống.
Mông an vị, hắn nhìn Ngọc Vô Tâm đang cung kính cạnh bên, nói: "Chuyện của ngươi Bạch Bào đã kể lại hết cho ta nghe rồi".
"Vô Tâm, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi".
"Xin tông chủ cứ hỏi".
"Vô Tâm, trong khoảng thời gian tất cả mọi người đều tưởng rằng ngươi đã chết kia, ngươi có nhớ được chút gì, có cảm giác được gì không?".
Ngọc Vô Tâm lắc đầu: "Bẩm tông chủ, trong lúc đó Vô Tâm hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng nhớ được gì cả".
"Vậy sau khi tỉnh lại? Vô Tâm ngươi có thấy cơ thể mình, hoặc là linh hồn mình có gì biến đổi không?".
Một lần nữa Ngọc Vô Tâm lại lắc đầu: "Thưa tông chủ, Vô Tâm không thấy có điều gì bất thường".
"Một chút cũng không?".
"Dạ vâng".
Tạ Trường Thanh ra vẻ trầm ngâm, được một lúc thì bảo: "Ngươi lại gần đây, ta muốn kiểm tra một chút".
Bề trên đã có lời kẻ dưới sao dám không nghe. Ngọc Vô Tâm ngoan ngoãn tiến lại, buông bỏ mọi phòng bị để cho Tạ Trường Thanh tiến hành tra xét.
Lão tông chủ đây xem ra có điều e ngại. Có thể lo Ngọc Vô Tâm nàng đã bị người đoạt xá trọng sinh cũng nên.
...
"Được rồi." Kiểm tra một hồi, Tạ Trường Thanh đem thần thức thu hồi, bàn tay gầy guộc cũng rút về.
"Tông chủ, Vô Tâm vẫn ổn chứ ạ?".
"Tạm thời thì không thấy điểm gì bất thường. Nhưng...".
Tạ Trường Thanh dừng một chút, rồi nói: "Vô Tâm, thú thực là ta vẫn có chút lo ngại".
Ra chiều cân nhắc, Tạ Trường Thanh khẽ động ngón tay, tức thì, một chiếc lọ nhỏ màu xanh hiện ra.
Ngọc Vô Tâm đương nhiên biết chiếc lọ kia từ đâu mà tới. Chính là ở bên trong chiếc giới chỉ mà lão tông chủ đang đeo ở ngón áp út kia. Nó vốn không phải chiếc nhẫn bình thường, nó là một cái không gian giới chỉ. Nhìn nhỏ như vậy thôi chứ sức chứa cũng lớn lắm, có khi rộng bằng cả căn phòng này cũng nên.
Không gian giới chỉ, Ngọc Vô Tâm quả có chút ao ước. Ngẫm lại thì cả vùng đất Nam man này, kẻ sở hữu giới chỉ không gian nào được mấy người.
"Vô Tâm." Giữa lúc tâm trí Ngọc Vô Tâm còn đang bị hấp dẫn bởi chiếc không gian giới chỉ thì tiếng Tạ Trường Thanh lần nữa vang lên.
Hắn nhìn nàng, một bộ ân cần: "Đây là Thiên Anh đan hết sức trân quý, không những giúp đề thăng chân nguyên tu sĩ mà còn có thể chữa thương, tiêu trừ độc tố, thanh lọc tạp chất bên trong cơ thể. Ngươi cầm lấy".
"Tông chủ, này..." - Ngọc Vô Tâm được yêu mà sợ - "Thiên Anh đan này quá trân quý, Vô Tâm không dám nhận".
"Thiên Anh đan trân quý đúng là trân quý thật, nhưng so với Vô Tâm ngươi...".
Tạ Trường Thanh nở một nụ cười nhàn nhạt: "Vô Tâm, ta rất coi trọng ngươi".
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
33 chương
10 chương
159 chương
10 chương
40 chương
28 chương